Nợ Nhau Một Chữ Thương

Chương 5



11

“Lan Hoa, để ta giải thích…”

Giọng Hứa Liễm Dục có chút run rẩy:

“Ban đầu đúng là ta định giả vờ ký hôn thư để lừa ngươi, dưỡng thương xong sẽ rời đi.”

“Nhưng sau này, vết thương lành rồi, thời gian cứ trôi qua... ta lại không nỡ rời đi nữa.”

“Lúc có tin phụ thân được phục chức, ta mới sai người rước kiệu đến đón ngươi, định tổ chức hôn lễ thực sự, ký hôn thư thật.”

“Nhưng hôm đó ngươi lại không biết điều, dám từ chối ta. Ta chỉ muốn dạy dỗ ngươi vài ngày, đâu ngờ ngươi lại đi gả cho người khác!”

“Thật ra, ba năm nay… ta cũng không phải chưa từng động lòng…”

“…”

Ta ngẩng đầu, nhìn thấy vành tai hắn đỏ lên.

Với tính khí kiêu ngạo của Hứa Liễm Dục, để nói ra những lời này chắc hắn đã phải đấu tranh dữ dội lắm.

Nhưng ta chỉ muốn bật cười:

“Vậy thì ngay từ đầu, thà ngươi cứ đi luôn còn hơn.”

“…”

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, rõ ràng thấy được sự kinh ngạc và nghi hoặc trong đáy mắt.

“Khi Vương Nhị Cẩu chiếm đất của ta, rõ ràng chỉ cần ngươi mở miệng vài câu là có thể giải quyết, vậy mà ngươi không chịu.”

“Ngươi nói không biết viết tên ta, ta biết là do ngươi không muốn dạy ta thôi. Ngươi thấy ta ngu, ta dốt.”

“Khi trưởng thôn nhờ ngươi viết câu đối, ngươi nổi giận, vì cảm thấy viết cho dân làng làm bẩn bút mực của ngươi.”

“Ta không ngu đâu, ta biết hết, chỉ là ta không nói. Nhưng không nói không có nghĩa là ta không đau lòng.”

Thích Hứa Liễm Dục là một chuyện rất đau khổ.

Ta không muốn thích hắn nữa.

Lý Đông Sinh đỡ ta đứng dậy, nắm lấy tay ta thật chặt.

Ta khẽ siết lấy bàn tay chàng.

Hứa Liễm Dục nhìn chằm chằm vào đôi tay đang nắm lấy nhau của chúng ta, ánh mắt dần ảm đạm.

Một hồi lâu sau, hắn mới chậm rãi lên tiếng như đang dụ dỗ:

“Sau này, ta sẽ dạy ngươi đọc chữ, Hứa phủ có thể mời danh sư tốt nhất dạy ngươi.”

“Ngươi muốn lấy bao nhiêu đất cũng được, Hứa phủ có bảy trăm mẫu ruộng.”

“Gả cho ta, ngươi sẽ là thiếu phu nhân Hứa phủ, áo có người mặc, cơm có người dọn, không cần làm việc vất vả nữa.”

“Còn nếu gả cho hắn - một kẻ làm thuê nghèo kiết xác thì đời ngươi chỉ toàn những ngày khổ cực.”

“Lan Hoa, bần tiện phu thê bách sự ai, rồi ngươi sẽ hối hận thôi.”

Ta chỉ thấy buồn cười, Hứa Liễm Dục vẫn không hiểu.

Ta vốn dĩ chẳng màng việc học được bao nhiêu chữ, có bao nhiêu mẫu ruộng.

Điều ta quan tâm là khi ta cần hắn, hắn chưa từng chịu vươn tay giúp đỡ ta.

Hắn lúc nào cũng nghĩ mình là thần tiên trên cao, còn ta chỉ là cỏ rác dưới chân.

Một cái cúi đầu nhìn ta của hắn đã là một sự ban ơn to lớn.

Ta lắc đầu, giọng kiên định chưa từng có:

“Ta không hối hận.”

12

Hứa Liễm Dục bỏ đi, trước khi đi chỉ để lại một câu:

“Ta đợi ngày ngươi hối hận rồi tới tìm ta.”

Ta nhìn chiếc kiệu hoa bị đập tan tành, trong lòng không khỏi xót xa.

Giờ kiệu hoa hỏng, bốn kiệu phu cũng bị dọa chạy mất.

Mọi người không ai dám đắc tội với Hứa Liễm Dục, yến tiệc vốn đang vui vẻ cũng tan rã trong phút chốc.

Xót thì xót, nhưng ngày tháng vẫn phải tiếp tục.

Ta phủi sạch bùn đất trên người, nói:

“Hết kiệu rồi, chúng ta đi bộ về nhà chàng thôi.”

Lý Đông Sinh nhẹ nhàng vén lại mấy sợi tóc mai cho ta, rồi ngồi xổm xuống trước mặt ta, dịu dàng nói:

“Ta cõng nàng về. Sao có chuyện tức phụ lại tự đi bộ về nhà phu quân chứ?”

Tấm lưng của chàng rộng và thẳng khiến người ta muốn tựa vào không rời.

Ta nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cổ chàng, Lý Đông Sinh dễ dàng cõng ta lên.

Đầu xuân tháng Hai, tuyết tan làm con đường trở về lầy lội trơn trượt.

Lý Đông Sinh cẩn thận bước từng bước, cõng ta đi để lại từng dấu chân in nông sâu trên nền đất.

Gió mát lướt qua tai, ta khẽ tựa đầu lên lưng chàng.

Cơ thể Lý Đông Sinh khẽ khựng lại, ta nghe được tiếng tim chàng đập dồn dập trong lồng ngực.

Thế là ta hỏi:

“Ta có nặng quá, có làm chàng mệt không?”

Lý Đông Sinh lắc đầu:

“Không mệt.”

“Không mệt sao tim đập nhanh vậy?”

Chỉ khi ta làm việc cực nhọc mới thấy tim mình đập mạnh như thế.

Lý Đông Sinh bất ngờ bật cười, không đáp lời ta mà chỉ nói:

“Lan Hoa, ta đã mua một căn nhà nhỏ cạnh bến tàu, còn dư chút tiền có thể mở một cửa tiệm nho nhỏ.”

“Bánh ngô nàng làm vừa thơm vừa ngọt, sau này nàng có thể làm bánh bán ở đó, chắc chắn sẽ đắt hàng.”

“Chờ ta đi biển đánh cá về, chúng ta sẽ bán mì hải sản. Dù ta không có tài sản vạn quan như Hứa Liễm Dục, nhưng cũng sẽ không để nàng phải sống khổ cực.”

Ta trợn tròn mắt:

“Triệu đại nương nói chàng rất nghèo mà?”

Có thể mua được nhà ở bến tàu kinh thành, lại đủ tiền mở cửa hàng, sao trong lời bà ấy lại là đến sính lễ còn chưa tích đủ?

Hơn nữa, chàng đã từng ăn bánh ngô ta làm từ lúc nào chứ?

Lý Đông Sinh chỉ cười nhẹ:

“Trước khi bị Trường Đà Đầu gọi lên tàu khuân vác đánh cá, ta từng làm ăn xin ở kinh thành hai năm.”

“Không ngờ làm ăn xin cũng có bè phái, bọn họ thấy ta nhỏ con thì bắt nạt, cướp hết tiền đồng người khác cho ta.”

“Lúc sắp chết đói thì thấy một tiểu cô nương mang cỏ ngựa đến bán, nàng lấy từ ngực ra một miếng bánh ngô và chia cho ta một nửa.”

“Nàng ấy ngày nào cũng đến bán cỏ, ta ngày nào cũng được ăn nửa cái bánh ngô, thơm ngọt lắm, là món bánh ngon nhất ta từng ăn.”

“Sau đó, ta bị Trương Đà Đầu nhặt về tàu. Bao năm nay, không phải ta không có tiền cưới thê tử, chỉ là chưa từng gặp được người ta muốn cưới.”

“Lan Hoa, ta thích nàng lắm, nàng biết không?”

“…”

Ta ngây người, thậm chí quên cả thở trong khoảnh khắc đó.

Trí nhớ của ta thật sự không tốt.

Phần lớn thời gian, ánh mắt ta luôn dõi theo Hứa Liễm Dục.

Cho nên ta cố gắng nhớ cũng chẳng thể nhớ ra chuyện này từng xảy ra.

Ta chọc nhẹ vào lưng Lý Đông Sinh, có phần chột dạ nói:

“Chuyện chàng nói, ta không nhớ gì cả.”

“Nhưng sau này, ta nhất định sẽ ghi nhớ những điều tốt của chàng, nhớ những ngày tháng chúng ta sống bên nhau.”

Lý Đông Sinh khẽ gật đầu, dịu dàng đáp:

“Được.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...