Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Nhìn Người Ngày Mưa, Dây Dưa Cả Đời
Chương 4
“Học trường nào? Ai chống lưng?” Tôi vừa nói vừa châm điếu thuốc, làn khói mờ nhạt lan ra trong con hẻm nhỏ, “Không nói được à? Vậy thôi, để tôi gọi người.”
Sau đó tôi giả vờ bấm máy: “Chào thầy Trương, lâu quá không gặp! Tôi đang đi ngang qua con hẻm gần tòa nhà thầy ở thì bắt gặp một nhóm học sinh của thầy. Cái đám này, tôi không biết tại sao muộn rồi mà vẫn chưa về, thầy thấy sao?”
Lũ học sinh lập tức biến sắc, vừa xin lỗi vừa nhanh chóng chuồn mất.
Sau khi họ đi, tôi mới nghe thấy giọng Doãn Bách Duật trong điện thoại: “Miên Miên, có chuyện gì sao?”
Trời ơi… tôi lại bấm nhầm gọi cho Doãn Bách Duật mới đau!
“Không có gì, làm phiền rồi!” Tôi vội vàng cúp máy.
Lương Hoài Viễn ngạc nhiên: “Cô học được chiêu hay thế?”
“Ở quê tôi ấy mà, mấy dạng thanh niên như thế này gặp suốt, thật ra dễ dọa lắm.”
“Nhưng cô… thật sự quen giám thị trường đó à?”
“Làm gì có?” Tôi nhìn anh như nhìn đứa ngốc, “Chẳng qua tôi biết giám thị ở khu này họ Trương nên nói vậy cho có chút đáng tin, còn lại toàn là nói phét.”
Ánh mắt anh lại nhìn về ngón tay tôi.
Tôi cố tình rít một hơi thuốc, cười nói: “Nhưng cái này thì thật.”
Lương Hoài Viễn không hút thuốc, nếu bỏ qua cái vẻ ngạo mạn, thì anh đúng là một “con ngoan trò giỏi”.
Sau khi về nhà, tôi thấy có vài cuộc gọi nhỡ từ Doãn Bách Duật, liền gọi lại hỏi xem có chuyện gì.
Nghe tôi đã về an toàn, anh thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó tôi lại nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến tiếng gió thổi.
Tôi nhạy bén hỏi: “Anh đang ở ngoài à?”
“Tôi đang ở con hẻm đó.”
“…Để tìm tôi sao?”
Anh không phủ nhận, chỉ nói: “Em về an toàn là tốt rồi.”
Tôi bật cười: “Cảm ơn thầy Trương.”
Chuyện nhỏ đêm đó, tôi chẳng mấy bận tâm.
Tôi nghĩ, sau khi biết tôi hút thuốc, Lương Hoài Viễn sẽ lùi bước. Không ngờ, anh lại tiếp tục tìm tôi, mà lần này còn mang theo hoa hồng.
Tôi đau đầu, đành lấy “át chủ bài” ra: “Lương Hoài Viễn, anh không biết quá khứ của tôi, chúng ta không thể ở bên nhau được.”
“Hút thuốc? Hay bị buộc thôi học đại học? Không sao, mấy cái đó tôi không để tâm.”
“Tôi từng kết hôn.”
9
Sự im lặng của Lương Hoài Viễn kéo dài đúng như tôi dự đoán.
“Rồi… rồi sao nữa?”
“Sau đó thì chưa đầy nửa năm, chung tôi ly hôn. Nếu anh vẫn muốn quen tôi, thì tôi nói luôn, tôi là gái đã qua một đời chồng.”
“Chuyện xảy ra khi nào…”
“Trước khi tôi trở về nhà họ Mạnh.”
“Là cô bị ép cưới à? Tôi nghe nói con gái nhà nghèo thường bị ép gả từ sớm.”
“Không. Tôi tự nguyện.”
“Chú Mạnh có biết không?”
“Không. Nếu biết thì ba tôi đã chẳng dám giới thiệu tôi cho anh.”
Tôi quay đầu hỏi: “Anh định kể lại cho họ sao?”
Lương Hoài Viễn lắc đầu: “Đã là bí mật, thì tôi tất nhiên sẽ giữ kín.”
“Cảm ơn.”
Anh lại im lặng một hồi.
Cuối cùng hỏi một câu: “Ngữ Tang, cô và… chồng cũ, còn liên lạc không?”
Có chứ, không những có, anh ấy còn là cậu nhỏ của anh nữa kìa.
Nhưng nếu nói ra câu này, chắc Lương Hoài Viễn sẽ sụp đổ nguyên tuần mất.
Tôi chỉ đáp vừa đủ: “Anh ấy cũng sống ở thành phố A.”
Lương Hoài Viễn giống như quả bóng xì hơi, cụp hẳn mắt xuống.
Tôi xoay cổ, lại vô tình bắt gặp Mạnh Duyệt Nguyệt đang ngồi không xa.
Bàn chúng tôi chỉ cách nhau một lối đi. Ngay lúc tôi quay sang, nó tránh ánh mắt tôi, trông chột dạ như thể đã nghe thấy gì đó.
10
Hôm sau, Doãn Vãn hẹn tôi đi bơi. Dù tôi có xe, cô ấy vẫn lái chiếc Porsche 718 tới đón.
Vừa gặp mặt đã ngọt ngào gọi: “Chị dâu~!”
Tôi nói: “Chắc em cũng biết rồi, việc chị và anh của em đã ly hôn.”
“Biết chứ, hôm đó ở buổi tiệc, Doãn Bách Duật đã nói với em rồi.”
“Vậy sao còn gọi là chị dâu?”
“Vì hai người sớm muộn gì cũng tái hôn thôi!” Giọng cô ấy chắc như đinh đóng cột, khiến tôi sững người.
“Không thể đâu. Tính cách anh em thế nào, em còn không rõ sao? Đã ly hôn tức là xong rồi.”
“Chị không hiểu gì cả…” Doãn Vãn thao thao bất tuyệt phân tích, “Hai năm trước, anh ấy hứng lên kết hôn chớp nhoáng với chị, mà cả đời anh ấy thì chưa từng làm chuyện gì điên rồ như vậy. Em tin là anh ấy thật sự phát điên vì chị, chỉ là không rõ vì lý do gì, nên luôn kìm nén bản thân mà thôi.”
Tôi bất lực nói: “Lúc đó cưới nhau cũng chỉ là vì trách nhiệm thôi.”
“Câu đó, chị nghe rồi bỏ ngoài tai đi.” Cô ấy cười đầy ẩn ý, “Chị xem, có chuyện gì trên đời có thể khiến anh em phải nhận trách nhiệm chứ? Trừ khi chính anh ấy muốn vậy, nếu không thì sẽ không bao giờ.”
Xe dừng trước hồ bơi.
Doãn Vãn nói đây là bể bơi tư nhân, nước rất sạch sẽ nên không sợ chung đụng với người lạ.
Khi thay đồ, cô ấy đột nhiên thốt lên: “Chết rồi!”
“Sao vậy?” Tôi hỏi.
“Em… em tới tháng rồi.” Cô ấy mặt mũi tái xanh, “Chị dâu à, em không bơi được rồi…”
“Vậy để chị đưa em về.”
“Không cần đâu, hiếm khi chị được đi chơi, đừng vì em mà mất hứng. Cứ thoải mái bơi đi.”
“Thế còn em?”
“Em sang sân tennis phía sau xem có trai đẹp không.”
Tôi định đi cùng cô ấy, nhưng chợt nhìn thấy một chiếc Cayenne đen đậu ở góc bãi xe cứ lặng lẽ nằm đó, tôi liền đổi ý.
Chà, chiếc xe đó giống hệt chủ nhân của nó.
Tôi đổi giọng: “Thế chị đi bơi chút, cũng lâu rồi không bơi.”
Hồ bơi rộng lớn, không một bóng người.
Tôi vẫy vùng ở mép nước một lúc. Sau đó dứt khoát ngụp hẳn xuống nước. Trong lòng tôi bắt đầu đếm ngược từ 10 về 1, cuối cùng, có một bàn tay mạnh mẽ túm lấy lưng tôi, kéo tôi khỏi mặt nước.
“Đừng có chết trong hồ của tôi.” Doãn Bách Duật lập tức rút tay về, như thể sợ chạm vào da tôi.
“Tôi đang luyện nín thở. Cách này… là anh dạy tôi đấy.”
Doãn Bách Duật là người không hút thuốc, không uống rượu, cũng chẳng gần gũi với phụ nữ. Vì thế, cách giải tỏa duy nhất chính là bơi lội.
Hồi ở thị trấn, anh từng mua một căn nhà có hồ bơi riêng, còn đích thân dạy tôi từng chút một.
Anh chỉ về phía chiếc phao: “Học mãi không vào thì nên bỏ đi.”
“Tôi không học được là vì sao, anh quên à?”
Doãn Bách Duật liền im lặng.
Tôi “tốt bụng” nhắc lại: “Trước đây mỗi lần anh dạy tôi bơi, cuối cùng đều đè tôi vào mép bể, nên mấy bộ đồ bơi bị anh làm rách hết rồi…”
“Mạnh Ngữ Tang, đây là một nơi khác trước kia, thành phố A.”
“Đúng, thành phố A. Nói mới nhớ, cái bể bơi này, anh đã thử chưa?”
11
Dưới mặt nước, chân tôi vô thức quấn lấy đùi anh.
Doãn Bách Duật đưa tay giữ lấy mắt cá chân tôi: “Còn nhúc nhích nữa là tôi ném em ra ngoài đấy.”
“Tôi không nhúc nhích nữa, chúng ta đổi chủ đề được chưa?” Tôi cong môi nhìn anh, “Đêm đó, sau khi nhận được điện thoại của tôi, sao anh lại tự mình đến con hẻm đó? Nói thật đi, là vì lo cho tôi đúng không?”
“Nếu là Doãn Vãn gọi, tôi cũng sẽ đi.”
“Nhưng Doãn Vãn là người thân của anh. Còn tôi thì không. Vậy có nghĩa là… trong lòng anh, tôi cũng quan trọng như người nhà, đúng không?”
Doãn Bách Duật lại bị tôi dẫn dắt.
Ôi chao~ Một người luôn quyết đoán như anh, cứ mãi thua thiệt trước tôi, thật hổ thẹn quá.
Lợi dụng lúc anh không để ý, tôi rút chân khỏi tay anh, trượt ngón chân dọc theo cơ bụng anh mà trêu ghẹo.
“Anh lại phản ứng rồi này.”
Tôi khá hài lòng với phát hiện này.
“Mới một năm rưỡi không gặp nhau mà anh còn dễ kích thích hơn trước. Thành thật đi, thời gian qua, có khi nào anh vừa nghĩ đến tôi, vừa… tự xử không?”
Doãn Bách Duật “rào” một tiếng đứng bật dậy khỏi bể, thuận tay lấy khăn quấn ngang hông.
Dù vậy cũng chẳng che nổi dấu vết mất kiểm soát.
Trong tình trạng đó, anh vẫn lạnh lùng: “Tự bơi đi.”
Ngay lúc anh định rời khỏi, tôi không ngăn, chỉ nói: “Hôm qua tôi nói thật với Lương Hoài Viễn rồi, chuyện từng kết hôn.”
Anh sững bước.
“Yên tâm, không nhắc đến anh. Ây da, cứ tưởng sau khi biết chuyện, đứa cháu quý hóa của anh sẽ tránh tôi như tránh tà. Ai ngờ sáng nay còn nhắn tin cho tôi nữa. Anh ấy nói… thật ra không để tâm.”
Nói xong, tôi đạp nước, bơi về phía cái phao, không nhìn anh nữa, nhưng miệng vẫn hót: “Biết đâu sau này chúng ta thật sự thành người một nhà đó, cậu nhỏ ạ.”
Và rồi, không gian bể bơi vang lên một khoảng im lặng.
Tôi tưởng anh đã rời đi. Nhưng bất ngờ có tiếng “bùm” vang lên sau lưng, rồi một cánh tay nổi đầy gân xanh siết chặt eo tôi.
“Nếu muốn giở lại chiêu cũ, sao không làm cho tới nơi tới chốn?”
Lồng ngực Doãn Bách Duật dán sát vào lưng tôi.
Anh hôn từ dái tai tôi trở xuống, mờ ám nói: “Ví dụ như vậy.”
Khi ấy, nước trong hồ lạnh buốt, nhưng vì anh ôm tôi, tôi chỉ cảm nhận được một vùng nóng rực.
“Và thế này nữa…”
Bàn tay thô ráp của anh trượt từ eo xuống, móc vào dải ruy băng bên hông đồ bơi.
Tôi theo phản xạ vùng chân muốn tránh né, lại bị bàn tay to lớn của anh đè xuống.
Anh vẫn không dừng lại, kiên quyết lấn sâu hơn: “Miên Miên, như này mới đúng.”
Hàm răng anh cạy môi tôi, nuốt sạch mọi tiếng rên rỉ.
Dải ruy băng đã tuột, chúng tôi quấn vào nhau…
Tựa như đóa hoa chìm trong nước, dần tan vào đêm đen tĩnh lặng.