Tương Lai Em Thấy Anh Khóc

Chương 3



Tôi siết chặt điện thoại trong tay, đắn đo một hồi, cuối cùng vẫn không thể thốt ra lời từ chối.

Cô ấy kéo tôi vào một quán bar tên là “Cube”.

Bên trong không gian ánh sáng đỏ lập lòe khiến tôi cảm thấy gò bó.

Từ Tuế Nhiên thì lại rất rành đường, kéo tôi đi gọi đồ uống rồi ngồi vào bàn gần sân khấu nhất.

“Nơi này… thật sự là để xem biểu diễn à…”

Tôi nói nhỏ đầy nghi ngờ, nhưng âm thanh chát chúa và tiếng la hét đã nuốt chửng giọng tôi.

Trên sân khấu, ánh đèn chói lóa không ngừng chớp nháy, thế giới như bị xé vụn bởi từng luồng sáng.

Giữa những mảnh vỡ đó, tôi nhìn thấy cậu trai tóc bạc ôm cây bass tiến đến micro.

Anh ấy đang hát.

Hát gì thì tôi nghe không rõ, nhưng sự xuất hiện của anh vẫn khiến không khí nóng bừng.

Bên cạnh tôi, Từ Tuế Nhiên hét đến khản cổ.

Cô ấy ghé sát tai tôi, giọng run rẩy vì phấn khích:

“Ninh Ninh, cậu thấy không! Thẩm Chu là tuyệt nhất!”

Đúng là học sinh giỏi lớp 2, không chỉ học xuất sắc mà chọn idol cũng có gu cực mạnh.

Không lâu sau, Thẩm Chu sẽ đứng trên sân khấu lớn hơn, toả sáng rực rỡ.

Năm phút sau, người khác lên thay.

Từ Tuế Nhiên bắt đầu thấy chán, định đứng dậy thì vài gã đàn ông lạ mặt vây quanh.

Bọn họ đặt một khay rượu lên bàn, say khướt cười toe toét:

“Em gái, uống với mấy anh một ly nhé?”

Chưa kịp từ chối, tên dẫn đầu đã bắt đầu giở trò với Từ Tuế Nhiên.

Tôi vội kéo cô ấy ra sau, cố lấy hết dũng khí đứng thẳng người, dõng dạc:

“Xin lỗi, bọn em phải về rồi.”

“Há há há…”

Hắn ôm bụng cười sằng sặc, rồi quay sang tên bên cạnh nói bằng cái giọng tục tĩu:

“Thấy chưa, tao bảo rồi mà. Nhìn hai con bé này non thế kia, chắc chắn là học sinh cấp ba.”

Tai tôi nóng ran.

Tôi kéo Từ Tuế Nhiên tránh sang một bên, vừa tìm cơ hội gọi cho Cố Thời An...

Nhưng còn chưa mở được giao diện WeChat, hắn đã đẩy tôi một cái.

Điện thoại rơi xuống đất, tôi cúi người nhặt lên, chỉ trong vài giây, Từ Tuế Nhiên đã bị kéo vào lòng hắn.

“Em gái à~ có muốn ngồi Maserati của anh không?”

Từ Tuế Nhiên khóc, quay lại nhìn tôi:

“Ninh Ninh… cứu với…”

Tôi run cầm cập, suýt nữa làm rơi điện thoại lần nữa.

Ngay lúc hắn định kéo người đi, tôi mím môi thật chặt, hắt cả ly rượu lên mặt hắn.

Gã lập tức nổi điên, choang! - hắn đập vỡ chai rượu, định rạch mặt tôi.

Nhân viên phục vụ nghe tiếng động liền dùng bộ đàm gọi bảo vệ, nhưng có vẻ vẫn không kịp.

Tôi run rẩy lùi về sau, xung quanh đầy người hóng chuyện, nhưng chẳng ai giúp đỡ.

Ngay khi tôi không còn đường lùi nữa, một người chắn trước mặt tôi.

Cánh tay anh ấy đỡ trọn cú bổ từ chai rượu kia.

Máu đỏ tươi rơi xuống.

Từng giọt.

Từng giọt.

Hòa vào tiếng tim tôi đập, càng lúc càng mạnh.

Tai tôi ong lên, không còn nghe thấy gì nữa.

Tôi thấy Thẩm Chu quay đầu nhìn tôi, mấp máy môi.

Khoảnh khắc đó, hình bóng của anh ở hiện tại và sáu năm sau chồng lên nhau.

Tôi hiểu anh muốn nói gì:

“Phải sống.”

“Phải sống, anh đang chờ em ở tương lai.”

8.

Ánh đèn trên đầu quá chói, tôi như mù tạm thời.

Tỉnh lại thì đã thấy Thẩm Chu nhận khăn giấy từ tay Từ Tuế Nhiên, hờ hững nói:

“Cảm ơn.”

Từ Tuế Nhiên rụt cổ như chú thỏ nhỏ, nghẹn ngào:

“Phải là… em mới là người cảm ơn anh…”

Hai má cô ấy ửng hồng như kem dâu chảy nhẹ, đáng yêu như một nàng tiên nhỏ.

Chẳng mấy chốc bảo vệ cũng đến tách người ra.

Đám đàn ông kia hình như có thế lực, chỉ nói xin lỗi lấy lệ rồi lại vác ly rượu đi chỗ khác… tiếp tục trò trêu ghẹo bệnh hoạn của mình.

Lúc này, tôi thấy mình chẳng khác gì người thừa - cả hình ảnh lẫn lời nói đều không thể hoà nhập.

Không giống Từ Tuế Nhiên, hoạt bát lại khéo miệng, chỉ vài câu đã khiến Thẩm Chu đồng ý đưa chúng tôi về.

Trên đường về, Từ Tuế Nhiên ghé vào cửa hàng tiện lợi mua băng cá nhân.

Tôi và Thẩm Chu đứng bên ngoài, cách nhau mấy bước, không nói nổi câu nào.

Tôi lúng túng nhìn sang hướng khác, qua khung kính nhìn vào trong.

Chợt nhận ra gương mặt quen quen của anh chàng đứng ở quầy thu ngân.

Đúng lúc đó, điện thoại tôi rung lên - tin nhắn từ Cố Thời An, bảo tối nay anh sẽ về trễ.

Tôi vội nhắn lại “ok”, mắt vẫn dán vào cửa kính.

Chàng trai kia liếc điện thoại, rồi nhét lại vào túi tạp dề.

Không thể nào…

Nhà tôi tuy không giàu, nhưng cũng không đến mức để anh tôi phải đi làm thêm kiếm tiền.

Lẽ nào… anh ấy gặp rắc rối gì cần tiền gấp?

“Nhìn gì vậy?”

Thẩm Chu đột ngột lên tiếng, làm tôi giật bắn.

“Không… không có gì… khụ khụ.”

Tôi vội quay mặt đi, lại bị mùi khói thuốc trên người anh làm sặc ho.

Anh không nói gì, chỉ lẳng lặng dụi điếu thuốc rồi ném vào thùng rác gần đó.

Ngọn lửa tắt lịm trong tay anh.

Khói còn vương quanh đầu ngón tay thon dài, như một màn ảo thuật lặng lẽ.

“Anh sẽ thành công.”

Tôi lẩm bẩm như nói với chính mình.

“Hả?”

Thẩm Chu nghiêng người, mắt cong như hồ ly, thản nhiên nói:

“Tiếc là… hết tháng này anh nghỉ rồi.”

Tôi bị gương mặt đẹp trai kia dọa cho giật mình, tim đập loạn xạ.

Tôi lùi lại theo phản xạ, ai ngờ trẹo luôn cổ chân.

Tôi nhăn mặt vì đau, nhưng vẫn cố nói:

“Đừng bỏ cuộc…”

“Em nghĩ anh sinh ra là để làm người nổi tiếng.”

Nếu anh từ bỏ bây giờ, thì người Thẩm Chu toả sáng sau sáu năm kia… cũng sẽ không tồn tại nữa.

Anh liếc tôi một cái, bỗng cười ranh mãnh:

“Anh còn tưởng em là kiểu ngoan ngoãn cơ đấy, không ngờ…”

Tôi chết lặng.

Tâm trạng tụt hẳn, muốn hỏi anh:

“Không ngờ gì?”

Đinh - cửa tự động bật mở.

Từ Tuế Nhiên nhảy chân sáo bước ra, trên tay cầm trà sữa và băng cá nhân.

“Nè~”

Cô đưa trà sữa cho tôi, còn hai tay nâng miếng băng cá nhân lên trước mặt Thẩm Chu:

“Idol, thật sự cảm ơn anh hôm nay ạ~”

“Không sao.”

Thẩm Chu mở băng dán bằng một tay, dán đại lên vết thương.

“Nơi này không hợp với mấy đứa nhỏ như tụi em, sau này đừng đến nữa.”

Dưới ánh đèn đường, hai người họ trò chuyện vui vẻ, hình ảnh cứ như bước ra từ truyện tranh lãng mạn.

Còn tôi - nhân vật phụ chẳng có tí không khí ngôn tình nào - chỉ biết đứng một góc… ra sức vặn nắp chai trà sữa.

Trời hôm nay lạnh thật.

Ngón tay tôi gần như đông cứng.

Nắp chai vẫn không nhúc nhích.

Tôi đành nhét nó lại vào túi áo, nhưng...

Một bàn tay bỗng vươn tới.

Cạch! Chỉ trong chớp mắt, chai trà sữa đã được mở nắp và đặt lại vào tay tôi.

9.

Lúc này, hai người họ vẫn đang trò chuyện.

Nói về âm nhạc, cũng nói về việc học.

Ánh mắt của họ… từ đầu đến cuối chưa từng dừng lại trên người tôi.

Tôi cẩn thận nhấp một ngụm trà sữa nóng, rồi lại rụt tay vào túi áo khoác, cố gắng lết theo cái chân đang bị trẹo để bắt kịp bước chân họ.

Nhưng lại thấy Thẩm Chu vẫy taxi - Từ Tuế Nhiên đã chui tọt vào xe.

Họ hình như… không hề nhận ra tôi chưa đi cùng.

Phù…

Tôi khẽ thở ra, ngẩng đầu nhìn mặt trăng, lại cúi đầu nhìn bóng mình, rồi bước tiếp một bước.

Một bước ấy… bước thẳng vào cái bóng của một người.

“Lên đi.”

Thẩm Chu đột nhiên ngồi xuống trước mặt tôi, quay lưng lại, khẽ ngoắc tay.

Tôi hơi ngơ người, như bị ma xui quỷ khiến mà bước lên một bước, tay khẽ đặt lên vai anh.

Khoảnh khắc ấy, bóng của tôi và bóng của anh chồng lên nhau.

Cảm giác… như có dòng điện chạy qua.

Tim tôi tê rần, cả người cũng tê rần.

Tôi lại bắt đầu nhát gan, vội rụt tay về, ngượng ngùng nói:

“Không cần đâu, em đi được.”

Cơ thể anh như khựng lại một giây.

Phải mất một lúc lâu mới đứng dậy.

Ánh mắt anh cụp xuống, vẻ mặt có hơi không vui, nhưng khi nhìn tôi lại cố mỉm cười:

“Em là em gái Cố Thời An, thì cũng là em gái của anh. Không cần khách sáo vậy đâu.”

Thì ra là… em gái.

Anh đưa tôi lên xe buýt, không nói gì cả, chỉ lặng lẽ đi theo phía sau, một lần nữa tiễn tôi về đến cổng khu dân cư.

“Vào đi.”

Anh quay lưng, vẫy vẫy tay.

“Anh về đây.”

Tôi nhìn theo bóng lưng anh, lặng lẽ đưa tay ra, cố nắm lấy khoảng không phía trước.

Một bông tuyết rơi xuống đầu ngón tay - trận tuyết thứ hai của năm đã bắt đầu.

“Đợi đã…”

Cuối cùng tôi cũng gọi anh lại.

Anh quay đầu nhìn tôi, còn tôi… lại chẳng biết phải nói gì.

Ngập ngừng rất lâu, mới nói một câu chẳng đâu vào đâu:

“Áo khoác của anh… em quên chưa trả.”

Không phải, tôi muốn nói không phải câu đó.

Tôi thấy nụ cười dừng lại ở khoé miệng anh, nuốt nước bọt cái ực, mắt dán chặt xuống đất:

“Em lên lấy cho anh, chờ em chút. Còn nữa…”

Tôi hít một hơi thật sâu, âm thầm đếm ngược: ba, hai, một… rồi buột miệng:

“Anh đừng bỏ cuộc nhé. Tin em đi, sau này… anh sẽ thành công gấp một vạn lần.”

Khi quay người đi, tôi nghe thấy anh khẽ đáp:

“Được.”

Nhẹ nhàng thôi.

Như cánh hoa anh đào tháng Ba rơi xuống lòng tôi.

Mặt tôi đỏ bừng vì tuyết lạnh, vừa đi khập khiễng lên thang máy, vừa lấy áo khoác da đã giặt sạch gấp gọn cẩn thận cho vào túi.

Tôi nhìn tuyết bám ngoài cửa sổ, rồi quay vào lấy thêm một cây dù.

10.

Giữa ánh đèn vàng vắt ngang con phố, Thẩm Chu đứng tựa lan can.

Đầu ngón tay anh mân mê chiếc bật lửa, tuyết trắng bay lượn trên đỉnh đầu.

Chỉ đơn giản là đứng đó…

Nhưng lại đẹp như một vị thần giáng trần.

Tôi cúi đầu, dúi áo khoác và dù vào ngực anh, lắp bắp nói:

“Em… em về đây. Tạm biệt…”

Không chờ anh đáp, dù chân vẫn đau, tôi vẫn gắng chạy đi.

Chỉ cần đứng cạnh anh thôi…

Tim tôi đã đập thình thịch đến mức chẳng nghe rõ được gì cả.

Về đến nhà, tôi mở sổ tay định viết nhật ký như mọi ngày.

Nhưng tay tôi… lại tự động viết ra hai chữ: Thẩm Chu

Tôi cáu kỉnh cắn môi, vội dùng bút xoá che đi.

 

Chương trước Chương tiếp
Loading...