Hoàng Hậu Nắm Quyền

Chương 2



2

Hoàng thượng phong cho ta làm Đức phi, danh xưng hiền lương thục đức, là người xếp cuối trong Tứ phi.

Ngự sử Triệu Thủ Hòa lại nhảy ra: “Hoàng thượng xin nghĩ lại! Nhà họ Thẩm tuy đời đời trung liệt, nhưng nay đã sa sút. Không còn nhân tài vì triều đình mà cống hiến, cũng chẳng có tài lực hậu thuẫn để giúp bệ hạ an bang định quốc. Phong cho nàng một tần vị đã là đại ân, nào cần phải phong đến phi vị...”

Hừ! Tốt lắm Triệu Thủ Hòa, dám công khai nói nhà mẹ đẻ ta vô dụng dễ bắt nạt?

“Triệu ngự sử quên rồi sao, bản tướng quân hiện là Nhất phẩm Đại tướng quân trong triều. Dù không làm Hoàng hậu, làm Quý phi vẫn còn dư sức. Ông nói nhà mẹ ta không có nhân tài, ba quân đủ chưa? Ông nói ta không có tài lực, thành trì Tây Nguyệt đủ chưa?”

Sở dĩ Hoàng thượng nhường nhịn ta khắp nơi, là vì người không muốn cùng ta trở mặt. Nếu ta thật sự tạo phản, tổn thất của người e rằng không thể đong đếm nổi! Những lời này, chính là cố ý để người nghe.

“Triệu ngự sử, càn rỡ! Hậu cung của trẫm, trẫm muốn phong ai vị nào, khi nào đến lượt ngươi lắm miệng? Hay ngươi muốn lên ngôi thay trẫm?”

Triệu Thủ Hòa sợ đến mức dập đầu như giã tỏi: “Thần không dám, thần biết tội...”

“Giáng Lương phi xuống làm Lương tần. Từ nay ai dám khinh thường Đức phi, trẫm tuyệt không tha!”

Lương phi chính là con gái của Triệu Thủ Hòa là Triệu Yên. Chỉ vì một câu của phụ thân, nàng ta bị giáng vị. Khó trách người đời thường nói: triều đình hậu cung, gắn bó sâu sắc.

“Hoàng thượng anh minh!” Triệu Thủ Hòa tức đến nội thương mà vẫn phải cúi đầu tung hô.

Việc ta phong phi coi như đã định. Nửa tháng sau tiến cung. Dù bá quan văn võ có bất mãn hay không cam lòng đến mấy, cũng không dám hé miệng nửa lời.

Sau khi yến tiệc kết thúc, Hoàng thượng lại đích thân đưa ta hồi phủ. Mọi người tròn mắt há hốc, chỉ có ta trong lòng cười thầm, vô sự mà ân cần, ắt có mưu đồ.

Cấm quân hộ giá, thêm cả tùy tùng binh sĩ của ta, hàng ngũ kéo dài oai phong hiển hách.

Chiếc kiệu rồng dùng cho hoàng gia vô cùng êm ái, nhưng ta lại ngồi không yên, chỉ bởi người đối diện, khí thế quá mạnh.

Tuy trên mặt người luôn nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng ta chỉ dám ngoan ngoãn để tay lên gối, chăm chú cào móng tay.

“Sao vậy, sợ ta sao?”

Người không xưng “trẫm”, mà là “ta”.

“Hoàng thượng là chân long thiên tử, thần vô cùng kính sợ.” Ngồi gần thế này, kiệu lại nhỏ như vậy, ta căn bản không dám ngẩng đầu nhìn người.

“Vừa rồi trên yến tiệc, chẳng phải nàng rất lợi hại sao?”

“Hoàng thượng nói đùa, thần là bị họ bức đến đường cùng thôi.”

“Nhìn ta.”

Ta lấy hết dũng khí ngẩng lên, liền thấy gương mặt không hề in dấu thời gian kia càng thêm anh tuấn đến nghẹt thở.

“Thừa Cảnh, là tên của ta, Tiêu Thừa Cảnh.” Giọng người không còn vang vọng như trước, mà thấp nhẹ dịu dàng, mang theo ý mê hoặc.

Ta vội cúi đầu xuống: “Thần nhớ rồi, nhưng tên húy của Hoàng thượng không thể gọi thẳng...”

Người khẽ thở dài: “Từ sau khi Hoàng hậu qua đời, chưa từng có ai gọi lại tên ta. Đến cả ta cũng suýt quên mình tên là ‘Thừa Cảnh’.”

Ta chưa kịp đáp, người đã tự mình kể tiếp.

“Năm đó, trong một yến tiệc trong cung, có một tiểu cô nương vô tình xông vào thư phòng phía nam, đứng trước tranh vẽ ta mà gọi tên ta, nói muốn tìm người trong tranh, lấy làm phu quân...” Nghe tiếng người trầm thấp kể lại, trong đầu ta hiện lên một ký ức đã bị quên lãng từ lâu.

Năm ta mười lăm tuổi, theo phụ thân vào cung dự yến, một mình dạo chơi trong ngự hoa viên thì đi lạc, vô tình lạc vào một tòa cung điện. Tại đó, ta trông thấy một bức họa chân dung nam tử tuấn tú khiến lòng say mê. Ta lẩm bẩm cái tên “Thừa Cảnh” ở góc tranh, từ đó sinh lòng muốn lấy người trong tranh làm chồng.

Sau đó, ta thật sự lén lút khắp nơi dò hỏi xem có ai tên Thừa Cảnh hay không, nào ngờ ai cũng né tránh không đáp. Vì người trong tranh ấy, ta đã đuổi hết bao nhiêu người đến cầu thân, mãi không định nổi một mối hôn sự. Sau đó lên chiến trường, dần dà quên mất chuyện này.

“Thừa Cảnh!” Ta bật thốt. “Là ngài?”

“Ừ? Ừ, là ta!”

Mặt ta nóng rực, trời ơi, đúng là ta ăn gan hùm rồi!

“Xin lỗi, thần... khi ấy không biết là...”

“Trong cung mỹ nhân có đủ loại, nhưng đều vì danh lợi mà đến. Chưa từng có ai khiến lòng ta rung động. Phụ thân nàng ngoan cố, phòng bị ta như phòng lang sói, còn mang nàng theo ra chiến trường. Ta nghĩ giữa ta và nàng số mệnh cách biệt quá lớn, chẳng thể đến với nhau. Ai ngờ nàng trở về, lại nói muốn chọn ta...”

Chiếc kiệu bỗng rung lắc một cái, ta đang ngồi thẳng bỗng nghiêng người, nếu va vào thành kiệu thì chắc chắn trán ta sẽ nổi u to. Nhưng… ta lại ngã vào một lồng ngực ấm áp.

Là người… người đã nhanh chóng nghiêng người đỡ lấy ta. Ta va mạnh vào người, khiến người bật ra tiếng hừ trầm.

“Ngài không sao chứ?”

“Nàng không sao chứ?”

Ta và người lại đồng thanh cất tiếng.

“Nô tài đáng tội, đáng tội! Không thấy phía trước có ổ gà, xin Hoàng thượng thứ tội!” Tên thái giám khiêng kiệu ngoài kia đã quỳ xuống khóc lóc cầu xin.

“Cẩn thận một chút! Nếu Đức phi xảy ra chuyện, vài cái đầu các ngươi cũng không đủ chém!”

Giọng người lạnh lẽo nghiêm nghị khiến ta rùng mình. Đây là vị đế vương nắm trong tay quyền sinh sát của thiên hạ, sao có thể là Tiêu Thừa Cảnh dịu dàng trầm ấm kia được?

Ta vội vàng chỉnh lại tư thế, rũ sạch bầu không khí mập mờ vừa nãy: “Hoàng thượng, thần không sao.”

Kiệu tiếp tục đi. Hoàng thượng lại quay về giọng điệu dịu dàng dụ dỗ: “A Chi, những năm qua nàng chinh chiến nơi sa trường, chắc đã chịu nhiều khổ sở?”

“Vì Hoàng thượng giữ vững giang sơn, khai mở bờ cõi, là trách nhiệm bao đời của nhà họ Thẩm. Không khổ.”

“Nhưng dù ta ở trong cung, cũng luôn lo lắng cho nàng. Ta vẫn nhớ, A Chi từng nói muốn lấy Thừa Cảnh. Hôm nay, ta thật sự rất vui, rất vui...”

Người vươn tay muốn nắm lấy tay ta. Ta không dám né, cũng không muốn né. Tay người mềm mại ấm áp, như một khối ngọc ấm, nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay thô ráp đầy vết chai của ta.

“Từ nay về sau, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng chu toàn. Giang sơn của Vân triều, nhà họ Thẩm vốn đã chiếm nửa. Chúng ta sẽ cùng nhau đi khắp non sông tươi đẹp, được không?”

“Hoàng thượng nói quá lời rồi, thần nào dám có tâm tư đại nghịch bất đạo như vậy. Giang sơn tươi đẹp vốn là của Hoàng thượng. Còn thần, nguyện đồng hành bên người, khi người cần, thêm một nét sắc cho bức họa ấy.”

“A Chi, nàng còn muốn phân biệt ngươi… ta với trẫm sao? Của ta chính là của nàng.

 Ngôi vị Hoàng hậu cũng là để dành cho nàng. Chỉ là hiện tại có Tô Tể tướng và Ngự sử phản đối, ta sợ họ làm khó nàng, nên mới tạm thời chỉ phong phi vị. Nàng tin ta, được không?”

“Được, thần tin người.”

Một vị đế vương vừa tuấn mỹ lại đầy uy nghi, trước mặt ta lại dịu dàng nịnh nọt... Ta mềm lòng rồi. Dù biết những lời người nói đều là ngọt ngào dỗ dành, là để thuận lợi lấy đi binh quyền trong tay ta, nhưng... Cũng không thể ngăn cản ta, trong khoảnh khắc này, đắm chìm vào giấc mộng đẹp do người cố ý tạo nên.

Người vừa muốn vươn tay khoác lên vai ta, ngoài kiệu bỗng vang lên một tiếng thô lỗ: “Tướng quân, đến rồi!”

Là phó tướng của ta… Triệu Duyệt. Ta lập tức đứng dậy xuống kiệu, tay Hoàng thượng dừng lại giữa không trung.

Ngoài kiệu đã có tiểu thái giám quỳ làm bệ bước, nhưng ta nhẹ nhàng nhảy xuống đất, Triệu Duyệt đỡ ta một tay.

Hoàng thượng xuống sau, nhìn Triệu Duyệt với ánh mắt có chút thâm sâu: “Sáng mai luận công ban thưởng, Triệu tướng quân cũng vất vả rồi, nên về nghỉ sớm.”

Triệu Duyệt cung kính chắp tay: “Vi thần không mệt! Vi thần còn có việc cần thương nghị với tướng quân.”

Ta cũng cúi người hành lễ: “Thần tạ Hoàng thượng đích thân đưa tiễn, cung tiễn Hoàng thượng!”

Ai ngờ người cười nói: “Trẫm vào phủ xem thử, có gì thiếu sót để cung trong sai người đưa đến. Nàng là Đức phi của trẫm, trẫm không cho phép ai thất lễ với nàng.”

“Hoàng thượng ngày mai còn phải thượng triều, trời đã tối...” Ta khuyên nhủ khéo léo.

“Trời đã tối, Đức phi còn cho nam nhân ngoài vào phủ thương nghị, trẫm lại không thể vào xem thử sao?” Nói rồi, người lại đánh giá Triệu Duyệt vài lượt.

Ta và Triệu Duyệt là huynh đệ sinh tử có nhau, lời người nói quả thật đã quá đáng: “Hoàng thượng, Triệu tướng quân không phải người ngoài...”

“Vậy trẫm là người ngoài?”

Triệu Duyệt chịu áp lực nặng nề, nhưng vẫn không rời đi. Hoàng thượng xoay người, tự mình bước vào phủ.

Ta và Triệu Duyệt đi theo phía sau. Ta lo Triệu Duyệt gặp rắc rối, nhỏ giọng nhắc nhở y cẩn trọng lời nói hành động. Ai ngờ Hoàng thượng quay đầu lại, đứng yên ở đó.

Ta bước đến gần, mới phát hiện sắc mặt người không ổn: “Hoàng thượng, sao vậy?”

Chương trước Chương tiếp
Loading...