Tương Lai Em Thấy Anh Khóc
Chương 1
Khi Ảnh đế đang livestream, tôi quấn khăn tắm bước ra từ phòng tắm.
Lúc đó, người quản lý của anh ta đang ra sức thanh minh cho scandal: “Sập nhà thế nào cũng không đến lượt nhà tôi sập.”
“Nhà mình mà thật sự nuôi chim hoàng yến bé bỏng, tôi còn dám ở nhà A Chu à…”
Lời còn chưa dứt, màn hình livestream bỗng ngập tràn dấu chấm hỏi:
“?”
“WTF, cô gái kia là ai thế?!”
Quản lý và Ảnh đế quay đầu lại đầy bối rối, tôi dụi mắt, giọng ngái ngủ hỏi:
“Anh ơi, dầu gội đầu của em đâu rồi?”
1
Livestream lập tức bị cắt, nhưng cụm từ #Anh ơi, dầu gội đầu của em đâu rồi thì đang lao vùn vụt lên hot search.
Quản lý nhíu mày, đau lòng nói:
“Thẩm Chu, cậu làm thế là không được rồi, có bạn gái mà không báo công ty một tiếng hả?”
Thẩm Chu cụp đôi mắt xinh đẹp xuống, vừa móc điện thoại chuẩn bị gọi cảnh sát, vừa bình tĩnh giải thích:
“Tôi cũng không biết cô ấy vào đây bằng cách nào.”
Tôi dùng tay che ngực, trừng mắt nhìn bọn họ, căng thẳng hỏi:
“Hai người... làm sao đột nhập được vào nhà tôi hả?!”
Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Chu như thể vừa bị chẩn đoán bệnh nan y, quét mắt nhìn tôi một cái rồi lạnh nhạt nói:
“Không cần biết cô lấy địa chỉ nhà tôi ở đâu, lập tức cút ra ngoài.”
Quản lý trợn tròn mắt:
“Giờ mấy fan cuồng dám quá thể vậy luôn à?!”
Tôi thì đầu đầy dấu chấm hỏi. Hai tên từ đâu xuất hiện, xông vào nhà tôi, vậy mà còn dám hùa nhau chiếm nhà chiếm đất?
Tôi hoảng quá, lùi một bước, vừa lui vừa hét lớn:
“Thời An! Ra đây mau! Có trộm vào nhà!”
Nghe đến cái tên này, sắc mặt Thẩm Chu lập tức thay đổi, anh ta hạ điện thoại xuống, nghiêm giọng hỏi:
“Cô quen Thời An?”
“Tất nhiên rồi.” Tôi gần như ép sát vào tường, đáp:
“Thời An là anh ruột tôi.”
“Cô có biết mình đang nói gì không?”
Thẩm Chu bỗng đứng phắt dậy, nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng trở nên nghiêm túc:
“Thời An chỉ có một cô em gái, mà cô ấy… đã chết từ sáu năm trước.”
“Ý anh là… bây giờ là năm 2023?”
Chỉ vì tắm một cái, vừa mở cửa bước ra là tôi từ năm 2016 xuyên thẳng đến 2023 luôn rồi? Ai mà tin cho nổi?!
“Tôi nói thật hay không, anh chứng minh được không?” Tôi cảnh giác nhìn Thẩm Chu. Dù anh ta đẹp trai lạnh lùng, cũng không loại trừ khả năng là kẻ biến thái.
“Không thì… anh cho tôi xem đề thi tốt nghiệp THPT của tỉnh Giang Tô năm 2017 đi…”
“Khoan đã.” Thẩm Chu nhíu mày, ngắt lời tôi.
“Để tôi gọi cho Thời An đã.”
Anh ta gọi điện ngay trước mặt tôi, rõ ràng không tin lời tôi nói.
Đầu dây bên kia vừa vang lên tiếng “A lô” quen thuộc, tôi vừa định đưa tay nhận điện thoại Thẩm Chu đưa thì...
Bốp! Một cú đập trời giáng giáng thẳng xuống đầu tôi.
“Đồ ngốc!” – Cố Thời An ném chai dầu gội vào tay tôi – “Dầu gội ai lại để trong tủ lạnh hả?!”
Chớp mắt một cái, hai người kia biến mất như chưa từng xuất hiện, trước mặt tôi chỉ còn lại cái bản mặt đáng ăn đòn của Cố Thời An.
“Còn không phải do anh giấu nó đi sao…”
Không, không phải chuyện này tôi muốn nói.
Tôi lắc mạnh đầu, túm lấy vạt áo Cố Thời An, hoảng hốt hỏi:
“Anh ơi, nếu em chết rồi… anh có buồn không?”
“Sao thế?” Cố Thời An hơi sững người, rồi lại quay về cái kiểu cà chớn thường thấy:
“Cố Thời Ninh, lại thi thử tạch nữa hả? Haha, đợi ba mẹ đi công tác về thì mày xong đời!”
Nói xong, anh ta xoay xoay chùm chìa khóa xe máy trên ngón tay, rồi lượn đi chơi với lũ bạn thân sinh nạn của mình.
Tôi lặng lẽ quay về phòng, mở laptop, gõ cái tên “Thẩm Chu” vào ô tìm kiếm.
Không có bất kỳ kết quả nào đáng tin.
Điều này chứng tỏ, vào năm 2017, Thẩm Chu vẫn chưa có tên tuổi gì trên mạng.
Khi Cố Thời An về đến nhà thì đã gần mười một giờ. Tôi không biết mình đã đợi bao lâu.
Tôi chặn ngay cửa phòng anh ta, hỏi:
“Anh có quen Thẩm Chu không?”
Nghe đến cái tên này, cuối cùng thì ánh mắt Cố Thời An cũng nghiêm túc nhìn tôi.
Sắc mặt anh ta trầm xuống, cảnh báo:
“Cố Thời Ninh, nghe cho kỹ. Còn nửa năm nữa là mày thi đại học rồi, đừng có vướng vào mấy chuyện tình cảm vớ vẩn. Nhà họ Cố chúng ta còn trông mong mày thi đỗ đại học rạng danh tổ tiên đấy.”
Nói cách khác, Thẩm Chu, đúng là có thật.
Vậy thì… câu nói đó cũng là thật:
Tôi… sẽ chết vào mùa hè năm 2017.
2.
Buổi học sớm hôm sau, tôi đến muộn.
Bạn cùng bàn nhẹ nhàng chạm khuỷu tay tôi, lén dựng tờ giấy nháp lên, trên đó ghi số trang bài học sẽ bị kiểm tra chính tả lát nữa.
Tôi vội vàng gật đầu cảm ơn cô ấy.
Bạn cùng bàn của tôi là kiểu học sinh ngoan điển hình, tính cách trầm tĩnh, dù không mấy nổi bật nhưng ai nhắc đến cô ấy cũng toàn lời khen.
Nếu cái chết của tôi là một vụ giết người, thì chắc chắn hung thủ không thể là bạn cùng bàn được.
Trên bảng mỗi ngày đều cập nhật ngược thời gian đến kỳ thi đại học. Khói súng vô hình ngày một dày đặc, ai cũng tất bật, ai cũng muốn nắm lấy cơ hội có thể thay đổi cả cuộc đời.
Cuộc sống không giống như trong phim. Ở ngôi trường cấp ba trọng điểm nổi tiếng nghiêm khắc này, chẳng có chuyện tình học đường nồng nhiệt nào, bạo lực học đường gần như cũng không xảy ra.
Nếu có thể loại trừ khả năng bị sát hại, vậy cái chết của tôi… chỉ đơn giản là một tai nạn?
Mang nỗi lo suốt buổi, tôi gắng gượng đến khi tan học tiết tự học buổi tối.
Thầy giáo dạy Toán muốn giảng nốt câu bài tập cuối nên kéo dài thời gian, bây giờ đã là 10 giờ 15, mà chuyến xe buýt cuối cùng là 10 giờ 20. Nếu không kịp thì chỉ còn cách bắt taxi về.
Tôi vội vàng ôm cặp chạy như bay đến trạm xe. Vừa ra khỏi cổng trường thì có ai đó bất ngờ kéo tay tôi lại, làm tôi giật thót.
“Chạy cái gì dữ vậy?” - giọng điệu cà khịa vang lên bên tai tôi - “Muốn đầu thai à?”
Cố Thời An ấn cái mũ bảo hiểm lên đầu tôi, vừa ngáp vừa nói:
“Cái trường chết tiệt của tụi em tan học cũng trễ quá rồi, anh chờ đến muốn ngủ gục luôn đấy.”
“Đi lẹ lên, tiểu thư ạ.”
Thấy tôi còn đứng đực ra đấy, anh quay lại lườm:
“Anh còn có việc nữa đấy.”
Tôi chu môi, lầu bầu “Ừm” một tiếng, rồi rảo bước theo anh.
Lúc này, điện thoại anh bỗng reo lên.
Anh móc điện thoại ra, qua loa vài câu, sắc mặt lập tức sầm xuống.
Tôi nghe anh nói:
“Đệt, mày nói Thẩm Chu đang đánh nhau với tụi kia? Đợi tao, tao tới liền.”
Cúp máy xong, anh vội vàng dặn tôi:
“Em tự bắt taxi về nha, anh chuyển tiền xe cho em rồi.”
Nói rồi vặn chìa khóa, phóng xe đi như gió.
Điện thoại tôi khẽ rung, thông báo có khoản chuyển khoản mới đến.
Trước khi màn hình tắt hẳn, tôi lập tức giơ tay vẫy một chiếc taxi vừa chạy ngang qua, nói với chú tài xế:
“Chú ơi, bám theo cái xe máy phía trước giúp cháu!”
Chú tài quay đầu nhìn tôi cười cười:
“Úi chà, bé con, đi bắt gian đấy à?”
3.
Tôi siết chặt điện thoại trong tay, không đáp.
Tim tôi vẫn còn đang đập thình thịch không ngừng.
Là tò mò, hay là… mong chờ? Tôi cũng không phân biệt được.
Xuống xe, tôi lén lút đi theo Cố Thời An đến một sân bóng rổ bỏ hoang. Đèn đường bên cạnh đã cũ nát, chớp tắt chập chờn.
Ánh sáng mờ mờ kéo bóng người dài lê thê trên mặt đất, toát lên vẻ ma quái. Tôi do dự mấy giây, rồi vẫn quyết định bước tiếp.
Cố Thời An nhanh chóng nhập cuộc.
Tôi đứng một bên ngơ ngác nhìn nhóm người lạ mặt đang vây quanh. Bỗng tôi thấy một tên đầu vàng đang cầm gậy bóng chày, định đánh lén một cậu con trai đang quay lưng lại...
Không biết lấy đâu ra dũng khí, tôi vung cặp đập mạnh vào đầu tên đầu vàng.
Hắn bị tôi làm cho choáng váng, ôm đầu ngoái lại, trừng mắt nhìn tôi, gậy bóng chày đập “bộp bộp” vào lòng bàn tay, nghiến răng chửi:
“Con nhỏ này là của thằng nào? Chán sống rồi à? Dám đập ông mày?!”
Tôi sợ chết đứng, còn chưa kịp chạy, bỗng “bốp” một cái - có ai đó đá bay tên đầu vàng nằm vật xuống đất.
Người đó có mái tóc xám bạc cắt ngắn, đôi mắt dài nheo lại, toát ra khí chất nguy hiểm.
Anh ta đưa mu bàn tay lau máu bên miệng, cúi xuống nhặt cặp tôi ném, ném lại cho tôi rồi lười biếng nói:
“Chuyện người lớn, con nít đừng có xen vào.”
“Chu, bên đó thế nào rồi?” - Cố Thời An nhìn thấy tôi thì lập tức sầm mặt.
“Cố Thời Ninh! Em tới đây làm gì? Mau về nhà cho anh!”
“Chu…”
Khoan đã, người trước mặt này… sao lại là Thẩm Chu?
Cũng không hẳn là không giống, phải nói là không hề liên quan luôn mới đúng.
Tôi cảm giác như vừa bị ai đập một phát vào đầu, đầu óc quay cuồng, không thể suy nghĩ nổi.
Đúng lúc đó, anh ta nghiêng đầu, cúi mắt nhìn tôi:
“Kiếm tôi à?”
Xong luôn.
Tôi ôm cặp, quay đầu đi thẳng, không thèm ngoái lại. Biết thế này thì tôi đã không phí thời gian mà theo tới đây làm gì.
Trời chớm đông, gió lạnh luồn qua cổ áo khiến tôi run rẩy.
Nơi này vắng vẻ quá, tôi gọi xe mãi mà chẳng ai nhận chuyến. Đành ôm chặt hai tay, giậm chân tại chỗ cho ấm.
“Vù”- một chiếc áo khoác da đen bay vèo tới, úp xuống đầu tôi.
“Mặc vào đi.”
Giọng anh ta lạnh nhạt như chính cái áo khoác, mang theo mùi bạc hà nhè nhẹ, xa cách và hờ hững.
Anh nói:
“Anh mày bảo tôi đưa em về.”
Đến cổng khu dân cư, Thẩm Chu dừng xe, không nói thêm gì, rồi rời đi.
Suốt cả quãng đường, tôi gần như chôn đầu trong lòng, vừa xấu hổ vừa căng thẳng, đến nỗi quên cả việc trả áo cho anh.
Loạng choạng bước đến máy quét vân tay, tôi định nhập mật khẩu thì đầu ngón tay khẽ chạm vào thứ gì đó lạnh lạnh. Ngẩng đầu lên mới phát hiện - trời bắt đầu đổ tuyết rồi.