Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Viện Giữ Trẻ Hậu Cung
Chương 4
13
“Thục phi nương nương, cầu xin người, hãy xuất sơn đi mà!”
Đêm hôm đó, ta lại trèo tường vào lãnh cung.
Mạnh mẽ ư?
Ta chẳng mạnh mẽ nổi chút nào!
Thục phi nương nương vội đỡ ta dậy: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Ta rơi nước mắt, từng chữ từng câu kể rõ đầu đuôi.
“Thục phi tỷ tỷ, cầu xin người, hãy ra ngoài đi! A Dao cần người, chúng ta… tất cả chúng ta đều cần người!”
Ta không nhịn được rùng mình một cái.
Lãnh cung này thật không phải chỗ người sống có thể ở lâu.
Thế nhưng, dẫu ta khẩn cầu ra sao, Thục phi vẫn không hề lay chuyển.
Bà đặt tay lên vai ta: “Vãn Ninh, ta biết nàng là người tốt, cũng cảm tạ nàng đã chăm sóc A Dao nhiều năm qua. Nhưng ta… vẫn không thể ra ngoài.”
“Tại sao?”
Ta không hiểu.
Thục phi không nói gì, ánh mắt dõi lên bầu trời đầy sao.
“Bởi vì nơi này khiến ta thấy an tâm, cũng giúp các người đều được bình an.”
Ta càng mơ hồ hơn.
Khắp hậu cung đều biết, năm xưa Thục phi bị phế là do đau buồn vì mất con, chọc giận thánh thượng.
Ai ai cũng tưởng nàng đã bị bệ hạ ghét bỏ.
Chỉ có ta biết, hai người từng là thanh mai trúc mã, tình cảm thuở niên thiếu sâu nặng chẳng ai sánh kịp.
Chỉ cần nàng muốn, bước chân ra khỏi lãnh cung chưa bao giờ là chuyện khó.
Mời không được Thục phi, thì chỉ có thể tự ta mạnh mẽ lên thôi.
Từ hôm đó, bệ hạ cứ cách vài ngày lại tới Chiêu Hoa điện.
Quý phi bị cấm túc, hoàng hậu thân thể yếu nhược, các phi tần còn lại không được sủng ái.
Ta… cũng giống như trở thành sủng phi vậy.
A Dao thay đổi hẳn, lấy điểm tâm nàng tự làm ra, xun xoe dâng lên bệ hạ: “Phụ hoàng, người nếm thử bánh ngọt do bọn con cùng nhau làm đi ạ!”
Ánh mắt bệ hạ lướt qua mấy đứa trẻ.
Người nếm một miếng bánh, thấy không có gì bất thường mới yên tâm ăn lớn, còn khen ngợi: “Rất ngon, xem ra Dao Nhi của chúng ta rất có thiên phú về bếp núc!”
“Còn các con nữa, không được lười biếng, nghỉ ngơi đủ rồi, đến lúc nên trở lại học đường rồi!”
Ta vội đề nghị: “Hai vị công chúa cũng nên theo học, để hiểu lễ nghĩa đạo lý.”
Bệ hạ gật đầu đồng ý.
Người đi rồi, A Dao lon ton chạy tới khoe khoang: “Vãn nương nương! Hôm nay con làm tốt không? Bánh hôm qua làm ra, hôm nay đã được xử lý xong rồi đó nha!”
Ta quay sang nhìn đám nhóc, trên mặt không giấu nổi vẻ kiêu hãnh.
Hôm qua làm quá nhiều điểm tâm, ăn không hết bị ta trách mắng, hôm nay bọn chúng như trút được gánh nặng.
Bảo sao vừa nãy bệ hạ sắp rời đi, bọn chúng còn cố nhét vào hộp đựng, bắt mụ mụ mang ra cho người đem theo.
Ta không nhịn được bật cười: “Đúng là tiểu quỷ lanh lợi!”
A Dao và Thư Nhi cũng bắt đầu theo các hoàng tử tới học đường.
Con nhà người ta đi học, phụ mẫu đều chuẩn bị kỹ càng, lo lắng đủ điều.
Còn ta…
Tựa vào khung cửa, mắt ngấn lệ: “Các con nhất định phải chăm chỉ học hành, nghe lời Thái phó. Ta chờ các con tan học về nấu cơm cho ta ăn nha~”
A Dao quay lại, đẩy ta vào trong: “Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, chúng con đi đây. Vãn nương nương chắc đang mừng thầm trong bụng ấy chứ!”
Vân Diệp chắp tay sau lưng, chững chạc gật đầu.
Vân Triết cũng mắt đỏ hoe, quyến luyến không nỡ, vừa nãy còn khóc.
Chỉ có Nguyệt Thư là cầm que kẹo hồ lô mới mua, ăn đến là vui.
Vân Diễn nghiêm túc hứa hẹn: “Vãn nương nương cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc thật tốt cho các huynh tỷ!”
Ừm!
Thật khiến người ta yên lòng.
14
Hoàng tử đi học, sáng đi tối về, đôi khi giờ nghỉ trưa mới quay lại.
Đám tiểu quỷ nghịch ngợm đi rồi, Chiêu Hoa điện lại trở về với sự yên tĩnh vốn có.
Ta cũng không thể không đi thỉnh an Hoàng hậu vào sớm chiều như xưa.
Lệnh cấm túc Quý phi đã giải, ta tất nhiên không tránh được những lời móc mỉa trong hậu cung.
Nhưng mỗi lần ấm ức trở về, đều có canh nóng A Dao chuẩn bị sẵn, mấy đứa trẻ người kể chuyện, kẻ đùa giỡn làm náo cả điện.
Bệ hạ cũng thường lui tới nghỉ ngơi, ban thưởng không ít.
Người đôi lúc cũng hỏi ta: “Vãn Ninh, sao đến giờ nàng vẫn chưa có con của riêng mình? Hay là… nàng không muốn sinh con cho Trẫm?”
Ta luôn dịu dàng đáp: “Sao có thể chứ? Con cái là chuyện duyên phận, đâu thể cưỡng cầu. Hơn nữa, thiếp đã có A Dao và các con rồi.”
Bệ hạ không nói, chỉ mỉm cười đầy ẩn ý.
Cuối năm ấy, kinh thành đón trận tuyết đầu tiên.
Bệ hạ xuất cung phong thiền cầu phúc.
Hoàng hậu sức khỏe yếu, Quý phi lo chuyện lục cung, bệ hạ tiện tay chỉ định vài phi tần đi cùng.
Chiêu Hoa điện hôm ấy bọn trẻ được nghỉ học, cả đám tụm lại quanh lò sưởi pha trà, nướng khoai, nghịch tuyết ngoài sân, ồn ào náo nhiệt.
Ta nằm tựa bên giường thấp, chống cằm ngắm tuyết trắng ngoài cửa, dặn mụ mụ trông chừng đừng để lũ nhỏ cảm lạnh.
Nhớ lại những mùa đông trước kia, Chiêu Hoa điện lạnh lẽo đến ghê người.
Thì ra có trẻ con thật sự rất ấm áp.
Ta bỗng thấy hối hận vì năm xưa đã đồng ý với A nương.
Đang nghĩ miên man, chợt cảm thấy mệt, cúi đầu nhìn xuống, chẳng rõ từ lúc nào chỗ ngồi đã loang lổ máu đỏ.
Đầu óc mơ hồ, phản ứng chậm chạp, đến khi mụ mụ phát hiện thì đã hét toáng cả lên.
Bọn trẻ ngoài sân nghe thấy liền ào vào trong.
Cả phòng ngập trong màu máu.
Tứ công chúa còn nhỏ, vừa thấy cảnh đó liền òa khóc.
Ta cố giơ tay an ủi: “Thư Nhi đừng khóc, Vãn nương nương không sao, không sao đâu…”
A Dao nắm chặt tay ta: “Vãn nương nương đừng sợ! Nhị ca và tam ca đã đi cầu cứu Hoàng hậu và Quý phi rồi! Ngũ đệ cũng đi tìm Thái y! Người chắc chắn sẽ không sao đâu!”
Đôi mắt nàng đỏ hoe, như chú thỏ con.
Nghe nhắc đến Hoàng hậu và Quý phi, ta mới như chợt hiểu điều gì.
“A Dao, Thư Nhi… nếu Vãn nương nương có chuyện gì, các con nhất định phải ngoan ngoãn, phải chăm sóc lẫn nhau, biết chưa? Các con là tỷ muội ruột thịt…”
Thư Nhi nghiêm túc gật đầu hứa hẹn.
A Dao tức đến phát khóc: “Vãn nương nương người đang nói bậy gì vậy?! Không được nói bậy! Vãn nương nương không được có chuyện gì cả!”
Ta không còn bao nhiêu sức lực.
Bên ngoài vang lên tiếng người, không phải Thái y, chỉ có ngũ hoàng tử Vân Diễn quay về.
Nhị hoàng tử và tam hoàng tử chẳng thấy đâu.
A Dao và Vân Diễn thì thầm gì đó, rồi cùng nhau lao vọt ra ngoài.
Ta mơ màng giữa tỉnh và mê, Chiêu Hoa điện nhốn nháo hỗn loạn.
Cuối cùng, người mang Thái y tới lại là một cái tên ngoài dự liệu.
“Thục phi tỷ tỷ… ta đau lắm…”
Nước mắt ta không kìm được nữa, rơi lã chã.
Rõ ràng từ nhỏ đến lớn ta là người sợ bị phạt nhất, sợ đau nhất.
Thục phi tỷ nắm chặt tay ta: “Vãn Ninh, nàng nhất định phải cố gắng! A Dao còn chờ ăn bánh ngọt nàng làm đấy! Nàng có thể gạt được nó, nhưng không qua mắt được ta đâu. Ta biết, nàng chính là người nấu ăn ngon nhất!”
Đúng vậy.
Ta là người nấu ăn giỏi nhất.
Nếu không sao dạy được A Dao thành đồ đệ như vậy.
Ta gật đầu: “Chỉ vì A Dao thôi, ta cũng nhất định sẽ gắng gượng sống tiếp.”
15
Ý thức mơ hồ suốt mấy ngày, mãi đến lúc ta tỉnh lại.
Những chuyện xảy ra đêm đó, đều do mụ mụ từ từ kể lại cho ta nghe.
Nhị hoàng tử và tam hoàng tử cầu cứu không thành, ngược lại còn bị giam lỏng.
Ngũ hoàng tử chạy tới Thái y viện, cũng bị ngăn cản.
Cuối cùng, vẫn là hắn và A Dao cùng nhau xông vào lãnh cung, mời được Thục phi nương nương xuất diện, cầu được Thái y cứu giúp.
Còn bệ hạ thì tận ngày hôm sau mới trở về.
Độc dược cuối cùng tra ra, là do Quý phi hạ.
Quý phi kêu oan, nhưng nhân chứng vật chứng đều có đủ, bà bị phế truất và tống vào lãnh cung.
Ta vội hỏi: “Vân Triết đâu rồi?”
Mụ mụ thở dài: “Quý phi bị phế, tam hoàng tử tới trước điện cầu xin bệ hạ, quỳ suốt một đêm. Hiện giờ mới hạ sốt, đang ngủ trong thiên điện.”
Ta gắng sức chống người ngồi dậy, đi tới thiên điện.
Vân Triết đã tỉnh, thấy ta đến thì quay mặt vào trong, chui vào chăn.
Chăn phập phồng theo từng hơi thở, xen lẫn tiếng nức nở khe khẽ.
Ta lặng lẽ chờ: “Vân Triết, Vãn nương nương từng nói rồi, muốn khóc thì cứ khóc ra đi. Ở đây, các con muốn làm gì cũng được.”
Tiếng khóc càng lúc càng rõ.
Vân Triết ngồi bật dậy, mặt đỏ bừng: “Mẫu phi không có hại Vãn nương nương! Người nói là người không hạ độc! Sao ai cũng không tin người? Tại sao?!”
Ta cúi đầu không nói.
Mối quan hệ rắc rối trong đó không phải đôi ba câu là có thể giải thích rõ.
Ta chỉ lặng lẽ nhìn hắn: “Con có muốn gặp mẫu phi không?”
Lại là chiêu cũ, ta lần nữa ném một đứa trẻ qua tường lãnh cung.
Trẻ lớn rồi, còn thân thể ta thì chẳng còn khoẻ.
Vân Triết rơi xuống bị trẹo chân.
Nhưng hắn vẫn lết chân chạy về phía Quý phi.
Quý phi trông thấy hắn thì vô cùng ngạc nhiên, khi nhìn thấy ta mới hiểu rõ mọi chuyện.
Vân Triết òa khóc, lao vào lòng mẫu phi.
Mẫu tử cùng khóc.
Đúng lúc ấy, một tiểu thái giám mang đồ ăn tới lãnh cung.
Vân Triết khóc mệt, Quý phi cầm bánh đưa cho hắn: “Triết Nhi, ăn đi.”
“Vâng ạ!”
Mẫu tử hiếm hoi được đoàn tụ.
Ta vừa định tìm chỗ ngồi nghỉ tạm.
Thì một bóng người lao đến.
“Tam ca, đừng ăn!”
Không biết từ lúc nào, Nguyệt Thư và Vân Diễn cũng đến lãnh cung.
Thư Nhi vung tay đánh văng bánh khỏi tay Vân Triết.
Hắn hoảng đến quên cả khóc.
Quý phi phản ứng nhanh, tát mạnh một cái khiến Thư Nhi ngã lăn ra đất: “Là ngươi hạ độc?”
Vân Diễn lập tức chắn trước mặt muội muội: “Đúng! Là bọn ta hạ độc! Tại sao lại không giết chết được ngươi, đồ yêu phụ! Chính ngươi hại chết mẫu thân bọn ta, là ngươi!”
Tình hình hỗn loạn, ta vội kéo Thư Nhi về, ôm chặt trong lòng.
“Ngươi nói cái gì?”
Quý phi sững người, rồi lập tức mắng lớn: “Là con tiện nhân hoàng hậu sai các ngươi tới phải không? Quả nhiên là hai con ngốc, bị người ta lợi dụng cũng không hay biết!”
Vân Diễn chết lặng tại chỗ.
Ta đưa tất cả về lại Chiêu Hoa điện.