Hoàng Thượng Vì Nàng Khuynh Tâm Bỏ Thế
Chương 1
1
Ta sinh ra trong phủ Trấn Quốc Công. Phụ thân mất sớm, huynh trưởng lại bệnh tật quấn thân.
Mẫu thân ta khóc từ đêm đến sáng, rồi lại từ sáng đến đêm. Ta nói với người:
“Khóc lóc thì có ích gì? Suốt ngày chỉ biết khóc, phúc khí trong nhà cũng sắp bị mẫu thân khóc hết rồi.”
Nói rồi, ta xốc tay nải lên vai, đi thẳng đến Thái học.
Mười năm đèn sách khổ luyện, cuối cùng cũng chiếm được một vị trí trên bảng vàng.
Mẫu thân ta than thở:
“Con ơi, con giả trai đi học thì thôi cũng đành. Nhưng giờ lại đỗ tới Thám hoa, thế này thì phải làm sao? Hay là chúng ta đổi lại thân phận?”
Ta liếc nhìn người huynh trưởng ốm yếu của mình:
“Người cứ nhìn cái dáng vẻ bệnh tật của huynh ấy đi. Theo người ta đi uống chén rượu cũng có thể nôn ra mật xanh mật vàng, đi làm được ba tháng chắc lăn đùng ra c h ế t ngay tại triều. Lẽ nào cả nhà chúng ta phải dựa vào mấy đồng tiền ít ỏi của huynh ấy để sống qua ngày sao?”
Huynh ấy xấu hổ cúi đầu.
Mẫu thân ta bĩu môi: “Thế chẳng phải con sắp phải ra làm quan sao? Từ xưa đến nay, đâu có nữ tử nào được phép vào triều làm quan?”
Ta nghiêm chỉnh mặc vào quan bào, nói năng đạo mạo:
“Chẳng phải tất cả là vì mẫu thân và huynh trưởng hay sao? Nếu không, nữ nhi việc gì phải chịu thiệt thòi lớn đến vậy?”
Trong gương, ta quả là một kẻ áo mũ chỉnh tề, lòng lang dạ sói. Ta nhếch mép cười đắc ý.
Hê hê~
Làm nữ nhân sao có thể sung sướng bằng làm quan được chứ?
Bây giờ bổng lộc mỗi tháng của ta là năm trăm lạng. Cả nhà già trẻ lớn bé đều phải nhìn sắc mặt ta mà sống. Ở nhà, ta là lớn nhất. Ra khỏi cửa liền có kiệu đón rước.
Công việc cũng nhàn hạ, dù sao cũng là người trong biên chế. Mỗi ngày thượng triều thì đấu võ mồm, hạ triều thì cùng đám đồng liêu tới kỹ viện nghe đàn uống rượu.
Cuộc sống phải nói là khoái hoạt như thần tiên!
Mẫu thân ta chấm nước mắt: “Nhưng con cứ ăn vận giả trai mãi thế, chẳng lẽ định cả đời không xuất giá sao?”
“Đây đều là sự hi sinh to lớn của ta cho gia đình này. Nếu không phải vì mẫu thân và huynh trưởng, vì một trăm bốn mươi lăm miệng ăn trong phủ, ta đâu cần phải bôn ba kiếm miếng cơm, nhìn hết sắc mặt người đời thế này.”
Ta ngả người trên chiếc ghế thái sư, đau đớn thốt lên một tiếng “Aiz”, rồi nói: “Tối nay ta muốn ăn sườn xào chua ngọt.”
“Được thôi.” Mẫu thân ta quay ra cửa sổ gọi lớn: “Hầu gia tối nay muốn ăn sườn xào chua ngọt, nghe thấy chưa, mau đi làm đi!”
Nhưng chuỗi ngày vui vẻ của ta chẳng kéo dài được bao lâu.
Một hôm tan triều, hoàng đế gọi ta đến Ngự thư phòng để bàn chính sự.
Giữa chừng ngài có việc ra ngoài. Ta đợi đến nhàm chán, bèn nhìn đông ngó tây, sờ mó linh tinh.
Kết quả, ta phát hiện ra một bức tiểu họa trên bàn của ngài.
Dù mới chỉ vẽ được một nửa, nhưng vẫn có thể nhận ra nam tử trẻ tuổi trong tranh có dung mạo thanh tú, phong thái tuyệt trần.
Ta nhìn thế nào cũng thấy quen mắt, sau đó đột nhiên tim đập thịch một tiếng: Trời ạ, đây chẳng phải là ta sao?
Ta dám chắc rằng, khi ta ngồi đối diện, cùng ngài bàn chuyện quốc gia đại sự, thì ngài ở phía đối diện lại đang âm thầm họa lại dung mạo của ta.
Tại sao ngài lại vẽ ta?!
Chẳng lẽ ngài…
Trong đầu ta bỗng nảy ra một suy đoán vô cùng táo bạo.
Năm đó trong kỳ thi Đình, ngay khoảnh khắc ta ngẩng đầu lên, mắt Thánh thượng sáng rực: “Trẫm tuyên bố, người này chính là Trạng nguyên khoa này.”
Các đại thần hai bên vội can: “Văn của Lý Ngọc Như so với hai người đứng đầu vẫn còn kém một chút.”
“Trương Từ và Sở Văn Tiêu tướng mạo quá mức bình thường.” Thánh thượng nhấc chu bút, định khoanh tên ta.
Sau đó bị bá quan văn võ ôm chặt lấy tay áo, cuối cùng ngài đành phải nuối tiếc điểm ta làm Thám hoa.
Sau khi ta làm quan, Thánh thượng cũng đối xử với ta cực kỳ khoan hậu, hễ có dịp là lại ban thưởng vàng bạc.