Tôi Và Tổng Tài Có Một Đứa Con

Chương 2



Trong mắt anh ta chỉ có công việc.

Dần dà, mấy tiểu thư danh giá kia cũng bỏ cuộc.

Ai mà chẳng là công chúa trong nhà, không ai chịu bị xem thường hoài.

Thôi thì, tạm biệt! Người sau khéo còn ngoan hơn!

Chỉ có cô Thượng là không biết nản.

Cô ta đúng kiểu gián đất đánh hoài không chết, ba ngày hai bữa lại vác mặt đến công ty.

Thịnh Dật tuy lạnh nhạt với cô ta, nhưng tụi nhân viên chúng tôi mới là người khổ.

Cô ta cứ như đã tự phong mình thành “bà Thịnh”, lần nào đến cũng chỉ tay năm ngón với nhân viên.

Đặc biệt là rất ghét tôi.

Phòng trợ lý tổng giám đốc có tổng cộng năm người: ba nam, hai nữ, mà Lệ Lệ thì đã kết hôn nhiều năm rồi.

Cho nên trong mắt cô ta, tôi chính là con hồ ly giở trò quyến rũ sếp.

Cô ta không ít lần kiếm chuyện với tôi.

Sáng hôm sau, sau khi đưa Đậu Đậu đến nhà trẻ, tôi ghé bệnh viện nộp mẫu xét nghiệm ADN.

Tôi quyết định đợi có kết quả, nếu đúng như Đậu Đậu nói thì sẽ báo cho Thịnh Dật.

Dù sao thì… hai cái đầu vẫn hơn một, mà não Thịnh Dật rõ ràng là xài tốt hơn tôi.

Thằng bé cũng có một nửa là con anh ta mà!

Chiều hôm đó, tôi xin tan làm sớm nửa tiếng, đón Đậu Đậu về nhà, dặn dò lịch tối nay rồi mới thay đồ, trang điểm ra ngoài.

Váy dạ hội là do Thịnh Dật chuẩn bị, một chiếc váy dài ôm sát, chất liệu nhung lụa màu xanh đậm, thiết kế hai dây mảnh.

Mặc lên làm tôn nước da trắng của tôi thấy rõ.

Cổ váy không quá sâu cũng không quá kín, dừng lại đúng dưới xương quai xanh một chút.

Tôi búi tóc bằng một cây trâm gỗ đàn hương, để vài lọn tóc con hai bên cho mềm mại khuôn mặt.

Có lẽ vì lo phần cổ trông trống trải, Thịnh Dật còn chuẩn bị sẵn một bộ trang sức: dây chuyền kim cương tím và khuyên tai đồng bộ.

Không thể không công nhận, gu thẩm mỹ của Thịnh Dật thật sự không tệ.

Khi tôi bước ra khỏi phòng, Đậu Đậu “Oa!” một tiếng đầy kinh ngạc.

“Mẹ ơi, mẹ lại đi dự tiệc với ba hả?”

Thấy tôi lộ vẻ khó hiểu, thằng bé vỗ ngực nhỏ mình, dõng dạc nói:

“Ba mẹ cứ thích giả vờ, để con ở nhà cho hai người đi hẹn hò riêng!”

“Chiếc váy này cũng là ba chọn đúng không?

Lần nào ba cũng biến mẹ thành tiên nữ!”

Nói rồi, nó còn khẽ hừ một tiếng.

Tôi chớp chớp mắt, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Xuống đến dưới nhà, xe của sếp đã đậu sẵn ở ven đường.

Tôi vừa mở cửa xe chuẩn bị lên thì thấy Thịnh Dật ngồi ở ghế sau.

Trong phút chốc, tôi không biết có nên lên hay không.

“Lên xe.” – Giọng anh ta lạnh nhạt vang lên.

Tôi vội cúi đầu, xách váy rồi ngồi vào.

Lúc cúi người, tôi cảm nhận được ánh mắt Thịnh Dật nhìn sang.

Cúi xuống nhìn thử, mới nhận ra cổ váy buộc bằng hai dây mảnh đã tụt xuống thấp.

Với góc nhìn của anh ta, cảnh vật bên trong… chắc chắn thấy không sót chi tiết nào.

Tôi giật mình đưa tay che ngực, mặt nóng bừng, tai cũng đỏ theo.

Không phải vì ngại, mà vì tôi không mặc nội y, chỉ dán mỗi miếng dán ngực vì thiết kế của chiếc váy.

May mà Thịnh Dật không có phản ứng gì, đến khi tôi ngồi ngay ngắn thì anh ta đã mở laptop xử lý công việc rồi.

Không biết có phải ảo giác của tôi không, mà hôm nay bầu không khí trong xe… ngại chết đi được.

Thịnh Dật cũng căng cứng đến lạ.

Tôi để ý thấy slide thuyết trình trên laptop của anh ta đã dừng ở trang giới thiệu dự án đầu tiên suốt hơn mười phút mà chưa lật sang trang nào.

Trùng hợp đây lại là dự án do tôi phụ trách, tôi nghĩ chắc có chỗ nào anh ta chưa rõ nên nghiêng người lại gần xem thử.

“Dự án này… á!”

Tôi vừa mở miệng thì phía trước xe vụt qua một bóng đen.

Tài xế phản ứng cực nhanh, vội xoay vô lăng rồi đạp phanh gấp.

Tôi vốn đang nghiêng người, nên cả người bị chao đảo mạnh, không kịp bám vào gì, lao thẳng về phía Thịnh Dật.

Để khỏi bị anh ta đẩy ra, tôi cố gắng hết sức xoay người đổi hướng.

Tôi nghĩ, thà mặt mũi bẹp dí xuống sàn xe còn hơn đụng trúng ông sếp lạnh như băng.

Nào ngờ, đúng lúc tôi sắp đập mặt xuống thì một bàn tay thon dài đầy lực siết lấy cánh tay tôi, kéo mạnh trở lại.

Cuối cùng, tôi vẫn lao vào lòng Thịnh Dật.

Một tay anh ta giữ lấy cánh tay tôi, tay còn lại vòng qua eo, giữ tôi thật chặt.

Đầu mũi tôi phảng phất mùi trầm hương nhẹ nhàng, sâu lắng.

Giống hệt con người anh — điềm đạm, kiềm chế.

Trong khoảnh khắc đó, tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp gương mặt anh trong ánh sáng mờ mờ — sống mũi cao, đường nét sắc lạnh, đẹp đến lạnh lùng.

“Chỉ là một con mèo hoang, may mà không đụng phải.” – tài xế xuống xe kiểm tra rồi trở lại khởi động xe tiếp.

Lúc này Thịnh Dật cũng buông tay ra, tôi lập tức ngồi thẳng dậy, quay đầu sang hướng khác, giả vờ ngắm cảnh ngoài cửa sổ.

Nhưng trời đã tối đen, bên ngoài chỉ là những bóng cây lùi dần trong bóng đêm.

Tôi cắn chặt môi, cố lờ đi nhịp tim đang đập loạn xạ trong ngực.

Thịnh Dật hỏi:

“Cô không sao chứ?”

Tôi lắc đầu:

“Không sao.”

Phần đầu buổi tiệc diễn ra rất thuận lợi.

Tôi chỉ cần đứng bên Thịnh Dật, cười mỉm như bình hoa trang trí là đủ.

Nhưng đến gần cuối, cô Thượng vẫn xuất hiện.

Khi cô ta mặt mày hầm hầm đi về phía tôi, tôi đang ngồi ở một góc yên tĩnh, cầm đĩa ăn bánh ngọt.

“Con khốn!” – cô ta gào lên.

Cô ta mang đôi giày cao gót 15 phân, bước lộp cộp đến trước mặt tôi, ánh mắt từ trên cao quét xuống đầy khinh khỉnh:

“Thịnh Dật ca ca là người mà loại nghèo hèn như cô dám mơ tưởng sao?

Nhà họ Thịnh sẽ không bao giờ cho cô bước chân vào đâu!”

Tôi ngơ ngác nhìn cô ta vài giây, sau đó nuốt miếng bánh trong miệng xuống rồi lạnh nhạt đáp:

“Ồ.”

Việc nhà họ Thịnh có cho tôi vào hay không thì liên quan gì đến cô ta?

Miễn là Tập đoàn Thịnh Thế còn cho tôi vào làm việc, thế là đủ.

Cô Thượng như đấm vào bịch bông, tức đến mức mặt đỏ bừng.

Liếc thấy ly rượu vang trên bàn, cô ta định cầm lên ném, nhưng tôi nhanh tay đoán được, chộp lấy uống cạn trước khi cô ta kịp ra tay.

“Cô... cô...” – Cô ta tức đến run tay, chỉ vào tôi lắp bắp.

Bất ngờ, cô ta giơ tay lên cao định tát thẳng vào mặt tôi.

Đúng lúc đó, một bóng người cao lớn chắn ngay trước mặt tôi.

Thịnh Dật giữ chặt cổ tay cô ta.

Nhưng trái với vẻ hung dữ ban nãy, cô Thượng lập tức thay đổi thái độ, nũng nịu gọi một tiếng:

“Anh Thịnh~~”

Tôi không nhịn được rùng mình, nổi hết cả da gà.

Thịnh Dật liếc cô ta một cái đầy lạnh lẽo, rồi dắt tay tôi bước nhanh ra ngoài.

Khi gần tới cửa, anh cởi áo vest khoác lên vai tôi.

Hương trầm dịu nhẹ mang theo nhiệt độ cơ thể anh lập tức bao phủ lấy tôi, khiến đầu óc tôi choáng váng một lúc.

Trái tim vốn vừa ổn định lại lần nữa đập thình thịch như có bầy thỏ đang đâm sầm vào lồng ngực.

Trên đường về, Thịnh Dật vẫn ngồi ghế sau.

Sắp đến nhà thì Đậu Đậu gọi đến bằng chiếc đồng hồ định vị tôi mua cho hôm qua.

“Mẹ ơi, mẹ bao giờ về?”

Giọng trẻ con trong veo vang lên rõ ràng giữa không gian yên ắng trong xe.

Tôi liếc nhìn Thịnh Dật, cảm thấy nhiệt độ trong xe bỗng tụt xuống mấy độ.

Tôi dịu dàng trả lời vào điện thoại:

“Gần về rồi, con ngoan nhé.”

Dỗ dành xong Đậu Đậu, tôi tắt máy.

Tôi chắc chắn Thịnh Dật đã nghe thấy giọng thằng bé.

Cân nhắc một lúc, tôi vẫn mở lời hỏi:

“...Sếp này, nếu anh bỗng nhiên có một đứa con năm tuổi, anh sẽ làm gì?”

Thịnh Dật nghiêng đầu liếc tôi, giọng điệu bình thản:

“Cô là mẹ nó à?”

Tôi vô thức gật đầu.

“Vậy thì nuôi thôi.” – Anh ta đáp gọn lỏn.

Không hiểu sao, tôi cảm thấy không khí trong xe như ấm lên trở lại.

Mãi đến lúc xuống xe bị gió lạnh thổi qua, tôi mới sực nhớ:

Khoan đã… tôi có nói anh ta là bố nó đâu nhỉ?!

Hôm sau, kết quả giám định ADN có rồi.

Tôi và Đậu Đậu được xác nhận có quan hệ huyết thống mẹ con.

Tôi lén lút cầm tờ kết quả, gõ cửa phòng làm việc của Thịnh Dật.

Anh ta đang đứng cạnh cửa sổ sát đất, tay cầm cốc nước.

Mặc bộ vest đen vừa vặn, đường nét gọn gàng làm tôn lên vóc dáng cao lớn.

Gương mặt anh mang nét lạnh lùng, ánh mắt tĩnh lặng nhìn ra ngoài.

Thấy tôi bước vào, Thịnh Dật xoay người, ngồi xuống ghế giám đốc.

Tôi đi tới, đặt tờ kết quả xét nghiệm và một tấm ảnh Đậu Đậu tôi chụp sáng nay lên bàn trước mặt anh.

“Nếu em nói… em và anh có một đứa con, mà nó đến từ tám năm sau, anh tin không?”

Thịnh Dật nhìn tôi như thể tôi bị khùng, rồi cúi xuống nhìn hai thứ trên bàn.

Ánh mắt anh dừng lại trên tấm ảnh Đậu Đậu.

Cả người anh cứng đờ như bị sét đánh.

Trong nhà anh vẫn còn giữ ảnh hồi nhỏ — và anh biết rõ, Đậu Đậu giống anh hồi bé như khuôn đúc.

Anh nhìn ảnh Đậu Đậu, lại quay sang nhìn tôi, sau đó cầm lấy tờ kết quả xét nghiệm:

“Cô nói thật?”

Tôi trợn mắt:

“Nói dối là chó!”

Thịnh Dật mím môi, lập tức gọi cho bác sĩ bạn thân:

“Làm giúp tôi một xét nghiệm quan hệ cha con.”

Tôi nghe rõ tiếng đầu dây bên kia… té ngã một cái rầm.

Tôi cố nhịn cười.

Chương trước Chương tiếp
Loading...