Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Ly Hôn Thôi Mà
Chương 3
5.
Từ Thanh Hà không có gì nghiêm trọng, có thể xuất viện luôn.
Trong thang máy, một bàn tay ấm nóng lặng lẽ trượt dọc cổ tay tôi.
Đầu ngón tay thô ráp của anh từng chút từng chút len vào lòng bàn tay tôi.
Chỗ bị chạm khẽ qua lập tức ngưa ngứa.
“Bốp!” – Một tiếng vang giòn tan khắp cả thang máy.
Mọi người đều quay đầu nhìn về phía tôi.
Tôi đưa tay lên che mũi, ngẩng đầu trừng mắt lườm anh một cái thật dữ.
Đôi mắt đen láy của anh nhìn tôi, ánh lên chút ngây thơ vô tội.
Tôi cố rút tay ra, nhưng bị anh nắm chặt không buông.
Tôi nghiến răng, gằn giọng thấp:
“Buông ra!”
Anh như thể chẳng nghe thấy, cứ đứng yên không nhúc nhích.
Cúi xuống, kề tai tôi, thì thầm:
“Bà cô, ngoan nào, đừng nhúc nhích, nắm tay con cho chặt kẻo lát lạc mất.”
Hơi thở nóng rực phả lên vành tai sau, lẫn trong đó là hương thơm sạch sẽ dễ chịu.
Mặt tôi bất giác đỏ bừng.
Tai mềm vừa nóng vừa đỏ.
Anh cúi đầu nhìn.
“Bà cô, sao mặt bà lại đỏ thế?”
Tôi nghiến răng:
“Đừng có hỏi!”
Anh đưa tay lên trán tôi:
“Có phải bị sốt rồi không?”
Tôi lắp bắp:
“Mau đi ra, tới tầng rồi.”
Phía sau, anh vẫn không chịu buông tha, giọng đầy quan tâm:
“Bà cô, mặt bà đỏ như gấc rồi kìa, có phải thấy không khỏe không?”
Nếu không phải trong bệnh viện người đông quá, tôi đã muốn tát cho anh một cú thật kêu vào miệng.
6.
Ngày tôi rời đi, trong nhà đã chẳng còn món đồ nào của tôi nữa.
Anh cũng không nhận ra bất kỳ dấu vết nào.
Tôi nói:
“Bà cô phải về nhà rồi, tạm biệt cháu ngoan, khi khác đến thăm.”
Từ Thanh Hà:
“Bà cô, bà có thể ở lại không? Biệt thự to như thế, con ở một mình sợ lắm.”
“Sợ gì?”
“Con sợ ông cụ nhà mình nửa đêm về tìm con.”
Tôi: “……”
Lúc mới kết hôn chuyển vào căn biệt thự rộng thế này, Từ Thanh Hà hầu như chẳng ở nhà. Đêm xuống tôi cũng thấy hơi sợ.
Tôi cong môi cười. Thì ra anh cũng sợ à.
Anh rút ra một chiếc thẻ đen.
“Bà cô, bà ở lại đây với con đi, thẻ đen này là của bà.”
“Giao kèo thành công!”
“Bà cô, tối nay bà muốn ăn gì, để con nấu cho.”
Tôi nhướn mày, hơi bất ngờ:
“Anh biết nấu cơ à?”
“Không biết, nhưng con có thể học.”
Bạn thân gọi điện rủ tôi đi quẩy.
Tôi hướng về phía bếp gọi lớn:
“Không cần nấu đâu, lát nữa tôi đi ra ngoài.”
Anh quấn tạp dề hồng hồng, cầm cái xẻng bếp chạy ra.
“Cơm sắp nấu xong rồi.”
“Tôi không ăn nữa, Yêu Yêu rủ tôi ra ngoài ——”
Câu “đi quẩy” suýt buột miệng lại đổi thành:
“Ra ngoài vận động một chút.”
Anh cụp mắt, trông buồn buồn.
Giọng anh đầy tủi thân:
“Con có thể đợi bà về rồi cùng ăn mà.”
Tôi thấy hơi áy náy.
Hít sâu một hơi:
“Được rồi, vận động xong tôi về sớm.”
Tôi lên tầng thay một chiếc váy hai dây, trang điểm xong xuôi.
Xuống nhà.
Từ Thanh Hà chau mày, yết hầu lăn nhẹ.
Giọng khàn khàn:
“Ra ngoài vận động mà mặc ít thế này?”
Tôi nghiêm túc đáp:
“Mặc thế này cho mát, lát ra mồ hôi cũng đỡ nóng.”
Anh nhíu mày, không nói gì thêm.
7.
Tới bar, tôi chơi tới bến.
Kể từ sau khi kết hôn với Từ Thanh Hà, sợ anh không thích, tôi gần như chưa từng đến bar, chỉ quanh quẩn sống như bà cụ trong biệt thự.
Một người đàn ông có ngũ quan sắc nét bước vào quán bar, đội mũ lưỡi trai đen, cả người mặc đồ đen, càng tôn lên làn da trắng sáng.
Bạn thân chọc tôi:
“Đúng gu mày đó, lên đi!”
Tôi há miệng.
Nhưng còn chưa chính thức ly hôn với Từ Thanh Hà, như vậy có hơi không phải.
Bạn thân không ngừng thúc giục:
“Bảo bối, hôm nay mày xinh quá trời, nhanh lên đi! So với con rùa rụt cổ Từ Thanh Hà thì anh này hơn đứt!”
Tôi hơi do dự.
“Tin vào bản thân đi bảo bối, mày đẹp vậy, chắc chắn hạ gục được anh ta.”
Dưới những lời tung hô liên tiếp, tôi hơi mất kiểm soát.
Người đàn ông ấy từ từ bước đến.
Tôi nín thở, ngắm nhìn góc nghiêng của anh.
Ánh đèn mờ mờ phản chiếu lên gương mặt anh một vệt sáng mờ nhạt.
Làn da sạch sẽ, đường xương hàm sắc nét còn rõ ràng hơn cả kế hoạch cuộc đời tôi.
“Anh đẹp trai… có thể cho em xin WeChat được không?”
Hồi hộp quá, nói hơi vấp.
Anh mím môi, không đáp.
Mũ kéo thấp che khuất đôi mắt, tôi không nhìn rõ.
Tôi lại hỏi thăm dò:
“Được không anh?”
Anh ngẩng đầu, đôi mắt đen thẳm nhìn thẳng vào tôi.
Tôi sững người. Là Từ Thanh Hà.
Giọng anh khàn đặc, như rót độc vào tai tôi:
“Chân Chân ——”
“Anh đến đây làm gì?”
Sao còn ăn mặc đẹp trai thế chứ.
Câu sau tôi không nói ra miệng.
Từ lúc anh bước vào, xung quanh bao ánh mắt đã đổ dồn về phía anh.
“Anh đến đây làm gì?”
“Anh gọi cho em rất nhiều cuộc, em không nghe.”
“Đây là kiểu ‘vận động’ mà em nói à?”
“Nhảy có được tính là vận động không?”
Từ Thanh Hà: “……”
“Anh ở nhà đợi em lâu lắm rồi, hâm lại đồ ăn mấy lần.”
Tôi khoanh tay, hừ một tiếng.
Nhìn thẳng vào mắt anh, tôi buột miệng:
“Em cũng từng đợi anh y như vậy đó.”
Lông mày anh nhíu chặt, ánh mắt trầm xuống, cảm xúc cuộn trào nơi đáy mắt không thể che giấu.
“Anh xin lỗi.”
Tôi không trả lời.
Ra khỏi quán bar, một luồng gió lạnh ùa tới.
Tôi khoác thêm một chiếc áo lông vũ bên ngoài váy hai dây, vậy mà vẫn thấy rét.
Tôi rụt người lại, co vào trong áo.
Một chiếc áo lông vũ đen được choàng lên vai tôi.
Từ Thanh Hà nghiêm túc giúp tôi mặc vào, còn kéo khóa lại cẩn thận.
“Sau này không được mặc ít như vậy nữa.”
Tôi ngẩng đầu, không nhịn được phản bác:
“Anh quản tôi chắc?”
Anh cúi mắt nhìn tôi, ánh mắt chăm chú, giọng trầm khàn:
“Em cứ thử xem.”
Tôi đá anh một cú.
“Từ Thanh Hà, anh dám uy hiếp bà cô à? Trong mắt anh còn có người lớn nữa không hả?”
Anh bật cười khẽ, không đáp.
8.
“Em đi tắm nước nóng trước đi cho ấm người, anh đi hâm lại đồ ăn.”
Lúc tôi tắm xong bước ra, đồ ăn cũng đã được làm nóng lại.
Tôi đảo mắt nhìn bàn ăn, hầu như toàn là những món tôi thích.
“Anh mua bánh su kem socola em thích đấy, vừa nãy hâm trong lò vi sóng rồi, ăn cơm xong mới được ăn nha. Còn ngò trong món bò, anh đã nhặt ra hết rồi. Em sợ béo mà, nên anh cân bằng lại khẩu phần rồi, không nhiều calo đâu.”
Cơ mặt tôi giật nhẹ.
Người cách đây một tuần còn không biết tôi bị dị ứng tôm, giờ lại hiểu rõ tôi đến thế.
Tôi sững người, lẩm bẩm:
“Từ Thanh Hà, anh cứ làm chính mình đi.”
Anh nhìn tôi, đôi mắt đen nhánh hiện lên một tia bối rối.
“Hử?”
Tôi ho nhẹ, chuyển chủ đề:
“Không có gì, ăn cơm thôi.”
Nửa đêm, tôi bị đau bụng đến mức tỉnh giấc.
Bụng dưới âm ỉ co thắt, tôi co người lại, trán túa mồ hôi lạnh, tay ôm bụng cố xoa dịu cơn đau.
Không có tác dụng.
Càng lúc càng đau.
Đau tới mức còn hơn cả lúc sinh con.
Tôi nhìn đồng hồ, đã ba giờ sáng.
Quần ngủ và ga trải giường đều bị bẩn.
Tôi gắng gượng vào phòng tắm thay đồ.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Vừa mở cửa, Từ Thanh Hà đã đứng sẵn ở đó.
Chỉ nhìn một cái, anh lập tức hiểu chuyện.
Anh đỡ tôi về lại giường, bật đèn, thay ga giường mới.
Tôi nằm xuống.
“Đau lắm phải không, anh đi lấy thuốc giảm đau cho em.”
Tôi gật đầu yếu ớt.
Khi anh quay lại, trên tay cầm theo ly nước ấm và túi chườm nóng.
Tôi uống thuốc.
“Thế nào, đỡ hơn chưa?”
Giọng anh nghiêm túc, lộ rõ vẻ lo lắng trong từng nét mặt.
Tôi lại gật đầu.
“Từ Thanh Hà, anh có thể giúp em mua mấy gói băng vệ sinh không?”
Lúc chuyển ra ngoài, tôi đã mang hết đồ của mình đi rồi.
“Anh có rồi.”
“Anh… có?”
Anh bế ra một thùng băng vệ sinh lớn, bên trong đủ loại thương hiệu, từ chất cotton tới lưới, có mùi thơm và không mùi.
“Lẽ ra định tối nay đưa cho em, nhưng vừa nãy mải quá nên quên.”
“Trong nhà sao lại có mấy thứ này?”
Anh đáp:
“Chiều nay anh đi siêu thị mua.”
Rồi bổ sung:
“Em thường đến mấy ngày này, thấy nhà không còn nên anh mua sẵn.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, chăm chú hỏi:
“Từ Thanh Hà, anh giả vờ mất trí nhớ đấy à?”
Anh mím môi, cổ họng khàn đặc:
“Hồi trước anh không tinh tế, không biết em thích bánh su kem hâm nóng, không thích ngò…”
Anh im lặng một lúc rồi nói tiếp:
“Anh chắc đã từng là một người chồng rất tệ, lúc nào cũng đợi em chủ động, khiến em thất vọng…”
“Chân Chân, là anh sai. Anh không muốn mất em.”
“Anh cũng đang cố học cách yêu em…”
Tôi cụp mắt nhìn những ngón tay thon dài có khớp xương rõ ràng của anh, nhẹ giọng:
“Từ Thanh Hà, trước giờ đều là em chủ động, mệt lắm… Anh làm em cạn kiệt mọi kiên nhẫn rồi, em cũng có lòng tự trọng của mình.”
Nước mắt không kìm được nữa, mới chớp mắt thôi đã trào ra từ hai bên mắt.
“Từ Thanh Hà, em không còn yêu anh nữa.”
Lời vừa thốt ra, không gian tĩnh lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng gió lướt qua cửa sổ.
Anh cúi đầu, ánh mắt chăm chú nhìn tôi:
“Chúng ta không thể kết thúc như vậy được.”
Tôi cong môi, cười nhạt:
“Đừng tự cho mình là trung tâm như thế.”