Tương Lai Em Thấy Anh Khóc

Chương 4



Lật sang trang khác, nhưng nét bút kia vẫn in hằn qua giấy - rõ mồn một.

Loa Bluetooth trên bàn lúc này cũng vừa vặn hát đến câu:

“Nhớ anh, nhớ đến thành thói quen…”

Thật sai thời điểm.

Tôi đóng sổ lại, tắt nhạc, chui vào chăn, bắt đầu học thuộc từ vựng tiếng Anh sẽ bị kiểm tra chính tả vào ngày mai.

Nhưng mãi vẫn không ngủ được.

Nửa đêm.

Tôi nghe tiếng cửa ngoài khẽ động.

Tôi tắt đèn, rón rén bước ra cửa, ghé tai nghe lén.

Bên ngoài, Cố Thời An đang gọi điện.

“Mấy người có thể đừng ích kỷ như vậy không?

Có thể nghĩ đến Ninh Ninh nhiều hơn một chút không?”

Giọng anh cố tình hạ thấp.

“Sao lại vội bán nhà thế?

Mấy đồng tiền thối của mấy người, ai thèm…”

Cảm xúc… u ám nặng nề.

“Tôi mặc kệ mấy người chia chác sao.

Nhưng Ninh Ninh… chỉ còn nửa năm là thi đại học…”

Tiếng thở gấp như sắp bật khóc.

Tôi dùng hai tay bịt chặt miệng.

Nhưng nước mắt vẫn tuôn như suối.

Từ những câu nói đó… tôi bắt đầu ghép được một bức tranh toàn cảnh:

Bố mẹ tôi đã lén ly hôn.

Họ còn có gia đình mới riêng của mình.

Mẹ tôi… thậm chí đã có thêm con với người khác.

Họ muốn bán căn nhà này.

Tôi sắp không còn nhà nữa rồi.

“Cạch…”

Tôi như nghe thấy tiếng gì đó nứt vỡ.

Là thứ mà tôi vẫn cố nắm chặt trong tay… nhưng lại giữ không được.

Tôi chợt nhớ đến câu hỏi mà Thẩm Chu từng hỏi:

“Dạo này… em có chuyện gì buồn à?”

Có.

Tiếng bước chân ngoài cửa đột nhiên tiến lại gần.

Tôi chưa kịp buồn đủ, đã vội chui vào chăn, kéo kín chăn lên đầu, dùng tay bịt lấy trái tim đang đập hỗn loạn.

Ai đó khẽ đẩy cửa, chỉ mở một khe nhỏ, ánh sáng lẻn vào, rồi rất nhanh lại bị bóng tối nuốt chửng.

Chỉ còn lại một tiếng thở dài rất nhẹ.

Cửa đóng lại.

Tôi siết chặt tay, thì thầm với chính mình: Cố Thời Ninh, mày lấy tư cách gì mà dám buồn?

Anh mày vì mày mà phải lén đi làm thêm kiếm tiền, trong khi mày lại không hay biết gì,

Không biết rằng ba mẹ đã sớm không còn quan tâm mày nữa.

Mày mười tám tuổi rồi.

Sắp có thể tự mình bước đi rồi.

Tình thân… cũng có hạn sử dụng.

Bố mẹ mày… chỉ là không còn yêu nhau nữa.

Trên đời này, chẳng có thứ gì là mãi mãi cả.

Nhưng ít nhất…

Ở nơi không nhìn thấy được kia, có người vẫn đang đợi mày.

11.

Cuộc sống cấp ba lúc nào cũng xoay quanh việc làm đề và nghe thầy cô giảng đề.

Nhưng từ sau hôm đó, mọi thứ… dường như đã thay đổi một chút.

Vừa bước vào lớp, tôi luôn có cảm giác có mấy ánh mắt nóng rực đang đổ dồn về phía mình.

Nhưng khi tôi ngẩng đầu nhìn quanh, lại thấy ai nấy đều chăm chú ghi chép, không ai rảnh rỗi mà nhìn tôi cả.

Ấy vậy mà đến tận lúc tan học buổi tối, cảm giác bị nhìn chằm chằm như “trò hề” vẫn cứ đeo bám lấy tôi.

Khiến tôi cả ngày ngồi học mà chẳng yên.

“Này, Cố Thời Ninh?”

Trước lúc rời đi, bạn cùng bàn gọi tôi lại, đẩy gọng kính, nhỏ giọng hỏi:

“Cậu có lướt tường confession trường không?”

Tôi ngơ ngác ngẩng đầu:

“Cái gì cơ?”

Cô ấy thở dài, lặng lẽ lấy điện thoại ra, gửi tôi một tài khoản QQ.

Trên chuyến xe buýt cuối cùng trong ngày, tôi ngồi hàng ghế cuối sát cửa sổ, add tài khoản đó.

Trong cái nơi giống như “cây hốc tâm sự” này, phần lớn là mấy bài đăng vô vị, toàn phàn nàn ẩn danh, xin làm quen linh tinh… không có gì đáng xem.

Tôi lướt vài dòng, sắp tắt màn hình thì… bất ngờ thấy ảnh mình.

Tim tôi bị ai đó bóp nghẹt, cuống cuồng bấm vào đoạn chat bị cắt avatar. Nội dung chỉ vỏn vẹn vài dòng:

“Tường ơi, hôm Chủ nhật gặp một cô bé siêu dễ thương ở quán trà sữa. Hình như là học sinh trường mình? Xin info, muốn làm quen!”

Nhưng trong tấm ảnh ấy, tôi đứng ngược sáng, vừa đen vừa mờ.

Tay ôm ly trà sữa bị trào ra vì nắp đậy không kỹ.

Tôi phải khom người lại để không làm bẩn áo, áo khoác phồng lên bị gió thổi lật tung… trông y như một con rùa xấu xí.

Chẳng có chút gì gọi là “dễ thương” cả.

Dĩ nhiên, người xem cũng không mù.

Phía dưới bài đăng đầy comment mỉa mai: người post chắc là chính cô gái trong ảnh, tự tâng bốc bản thân để kiếm sự chú ý.

Còn có vài lời rất khó nghe.

Tôi không dám đọc tiếp.

Khi xe qua ngã tư đầu tiên, đèn xanh chớp tắt rồi chuyển sang đỏ, bác tài phanh gấp.

Điện thoại xoay một vòng trong tay tôi, suýt nữa rơi xuống sàn.

Lúc này, ngón tay cái tôi lại vô tình trượt đến một bài đăng cũ cách đây mấy tháng:

“Tại sao một người bình thường như mày lại luôn đặc biệt như thế?

Tại sao sinh ra đã có mọi thứ mà còn chẳng biết đủ?

Tao chỉ mong mày mất tất cả, biến khỏi thế giới này đi.”

Thật là… ngớ ngẩn và ấu trĩ.

12.

Về đến nhà đã hơn 11 giờ, nhưng Cố Thời An vẫn chưa về.

Tôi nhìn căn phòng khách trống hoác, nhịp thở dần chậm lại.

Tôi nghĩ… mình phải kiểm soát cảm xúc thật tốt.

Phải giả vờ như không biết gì cả.

Không để anh phát hiện ra - tôi đã biết tất cả.

Điện thoại trong túi rung liên hồi, là tin nhắn từ Từ Tuế Nhiên.

“Ninh Ninh, tớ thấy bài đăng đó rồi. Nhưng thật sự không phải tớ đăng!”

“Đợi tớ đi hỏi.”

“Tớ đang nhờ admin xoá bài đó.”

“Ninh Ninh đừng giận nha…”

Tiếp theo là một loạt sticker “xin lỗi”, mỗi cái đều kèm dòng chữ “tớ sai rồi”.

Tôi do dự một lát, cuối cùng vẫn nhắn lại:

“Không sao đâu, tớ không để ý.”

Nhưng hình như người để ý nhiều hơn lại là cô ấy.

Rất nhanh sau đó, cô ấy gửi một ảnh chụp màn hình đoạn chat với admin, trong đó cô ấy chuyển 200 tệ chỉ để xoá bài đăng kia.

Tôi đau lòng thay cô ấy.

Không nỡ để cô ấy chịu thiệt, liền cắn răng chuyển khoản trả lại.

Nhưng cô ấy lập tức refund.

Một lúc sau, lại gửi thêm vài ảnh chụp khác lần này là info của người đăng bài.

“Xoá bài đã 200 tệ, tra info người đăng chắc còn đắt hơn.”

Cô ấy an ủi tôi:

“Nữ minh tinh còn có ảnh xấu mà, huống hồ là chúng ta.

Năm ngoái sinh nhật tớ cũng bị chụp cả đống ảnh dìm đây này~”

Rồi gửi cả bộ ảnh “thảm hoạ” kèm theo một sticker “ôm ôm”.

Cô ấy cố hết sức để làm tôi vui, còn tôi thì ra sức nhắn lại:

“Thật mà, tớ không sao đâu.”

Tuần này, thứ Năm và thứ Sáu là kỳ thi tháng cuối cùng trong năm, bốn thành phố tổ chức cùng lúc, được coi là bài thi mô phỏng trước kỳ thi lớn.

Đề khó chưa từng thấy.

So với việc bị chê xấu, tôi thấy lo lắng cho kết quả thi còn đáng sợ hơn.

Cuối cùng, cuộc trò chuyện kết thúc bằng lời nhắn:

“Cố lên nha, Ninh Ninh!”

13.

Nhưng muốn kéo điểm lên trong thời gian ngắn…

Chỉ dựa vào “cố gắng” và “nỗ lực” thì thật sự quá ngây thơ.

Quả nhiên, kỳ thi vừa kết thúc, lớp học liền vang lên tiếng than thở thê thảm.

Vì thầy cô phải gấp rút chấm bài, hôm nay được về sớm.

Chưa ra khỏi lớp, Từ Tuế Nhiên đã kéo tôi lại rủ đi ăn lẩu.

“Hiếm khi không có bài tập.

Đi ăn xả stress chút nha~”

Cô ấy khoác chặt tay tôi, giọng mềm như bánh mochi:

“Đề lần này khó quá trời, tớ còn chưa kịp làm câu cuối…”

Cô ấy còn làm được tới câu cuối.

Còn tôi thì… đến câu đó trông thế nào tôi còn chưa thấy mặt.

Không cho tôi cơ hội từ chối, cô ấy đã kéo tôi lên taxi.

Đi từ trường đến trung tâm thương mại tốn không ít, vậy mà cô ấy thanh toán không hề do dự.

Cô nắm tay tôi, dẫn tôi đến thang máy kính.

Tôi dùng tay còn lại nắm chặt lan can, ánh mắt đảo loạn khắp nơi.

Rồi… một bóng người quen thuộc đập vào mắt tôi.

Cô ấy đẩy xe em bé, tay khoác tay một người đàn ông.

Gương mặt ngập tràn hạnh phúc.

Càng lên cao, họ càng nhỏ dần.

Nhưng tôi thì cứ nhìn chằm chằm, như thể thế giới xung quanh đã bị xoá mờ.

Đến khi Từ Tuế Nhiên gọi:

“Ninh Ninh, tới rồi nè~”

Tôi chớp mắt, cố bình ổn cảm xúc.

Nhưng tim vẫn đập loạn trong lồng ngực, mũi cay xè.

“Xin lỗi nha.”

Tôi rút tay ra khỏi tay cô ấy, giả vờ nhìn điện thoại.

“Tớ có chút việc gấp, phải về ngay.”

“Hả?”

Từ Tuế Nhiên tròn mắt nhìn tôi, vẻ mặt như chú cún con:

“Việc quan trọng lắm à?”

“Thật xin lỗi…

Lần sau tớ mời cậu.”

Nói rồi, tôi quay lưng rời khỏi thang máy, không thèm để ý nó đang lên hay xuống.

Móc điện thoại, bấm số quen thuộc.

“Ninh Ninh? Có chuyện gì vậy con?”

Giọng nói đã lâu không nghe.

Tôi hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh:

“Mẹ ơi… sắp Tết rồi…”

Chưa kịp nói hết câu, đầu dây bên kia đã ngắt lời, đầy mất kiên nhẫn:

“Ninh Ninh à, con và anh nhớ ngoan nha.

Mẹ đang ở Thâm Quyến, năm nay chắc không về được đâu.”

“À… vậy ạ.”

Tôi nhìn qua lớp kính, ánh mắt vẫn dõi theo bóng dáng vừa khuất dưới kia.

Cúp máy.

Không cảm xúc.

Thang máy đông nghịt.

Tôi len vào một góc, để nước mắt rơi lặng lẽ.

Thì ra… Thâm Quyến lại gần tôi đến vậy.

Trước khi về nhà, tôi vòng qua cửa hàng tiện lợi nơi Cố Thời An làm thêm.

Qua con đường phía đối diện, tôi thấy anh đang cúi đầu không ngừng xin lỗi một người đàn ông.

Tôi không nghe rõ họ nói gì, chỉ cảm thấy người anh tôi lúc ấy, trông thật bối rối.

Không giống chút nào với Cố Thời An trong trí nhớ của tôi.

14.

Từ bé, tính khí Cố Thời An đã không tốt.

Hay cãi nhau, dễ nổi nóng, mắng tôi suốt.

Tôi còn nhớ, năm sáu tuổi, nhà tôi vừa chuyển về chỗ ở mới.

Đồ đạc chưa kịp dọn xong.

Tôi muốn phụ giúp, nhưng sức nhỏ, ôm một thùng đĩa rồi làm rơi vỡ tan tành.

 

Chương trước Chương tiếp
Loading...