Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Tương Lai Em Thấy Anh Khóc
Chương 2
4.
Về đến nhà, tôi tắm nước nóng một lúc để bản thân bình tĩnh lại.
Thế nhưng, khoảnh khắc đẩy cửa phòng tắm ra, tôi lại hoàn toàn không thể giữ bình tĩnh nổi nữa...
“Thẩm… Thẩm Chu?”
Tôi lắp bắp, hai hàm răng va vào nhau, phát ra tiếng “cạch” nho nhỏ.
Lúc này đây, Thẩm Chu đang ngồi đọc sách trên sofa, mặc bộ đồ ngủ lụa cao cấp, khoác chăn Hermes.
Còn tôi vừa tắm xong, trên người chỉ có bộ đồ ngủ hình SpongeBob rẻ tiền mà Cố Thời An tặng.
So với anh, tôi chẳng khác nào một trò hề.
Ánh mắt Thẩm Chu lập tức sáng lên khi nhìn thấy tôi.
Anh đặt sách xuống, vừa định mở miệng thì tôi đã nhanh miệng nói trước:
“Anh… có từng phẫu thuật thẩm mỹ không?”
Câu hỏi này khiến anh sững người.
Tôi thấy rõ một thoáng không vui trên mặt anh, nhưng rất nhanh đã bị anh che giấu bằng vẻ điềm đạm quen thuộc.
Anh đáp:
“Không.”
Lạ thật, rõ ràng khí chất hai người đó hoàn toàn khác nhau, nhưng giọng nói lại giống đến kỳ lạ.
“Thay vì hỏi chuyện đó…”
Anh đứng dậy, ánh mắt nghiêm túc như giáo viên chủ nhiệm đang dạy dỗ học sinh cá biệt.
“Em nên quan tâm hơn đến việc: rốt cuộc là ai đã giết em.”
Có vẻ sau hai lần gặp nhau kỳ lạ, cả hai chúng tôi đều ngầm hiểu - việc tôi xuyên thời gian là thật.
Tôi lắc đầu, hiếm hoi nghiêm túc giải thích:
“Em đã suy nghĩ cả ngày rồi. Thành tích, gia cảnh, ngoại hình em đều rất bình thường, chắc không ai vì ghen ghét mà giết em đâu… Với lại, em cũng không có sở thích gì đặc biệt, mỗi ngày chỉ đi học rồi về nhà…”
“Anh biết.”
Có lẽ không muốn lãng phí thời gian quý giá, Thẩm Chu cắt lời tôi.
“Đêm 1 tháng 6, em sẽ chết do ngã từ trên cao.”
Anh nhanh chóng liệt kê các nghi vấn:
“Bình thường cửa lên sân thượng luôn khóa, chỉ hôm đó là mở. Thêm nữa, camera hướng về cầu thang bị hỏng.”
Nghe xong, tôi thật sự thấy giống một vụ giết người có kế hoạch hoàn hảo.
Nhưng… ai lại muốn tốn công giết một nữ sinh cấp ba bình thường như tôi?
Anh lại hỏi tiếp:
“Dạo này em có gặp chuyện gì buồn không…”
“Không thể nào!”
Tôi chắc nịch cắt lời:
“Anh đang nghi ngờ em tự tử à? Không bao giờ có chuyện đó.”
Tôi có ba mẹ yêu thương, có ông anh trai lúc nào cũng cãi nhau nhưng vẫn rất thương tôi.
Dù trời có sập, họ cũng sẽ đỡ cho tôi, cớ gì tôi phải tự tử?
“Quả nhiên…”
Thẩm Chu thở dài, “Thời An cũng từng nói y chang. Xem ra… em thật sự là Cố Thời Ninh.”
Vì không có manh mối gì, cả hai lại rơi vào trầm mặc.
Tôi ngẩn ngơ nhìn ra cửa sổ.
Không ngờ… cách sáu năm rồi, nơi này cũng đang bắt đầu có tuyết rơi.
“Chỉ còn nửa năm…”
“Hả?”
Thẩm Chu hơi sững người, cúi xuống nhìn tôi.
“Anh là người nổi tiếng rồi mà…”
Tôi xoay mặt đi, giọng nhỏ như muỗi kêu.
“Chắc đâu có nhiều tiếc nuối như em.”
Thế rồi… tôi lại nghe một câu còn nhẹ hơn cả nhịp tim của mình:
“Anh cũng có.”
Tôi quay đầu lại, định hỏi anh ấy tiếc nuối điều gì nhưng trước mắt lại là gương mặt tức đến phát nổ của Cố Thời An.
Lần này, chuyến “xuyên về” kéo dài hơn trước một chút.
Cố Thời An túm lấy vai tôi, mắt đỏ bừng, nghiêm giọng cảnh cáo:
“Cố Thời Ninh, nhớ rõ cho anh: trước khi tốt nghiệp đại học, cấm yêu đương!”
Không chỉ cấm yêu, mà đến cái cửa sổ cũng không cho mở.
Có khi cái mạng này cũng không giữ nổi.
Vì đây… là một bí mật không thể nói ra.
5.
Thì ra, Cố Thời An không hề nhờ Thẩm Chu đưa tôi về.
Anh thấy chiếc áo khoác da trên giá treo áo, tưởng là tôi tự lên xe của Thẩm Chu, còn chủ động mời người ta vào nhà, nên mới nổi giận đùng đùng như vậy.
Từ khi bố mẹ đi công tác xa vài tháng nay, anh đặc biệt để ý đến từng hành động của tôi.
“Em theo tới đó làm gì?”
Cố Thời An mặt lạnh như tiền.
“Thằng đó tên là Ngô An, bám dai như đỉa, dính vào rồi khó dứt ra lắm, em biết không hả?”
Anh kể, cái tên đầu vàng đó - Ngô An - mấy tháng trước từng ăn trộm ở cửa hàng tiện lợi, bị Thẩm Chu bắt quả tang.
Chủ cửa hàng lập tức báo công an, đưa hắn vào đồn.
Từ đó, Ngô An thù hằn với Thẩm Chu, luôn chờ cơ hội trả thù, đến hôm nay thì hành động.
Tôi chột dạ nuốt nước bọt, lí nhí nói dối:
“Em biết lỗi rồi mà… chỉ là lo anh đánh nhau thôi…”
“Còn không mau đi làm bài tập!”- Cố Thời An khoanh tay, mặt vẫn còn hằm hằm, “Từ mai anh đưa đón em đi học.”
Tôi gật đầu, nhưng khi trở về phòng lại nghĩ:
Liệu hung thủ thật sự có phải là Ngô An?
Hôm sau, tôi vật vã bò ra khỏi chăn.
Tôi cứ tưởng mấy lời hôm qua chỉ là nói chơi, vì anh tôi cũng là kiểu ngủ dậy khó hơn lên trời.
Ai ngờ hôm nay… anh ta lại dậy còn sớm hơn tôi.
“Đi thôi.”
Anh vừa ngáp vừa nói, giọng mũi nặng trịch.
Bốp, như có bong bóng phát nổ bên tai, tiết học sáng trôi qua trong cơn buồn ngủ triền miên.
Đến trưa, khi đang xếp hàng ở căn-tin, một cô gái tóc dài phía trước quay lại mỉm cười rạng rỡ:
“Xin lỗi bạn, mình có thể mượn thẻ cơm một chút được không?”
Là Từ Tuế Nhiên – lớp 2.
Nụ cười của cô ấy giống như soda cam giữa mùa hè, tươi mát và đầy sức sống.
“À… được mà.”
Tôi hơi sững người, rồi đưa thẻ cơm trong túi cho cô ấy.
Sau đó, Từ Tuế Nhiên kết bạn với tôi trên WeChat, rủ tôi cuối tuần đi dạo phố, nói là muốn mời tôi uống trà sữa để cảm ơn.
Tôi đã từ chối thẳng, nhưng đến chiều thứ Sáu, cô ấy vẫn đứng cười ngoài cửa lớp, vừa giơ tay vừa nhép miệng:
“Chủ nhật gặp nha~”
Tôi vốn dĩ vẫn còn sợ ra đường…
Nhưng may sao Cố Thời An báo cho tôi một tin:
Ngô An vì gây rối trật tự vừa bị bắt lại.
Do có tiền án, lần này khả năng sẽ bị giam khá lâu.
Nguy hiểm trước mắt được gỡ bỏ, nhưng trong lòng tôi lại thấy bất an hơn.
Chỉ còn chưa tới nửa năm nữa là đến “ngày chết” của tôi.
Nếu Ngô An không phải hung thủ, thì ai mới là?
6.
Những ngày này, tôi cố thử lại việc quay về năm 2023.
Tôi còn rất nhiều điều muốn hỏi Thẩm Chu.
Nhưng dù mở ra hay đóng lại bao nhiêu lần, cảnh tượng trước mắt vẫn không thay đổi.
Tất cả mọi chuyện mấy hôm trước giống như một giấc mơ mơ hồ.
Cho đến chiều Chủ nhật hôm đó…
Vừa rửa mặt xong, tôi vặn tay nắm cửa, thì… một gương mặt quen thuộc lại xuất hiện ngay trước mắt.
Tay Thẩm Chu đang đặt trên tay nắm cửa bên kia.
Tôi thấy đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp ấy vì bất ngờ mà co rút lại.
Tôi giật mình rụt tay lại theo bản năng, định giả vờ bình tĩnh chào hỏi thì… anh đã lên tiếng trước.
Anh có vẻ kích động, như thể vừa điều tra ra manh mối mới.
“Em phải cẩn thận…”
Lời của anh như bị bấm tắt tiếng.
Tôi chỉ thấy môi anh mấp máy, nhưng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.
“Anh nói gì cơ?”
Tôi lấy hết can đảm tiến lên một bước, đưa tay về phía anh:
“Em không nghe rõ…”
Khoảnh khắc đầu ngón tay tôi chạm vào người anh, không khí xung quanh chấn động dữ dội.
Tôi như bị điện giật, bắn ngược trở lại.
Có lẽ anh cũng cảm nhận được điều gì đó.
Trán anh nhăn lại, gân xanh nổi lên, yết hầu liên tục chuyển động.
Anh cố gào lên, nhưng tôi vẫn không nghe được gì cả.
Thẩm Chu móc điện thoại ra, viết nhanh một cái tên lên màn hình rồi giơ lên cho tôi xem.
Ngay lúc đó, màn hình tắt ngóm rồi lại sáng lên vì một tin nhắn bật lên:
“Tuổi chín, không thể có được.
Hai mươi mốt, chẳng thể buông.”
Thẩm Chu phản hồi hot search.
Tôi gắng gượng bước lên, muốn xuyên qua bức tường vô hình giữa hai người.
Kết quả… đập đầu vào một lồng ngực quen thuộc.
Tôi nhìn đồng hồ: đã trôi qua 3 phút.
“Lại định đi đầu thai hả?”
Cố Thời An dí ngón trỏ búng trán tôi một cái.
“Ba mẹ chắc tháng này không về rồi. Ở nhà ngoan cho anh.”
“Không phải nói là sẽ cùng nhau đón Giáng sinh sao…”
Tôi đá cho anh một cú, vừa xoa trán vừa lầm bầm:
“Sắp cuối năm rồi, nhà mình có bán hàng Tết đâu chứ…”
Anh “tặc” một tiếng khinh thường:
“Ba mẹ cực khổ kiếm tiền, chẳng phải vì mày à?
Không phải mày đòi đi du lịch sau thi đại học sao? Ráng chịu đi.”
Anh bắt tôi ở nhà làm bài, còn bản thân thì đeo ba lô đi mất tiêu.
Nghe tiếng cạch đóng cửa, tôi trong lòng đếm từ một đến một trăm.
Rồi hậm hực khoác áo, gọi xe đến điểm hẹn mà Từ Tuế Nhiên đã nói.
7.
Hôm nay Từ Tuế Nhiên mặc một chiếc áo khoác dạ màu lạc đà, bên dưới là váy caro xám hồng.
Lại gần còn thấy cô ấy trang điểm nhẹ, cả người như viết hai chữ “tuổi trẻ” to tướng lên mặt.
Còn tôi, sợ lạnh nên lôi ngay áo phao dày cộp ra mặc, trên mặt chỉ bôi mỗi loại kem dưỡng cho trẻ em mà Cố Thời An mua.
“Nè.”
Từ Tuế Nhiên dúi ly trà sữa nóng vào tay tôi, đôi mắt cong cong như vầng trăng non.
“Uống khi còn nóng nhé~”
Tôi cứ tưởng buổi gặp mặt này sẽ nhanh chóng kết thúc.
Nào ngờ lại kéo dài đến tận tối.
“Cảm ơn cậu vì đã đi với tớ nha.”
Cô ấy khoác tay tôi, cười ngọt ngào.
“Hôm nay là sinh nhật tớ, mà ai cũng bận cả.”
Tôi vốn là kiểu dễ mềm lòng. Cô ấy vừa nói thế, tôi càng không nỡ từ chối.
Ăn xong nồi lẩu, cũng đã gần tám giờ.
Tôi bắt đầu lo Cố Thời An phát hiện tôi không ở nhà thì lại làm ầm lên, nên muốn nhanh chóng về.
Nhưng Từ Tuế Nhiên lại chớp chớp mắt nhìn tôi đầy tội nghiệp, nũng nịu nói:
“Chỉ thêm một chỗ nữa thôi, đi với tớ nghe một bài hát thôi mà, xong mình về luôn, được không?”