Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Hoàng Thượng Vì Nàng Khuynh Tâm Bỏ Thế
Chương 2
Mỗi khi triều đình tranh cãi, ngài quen gọi thẳng tên tự của ta: “Ngọc Như, ngươi thấy thế nào?”
Thế nên mỗi lần Thánh thượng long nhan đại nộ, đám đồng liêu lại quen thói đẩy ta vào Ngự thư phòng để xoa dịu Thánh giá.
Lần đó, khi ta vừa bước qua ngạch cửa, Thánh thượng đã vớ ngay con tỳ hưu bằng ngọc định ném đi: “C ú t ra ngoài!”
Vừa thấy là ta, ngài lại lặng lẽ đặt con tỳ hưu xuống: “Là trẫm thất ngôn, trẫm đi viết chiếu tự kiểm điểm ngay đây.”
Ta: “… Thánh thượng thật không cần phải như vậy. Ai cũng có lúc cảm xúc bất ổn mà.”
Thánh thượng vẫn khăng khăng: “Tính tình trẫm thường ngày không nóng nảy đến thế đâu. Thật đấy, Ngọc Như ngươi hãy tin trẫm, chắc chắn là do tà m a quấy phá, đúng rồi… Tuyên Quốc sư!”
Cuối cùng, chuyện đó kết thúc bằng việc Quốc sư phải nhảy dây trừ tà suốt ba ngày ba đêm.
Nghĩ lại ánh mắt ấm áp của ngài khi nhìn ta.
Nghĩ lại những lời dịu dàng mà ngài đã hạ thấp giọng để nói.
Và cả những lần ta phải ở lại trong cung để “tăng ca”.
Thôi xong!
Lẽ nào Bệ hạ thật sự có ý đó với ta?
“Ngọc Như, Ngọc Như.” Một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau, “Nghĩ gì mà xuất thần vậy?”
Ta giật mình quay lại.
Hoàng đế chỉ cách ta nửa thước.
Ngài chắp tay sau lưng, thân hình hơi nghiêng về phía trước, đôi mày kiếm mắt sáng ánh lên nét tinh nghịch.
Trong lòng ta lập tức dâng lên dự cảm chẳng lành: “A, Thánh thượng đã về rồi. Vậy chúng ta tiếp tục…”
“Sao sắc mặt ngươi lại tái nhợt thế kia?” Thánh thượng lo lắng đưa tay lên sờ má ta, “Người đâu, tuyên Thái y! Chữa không khỏi thì các ngươi tru di cửu tộc!”
Lời này vừa thốt ra, tim ta liền đánh “thịch” một tiếng.
Đến cả lời dọa tru di cửu tộc Thái y cũng nói ra được, vậy thì suy đoán của ta chắc chắn không trật đi đâu được rồi!
Mùa Xuân năm Khánh Lịch thứ ba, con đường làm quan của ta chỉ vừa mới bắt đầu, đã gặp phải một vấn đề nan giải.
— Cấp trên lớn nhất của ta, hình như đã để mắt đến ta.
— Hơn nữa, sở thích của ngài ấy… dường như có chút đặc biệt.
2
Ta mười năm đèn sách khổ luyện, bước chân vào chốn quan trường, chẳng lẽ là để một sớm bại lộ thân phận rồi vào cung làm phi tần hay sao?
Không! Tuyệt đối không!
Cuộc đời ta, đáng lẽ phải là sau khi đỗ tiến sĩ sẽ cưới một thê tử hiền lương thục đức. Sau đó, dưới sự phò tá hết lòng của nàng, ta sẽ một bước lên mây, trở thành quyền thần, rạng danh gia tộc, lưu danh sử sách.
Đây mới là kế hoạch cuộc đời mà ta đã vạch ra cho chính mình.
Ta quyết không thể để mấy thứ tình cảm yêu đương của hoàng đế cản trở con đường làm quan, cản trở lý tưởng của ta!
Thế nên tối hôm đó, ta liền chạy đến phủ Thừa tướng, quyết định đánh một đòn sau lưng Bệ hạ:
“Thánh thượng tuổi cũng không còn trẻ, nhưng hậu cung lại trống vắng. Đã đến lúc nên vì ngài mà tuyển tú, chứ cứ mãi đơn chiếc như vậy cũng không phải là phúc của xã tắc.”
Thừa tướng và ta tâm đầu ý hợp ngay: “Lý đại nhân nói rất chí phải, lão phu cũng có cùng suy nghĩ!”
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Tuy Bệ hạ có lẽ đã có ý gì đó với ta, nhưng chỉ cần cưới cho ngài một thê tử, haizz~ ngài sẽ nhanh chóng quên ta thôi. Nam nhân nào mà chẳng thích có thê tử chứ?
Hôm sau lên triều, Thừa tướng đứng trước mặt bá quan văn võ, chắp tay với Thánh thượng:
“Bệ hạ chấp chính đã nhiều năm, đã đến lúc nên lập Hậu. Quốc gia không thể một ngày không có Hoàng hậu!”
Ta đứng bên cạnh phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Mặt hoàng đế sa sầm như đáy nồi.
Thừa tướng bỗng đổi giọng: “Thần thấy tiểu thư phủ Trấn Quốc Công — muội muội của Lý đại nhân, rất xứng đôi với Bệ hạ. Mọi người nói có phải không?”
Cả triều văn võ: “Phải vậy, phải vậy.”