Ly Hôn Thôi Mà

Chương 4



9.

Tôi dọn ra ngoài, thuê một căn nhà gần văn phòng luật.

Hồi đại học, tôi học chuyên ngành luật.

Lẽ ra sau khi tốt nghiệp sẽ đi du học tiếp.

Gặp Từ Thanh Hà, tôi đã từ bỏ kế hoạch ban đầu.

Giờ nghĩ lại, đầu tôi lúc đó chắc chắn bị cửa kẹp.

Ôn Ngọc San đến tìm tôi tại văn phòng luật, khiến tôi hơi bất ngờ.

Mặt cô ta nhợt nhạt, trông như mất ngủ mấy đêm liền.

“Tần Chân, em muốn chị làm luật sư ly hôn của em.”

Tôi nhíu mày:

“Em muốn ly hôn?”

Cô gật đầu khẽ.

Xắn tay áo lên, bên trên là những vết thương chằng chịt.

Trong ấn tượng của tôi, Chu Tấn Thâm là người lịch sự, luôn bình tĩnh.

Tôi sững người.

Nước mắt lưng tròng, cô ta kể:

“Anh ta là đồ điên, cực kỳ chiếm hữu. Không cho em nói chuyện với đàn ông khác, không cho ra ngoài chơi. Mỗi lần ra ngoài phải xin phép. Có lần em lén đi một chút, anh ta nhốt em trong phòng cả tuần, không cho dùng điện thoại…”

Tôi cau mày.

“Chị đưa em đi bệnh viện kiểm tra thương tích trước.”

“Về nhà nhớ gắn camera giấu kín, tiện thu thập chứng cứ.”

Điện thoại cứ liên tục đổ chuông.

Tôi nhìn màn hình — Từ Thanh Hà.

Tôi dứt khoát úp điện thoại xuống bàn.

Anh có vẻ rảnh rỗi, cứ gọi mãi không thôi.

Cuối cùng tôi vẫn bắt máy.

Giọng lạnh lùng:

“Có chuyện gì?”

“Em định nhận vụ của Ngọc San à?”

“Ừ.”

“Đừng nhận.”

“Anh không có quyền quản em. Từ Thanh Hà, chúng ta đã ly hôn rồi, đừng xen vào việc của em.”

Chưa để anh nói thêm, tôi lập tức cúp máy.

Và chặn anh.

Ra khỏi văn phòng luật, tôi thấy chiếc xe quen thuộc đỗ trước cửa.

Thái dương tôi giật thình thịch.

Anh kìm chế cảm xúc, giọng thấp đi:

“Vụ của Ôn Ngọc San, em đừng nhận.”

“Tại sao?”

“Chu Tấn Thâm là kẻ điên, em đừng dây vào.”

“Nếu biết em giúp Ngọc San ly hôn, hắn nhất định sẽ không tha cho em.”

“Muộn rồi, em đã nhận. Và em nhất định phải thắng vụ này.”

Tôi tiến lên, giọng lạnh như băng:

“Từ Thanh Hà, không phải anh thích Ôn Ngọc San sao? Giờ cô ta gặp chuyện, anh còn tới đây kéo em xuống nước?”

Anh ném đầu lọc thuốc lá vào thùng rác, quát:

“Vớ vẩn! Cô ta là em gái anh!”

Tôi bật cười lạnh:

“Mấy thằng khốn đều nói vậy.”

Anh nhíu mày, cau có:

“Sao em khẳng định là anh thích cô ta?”

“Tôi tìm thấy ảnh cô ta trong sách của anh. Mỗi lần cô ta gọi điện, anh lập tức rời đi…”

“Tần Chân, anh không hề biết có ảnh trong sách. Lần trước cô ta gọi là vì Chu Tấn Thâm khóa trái cửa, đánh cô ấy trong phòng. Cô ấy không muốn người nhà biết, nên nhờ anh giữ kín. Giữa anh và cô ấy chưa từng có gì.”

Tôi đút tay vào túi, mở cửa xe:

“Cảm ơn vì đã nhắc. Nhưng em đã quyết định nhận vụ này.”

Vừa định đóng cửa thì bị anh chặn lại.

“Còn chuyện gì nữa?”

Anh cúi đầu, từng chữ một:

“Em đã chặn hết mọi liên lạc với anh.”

“Thì sao?”

“Em có thể bỏ anh ra khỏi danh sách chặn không?”

Tôi nheo mắt, bật cười lạnh:

“Mơ đi!”

10

Ôn Ngọc San gọi điện đến.

Đầu dây bên kia giọng run run:

“Hu hu hu… chị dâu… Chu Tấn Thâm anh ta…”

Tôi cau mày, gặng giọng:

“Đừng khóc vội, nói chậm thôi.”

Đáp lại tôi là tiếng tút tút — điện thoại đã bị ngắt.

Tôi gọi lại vài lần, nhưng máy đã tắt nguồn.

Tôi lập tức báo cảnh sát, rồi lái xe tới nơi.

Cánh cửa biệt thự khóa chặt, bên trong loáng thoáng vang lên tiếng hét và tiếng đồ đạc bị đập phá.

Cảnh sát vẫn chưa đến.

Tôi trốn trong một bụi cây lớn ở vườn sau, nơi có ô cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy tình hình bên trong.

Tôi cầm điện thoại lén quay lại cảnh tượng, làm bằng chứng thu thập.

Chu Tấn Thâm đột nhiên nhìn về phía tôi.

Bốn mắt chạm nhau, ánh mắt hắn âm u rợn người.

Cả người tràn ngập lửa giận, đã mất hoàn toàn lý trí.

Cửa biệt thự mở ra.

Tôi sợ tới mức co giò chạy thục mạng ra đường lớn.

Chu Tấn Thâm đuổi theo sát nút.

Tôi không nhịn được chửi một câu:

“Đồ điên!”

“Rầm—” một tiếng động lớn vang vọng cả con phố.

Chiếc xe thể thao màu đen phanh gấp, lốp xe rít lên chói tai.

Một bóng dáng cao lớn bước xuống xe.

Tay cầm gậy bóng chày.

Không nói không rằng, vung gậy giáng thẳng vào cánh tay Chu Tấn Thâm.

Hắn há miệng, phát ra những âm thanh mơ hồ không rõ.

Tôi không nhịn được, bước lên đá một cú, nghiến răng:

“Đồ cặn bã!”

Cảnh sát vừa lúc đó cũng tới, áp giải Chu Tấn Thâm về đồn.

Ôn Ngọc San được đưa tới bệnh viện.

Không khí trong xe trầm xuống.

Từ Thanh Hà cố kìm cơn giận:

“Vụ này em đừng nhúng tay nữa. Anh sẽ tự tìm người xử lý. Em cũng thấy rồi đấy, Chu Tấn Thâm điên thật sự…”

“Anh định đưa em ra khỏi đây một thời gian tránh bớt rắc rối. Hoặc… em dọn về ở với anh cũng được, anh sẽ sắp xếp mười vệ sĩ canh bên cạnh em, đảm bảo an toàn…”

Tôi cau mày.

Từ Thanh Hà lải nhải bên cạnh như cụ già 80.

Một cơn bực bội trào lên.

Tôi gằn giọng:

“Đầu em đang đau lắm, anh nói thêm một câu nữa thì xuống xe.”

Anh vẫn không hiểu:

“Đầu em sao rồi…”

Tôi gắt:

“Xuống xe!”

Anh ngơ ngác nhìn tôi.

Tôi tự lái xe về nhà.

11

Từ Thanh Hà sốt cao tới bốn mươi độ.

Khi tôi đến bệnh viện, anh vẫn đang thiêm thiếp mê man.

Y tá nói do trúng gió nên sốt.

Hôm qua tôi bỏ anh giữa đường — giữa mùa đông.

Trong lòng dâng lên một chút áy náy.

Anh tỉnh lại, mở mắt, ánh mắt xa lạ.

Chân mày nhíu lại, giọng lạnh:

“Cô là ai?”

Tôi sững người hai giây.

Rồi lập tức hiểu ra:

“Anh sốt đến ngu rồi à?”

Tôi tiếp lời luôn:

“Tôi không muốn ở chung phòng với kẻ đần.”

Anh lập tức ngồi dậy, kéo tay tôi lại.

“Đừng hòng. Không được rời khỏi anh.”

Tôi nghiêng đầu nhìn anh, cố tình cúi xuống gần:

“Không giả vờ nữa hả?”

Từ Thanh Hà: “……”

Anh vẫn nắm chặt tay tôi, giọng hạ xuống:

“Chân Chân, em đến thăm anh, chứng tỏ vẫn còn quan tâm đúng không?”

Tôi không đáp.

Anh lại cố nhích người về phía tôi, như muốn kéo tôi lại gần hơn.

Tôi không thể lập tức cắt đứt mọi thứ, nhưng tôi đang học cách sống một cuộc đời không có Từ Thanh Hà.

Có lẽ anh nghĩ tôi ngầm đồng ý.

Đôi mắt đen như mực của anh hơi cong lại, ánh lên niềm vui:

“Chân Chân, anh muốn uống nước.”

Tôi rút tay về, đứng dậy rót một ly nước đưa cho anh.

Tôi nhìn anh nghiêm túc:

“Từ Thanh Hà, em định đi du học.”

Tay anh run lên, nước trong cốc tràn ra ngoài.

Anh cúi đầu, nhỏ giọng hỏi:

“Khi nào đi?”

“Cuối tháng này.”

“Chúc mừng em, Chân Chân.”

“Anh biết trước kia mình rất tệ. Anh làm tổn thương em, làm em thất vọng hết lần này đến lần khác. Anh xin lỗi.”

Tôi cười, giơ tay lau khóe mắt, im lặng vài giây rồi gượng cười:

“Tạm biệt, Từ Thanh Hà.”

(Hoàn)

Chương trước
Loading...