Thái Tử Điện Hạ Hắn Vì Sao Lại Như Vậy

Chương 2



Thẩm Lâm Vũ khẽ cười lạnh.

“Về chép kinh, rửa sạch cái tâm cái gan háo sắc kia của ngươi đi, biết đâu bệnh lại khỏi hẳn.”

Ta: “…”

Một câu khiến ta nghẹn họng không nói nổi.

Lúc này, Thu Lạc phía sau hơi sốt ruột, khẽ kéo vạt áo ta.

Suýt chút nữa ta quên mất chính sự!

Ta vội nặn nụ cười: “Đa tạ điện hạ quan tâm.”

“Bệnh của thuộc hạ e rằng còn cần ít ngày nữa mới khỏi, nhưng bên cạnh điện hạ chẳng thể không có người hầu hạ.”

“Bởi vậy thuộc hạ mạo muội đưa thêm một nha hoàn tới.”

Ta nghiêng người, để lộ người đứng phía sau.

“Thu Lạc tham kiến điện hạ.”

Thu Lạc thấy Thẩm Lâm Vũ nhìn sang, liền bước chân uyển chuyển, eo nhỏ mềm mại, cúi đầu hành lễ để lộ ra chiếc gáy ngọc ngà trắng muốt…

Động tác hành lễ ta đã dặn trước, nàng làm vừa khéo quyến rũ, phong tình muôn trùng, khiến lòng người xao động.

Quả không hổ là hoa khôi.

Chuyên nghiệp!

Ta hoàn hồn, vội nhìn sang Thẩm Lâm Vũ xem phản ứng ra sao.

Chỉ thấy mày hắn nhíu chặt, trong mắt ánh lên sắc đen thẳm lạnh lẽo.

Ánh nhìn hắn ghim chặt lấy ta, giọng điệu chưa từng mang theo tức giận như thế: “Còn dám tự xưng tên họ trước mặt ta.”

“Bạch Chức, ngươi đưa một nha hoàn vô lễ lại yếu đuối như vậy về, rốt cuộc là muốn nàng ta hầu hạ ta, hay muốn ta đi hầu hạ nàng ta?”

6

“Thuộc hạ không dám!”

Ta vội kéo Thu Lạc quỳ xuống.

Nghĩ nát óc cũng không hiểu rốt cuộc Thẩm Lâm Vũ đang giận cái gì.

“Điện hạ, thuộc hạ chỉ lo không có ai hầu hạ người, để người phải nhọc lòng, nên mới sốt ruột tìm một người đến.”

“Là thuộc hạ tự tiện quyết định, xin điện hạ trách phạt!”

Dù người đang tức giận vì chuyện gì thì nhận lỗi trước vẫn luôn là đúng nhất!

“Ý tưởng thì không tệ, nhưng mắt nhìn của ngươi quả thực chẳng ra sao.”

Giọng điệu Thẩm Lâm Vũ rốt cuộc cũng dịu đi một chút.

“Thật sự sợ ta vất vả thì ngươi nên mau chóng khỏe lại, chứ không phải tùy tiện mang cái thứ dưa vẹo táo nứt vào Đông cung.”

“Dưa vẹo táo nứt” đang quỳ bên cạnh khựng lại, nghiêng đầu nhìn ta, mắt tròn xoe không tin nổi.

Hình như không thể tin nổi một tuyệt sắc như nàng ta mà cũng có ngày bị người chê bai đến mức này.

Ta bất đắc dĩ nhắm mắt, vội lảng sang chuyện khác: “Điện hạ, chẳng phải thuộc hạ không muốn mau chóng khỏi bệnh.”

“Chỉ là mỗi lần nhìn thấy điện hạ, thuộc hạ lại cảm thấy bệnh càng nặng thêm.”

“Vậy nên mới nghĩ tìm người thay thuộc hạ hầu hạ người.”

Nhìn xuân cảnh của người khác thì còn đỡ, vấn đề là… trong cảnh xuân của Thái tử điện hạ, người còn lại lại chính là ta!

Ai chịu nổi chuyện đó chứ!

Thẩm Lâm Vũ từ nhỏ đã cùng ta lớn lên, tự nhiên nghe thấu nửa thật nửa giả trong lời ta.

Không hiểu sao đôi tai hắn khẽ đỏ lên, miệng vẫn trách móc: “Ngươi không ra gì lại còn oán trách cả ta?”

Ta: “Vâng vâng, phải rồi phải rồi, tất cả đều là lỗi của thuộc hạ.”

Cuối cùng, Thẩm Lâm Vũ cũng bỏ qua chuyện này.

Xem như mục đích của ta cũng tạm coi là đạt được.

Hắn giữ Thu Lạc lại.

Nhưng…

“Ngươi đã có lòng, ta cũng không nỡ phụ.”

“Cứ để nha hoàn này ở lại.”

“Ngươi dưỡng bệnh mấy hôm, Ảnh Nhất cũng mệt mỏi rồi, để nàng ta đi theo Ảnh Nhất tập luyện, làm vài việc tạp dịch trước.”

7

Sụp đổ thật sự.

Đường đường hoa khôi, biến thành ám vệ.

Mà còn là ám vệ chuyên đi làm tạp vụ.

Thu Lạc không cam lòng, tìm cơ hội gọi ta ra ngoài: “Ngươi làm việc kiểu này à?”

“Trả tiền lại đây!”

Sợ nàng gây ầm ĩ, ta đành dịu giọng dỗ dành: “Đừng vội, đừng vội, ta còn kế khác!”

Thu Lạc lườm ta một cái.

Ta cười hì hì, vội nịnh nọt đại khách quý của mình: “Lần trước điện hạ chắc do mệt mỏi vì tấu chương nên không nhìn kỹ cô thôi.”

“Đợi thêm vài hôm, đến biệt viện Ôn Sơn ngâm suối nóng, ta cam đoan giúp cô nắm chắc điện hạ trong tay.”

Thu Lạc bán tín bán nghi: “Ngươi chắc lần này được chứ?”

Ta không đồng ý, nắm chặt vai nàng: “Cô có thể không tin ta, nhưng chẳng lẽ còn không tin vào chính sức quyến rũ của mình?”

Thu Lạc liên tục gật đầu, tỏ vẻ đồng tình.

“Vậy ngươi nhớ báo trước kế hoạch, ta còn chuẩn bị.”

Ta an ủi nàng: “Yên tâm đi.”

“Giờ ta phải đi rồi, lát nữa còn phải cùng Ảnh Nhất ra vườn sau xới đất.”

“…”

“Được, Thu cô nương, cô cứ lo việc của mình trước.”

8

Lần đi biệt viện Ôn Sơn này coi như xuất hành đơn giản.

Những ngày gần đây, nhiếp chính vương liên tục gây áp lực với thánh thượng, khiến người bệnh nặng không dậy nổi.

Hoàng hậu lo sợ tranh đấu triều đình ảnh hưởng đến Thẩm Lâm Vũ nên để hắn tạm ra ngoài lánh mặt.

Biệt viện Ôn Sơn ta vốn quen thuộc, việc bố trí cũng dễ dàng.

Thẩm Lâm Vũ thường thích ngâm mình trong suối nóng trước khi ngủ, rồi uống chút rượu đào hoa.

Đến lúc đó ta chỉ cần cho thêm chút dược liệu vào rượu, sau đó để Thu Lạc đi theo con đường nhỏ sau giả sơn mà ta đã sắp xếp sẵn…

Nam nữ đơn độc, hương rượu vờn quanh, ta không tin Thẩm Lâm Vũ còn giữ được tỉnh táo.

Ta đã báo trước cho Thu Lạc, lại dẫn nàng quen thuộc lối đi.

Xác nhận không có sơ hở, ta mới tìm đến Thẩm Lâm Vũ, nói bệnh ta đã khỏi, có thể hầu hạ bên cạnh.

Hắn không nghi ngờ, liền gật đầu đồng ý.

“Có điều, từ nãy đến giờ ngươi cứ cười gian trá mãi.”

“Có phải lại giấu ta làm chuyện xấu gì rồi không?”

Một câu nói của hắn khiến ta giật mình, suýt nữa làm rơi cả bình rượu đã bỏ thuốc.

“Điện hạ, sao lúc nào người cũng nghĩ xấu về thuộc hạ vậy?”

Thẩm Lâm Vũ khẽ cười lạnh: “Ta chưa đổ oan cho ngươi bao giờ.”

“Tháng trước, lúc ngươi lén dắt con linh miêu của ta đi cũng cười như thế.”

Ta vội ngắt lời: “Thần đã giải thích rồi, không phải trộm, chỉ là mang về giúp người nuôi vài hôm thôi mà!”

Thẩm Lâm Vũ chẳng đáp, ánh mắt lạnh lẽo quét qua bình rượu trong tay ta: “Lần này ngươi lại giở trò gì? Định hạ dược ta sao?”

Ta: “!”

Không lẽ hắn cũng đoán được?

Mồ hôi lạnh theo gò má chảy thẳng xuống cổ.

Ánh mắt Thẩm Lâm Vũ hơi nheo lại: “Ta đoán trúng rồi à?”

“Ha ha ha ha, điện hạ thật biết đùa.”

“Thuộc hạ là người như thế sao?”

Khi phạm tội, nói năng đúng là chẳng có chút khí thế nào.

Hiển nhiên Thẩm Lâm Vũ không tin, bèn đưa bình rượu đến trước mặt ta: “Nếu không phải thì ngươi uống trước đi.”

Ta: “…”

Thật sự, không muốn uống chút nào.

“Không uống phải không?”

“Ảnh Nhất, lôi nàng ta ra ngoài chém đi.”

Lại giở trò hù dọa ấy nữa - rõ ràng Ảnh Nhất bây giờ còn chẳng có ở đây!

“Ta uống!”

“Điện hạ đúng là, nghi ngờ quá nhiều!”

Ta ngửa cổ uống một hơi: “Nghe nói người gần đây phiền muộn, khó ngủ, nên ta mới xin thái y ít thuốc trợ ngủ bỏ vào.”

“Không ngờ điện hạ lại không tin thuộc hạ đến thế.”

“Người không muốn uống, vậy thì thôi.”

Đặt bình rượu xuống, ta cúi đầu, tỏ vẻ uất ức.

Sợ hắn quá cảnh giác không chịu uống, ta liền giả bộ buồn bã, chơi trò thả mồi bắt bóng “Ta nào có không tin ngươi.”

Quả nhiên, Thẩm Lâm Vũ bị lay động.

Hắn hơi hoảng, thấy ta lạnh nhạt, liền bưng bình rượu lên uống cạn sạch.

“Bạch Chức, ta đã uống rồi.”

Khuôn mặt hắn thoáng đỏ, giọng nói cũng gấp gáp hơn.

“Ta… ta vừa rồi chỉ đùa với ngươi thôi.”

“Ngươi đừng buồn.”

10

Hiếm khi nghe thấy Thẩm Lâm Vũ nói với ta bằng giọng điệu mềm mỏng.

Thật lạ lùng.

“Điện hạ, thuộc hạ không buồn.”

Thực ra ta còn mừng muốn chết.

Đúng là một phen hú vía, cuối cùng cũng coi như giải quyết xong chuyện này.

Giờ chỉ cần chờ Thu Lạc xuất hiện là được!

Chương trước Chương tiếp
Loading...