Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Giả Ngoan
Chương 4
Tôi cắn môi khẽ rên.
Ngay sau đó, anh hôn tôi dữ dội, nụ hôn trượt dần xuống cổ, rồi dừng ở phần ngực nửa kín nửa hở.
Anh cúi đầu cắn nhẹ, răng cạ lên da làm tôi đau khẽ.
Tôi nhăn nhó, đẩy anh ra.
Anh dừng lại, ngẩng đầu, vỗ nhẹ mông tôi, giọng khàn:
“Đừng quậy.”
Tay anh siết chặt eo tôi, tôi lập tức cảm nhận được… khiến tôi run lên, căng thẳng đến mức phải nuốt khan.
“Bé cưng, còn quậy nữa không?”
Tôi vô thức lắc đầu, rồi lại nhẹ nhàng gật đầu.
Anh “tch” nhẹ, tay siết eo tôi:
“Thêm chút nữa, anh thật sự chịu không nổi.”
Tôi mím môi, khẽ hỏi:
“Khó chịu lắm hả?”
“Muốn em giúp không?”
Anh trố mắt nhìn tôi, rồi khóe môi nhếch cười xấu xa:
“Không sợ à?”
Tôi cắn môi, lắc đầu khẽ:
“Không đâu.”
9
Anh chống một tay đỡ lấy mông tôi, tay kia nắm lấy bắp chân tôi.
“Quấn chân lên eo anh, kẻo ngã.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, vòng chân qua eo anh.
Anh bế tôi vào phòng tắm, đặt ngay lên bồn rửa mặt, sau đó kéo áo qua đầu cởi ra.
Trong nháy mắt, cơ thể rắn chắc đầy sức mạnh của anh lộ ra trước mắt tôi.
Tim tôi đập dồn dập, như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Cơ thể đàn ông trưởng thành mang đầy mùi hormone, vừa khiến người ta đỏ mặt, vừa đem lại cảm giác an toàn.
…
Một lúc sau, tôi nhìn chiếc váy bị vò đến nhăn nhúm mà tức đến nghiến răng.
Anh cúi xuống hôn nhẹ môi tôi, ngón tay vuốt ve vết hôn đỏ rực trên da, giọng dịu dàng đến không tưởng:
“Anh lát nữa giặt cho em.”
Tôi hừ nhẹ:
“Người cũng giặt luôn đi, em… thấy khó chịu rồi.”
Phí Tranh thở dài:
“Bé cưng, em sắp làm anh phát điên đấy.”
“Anh giặt hay không~”
“Người thì tự giặt.”
Giọng anh dứt khoát không cho cãi.
Nhìn gò má anh đỏ ửng, tôi nhướng mày, vòng tay ôm cổ anh, khóe môi cong lên đầy xấu xa:
“Vậy anh đi tắm, em nhìn anh.”
Động tác anh khựng lại, cau mày, tay véo nhẹ eo tôi:
“Hạ Tây Đường, em từ khi nào học hư thế hả?”
Tôi cong chân cọ nhẹ vào anh.
Cuối cùng, anh bất lực chẳng làm gì được tôi, đành mở vòi hoa sen.
Phải nói thật, nhìn đàn ông tắm… cực kỳ kích thích, nhất là kiểu dáng vai rộng eo hẹp, cơ bụng tám múi hoàn mỹ thế này, càng nhìn càng muốn phạm tội.
Sống chung dưới một mái nhà lâu như vậy, ngày nào cũng có một cực phẩm như thế xuất hiện trước mặt, nói không động lòng thì đúng là tự dối mình.
Nhưng tên này lần nào cũng dừng đúng lúc, canh chừng tôi kỹ như canh sói.
Ngay cả khi tôi ôm gối đòi ngủ chung, anh vẫn tỉnh bơ đuổi tôi về phòng.
Nghĩ đến mà tức nghiến răng!
Tiếng nước chảy kéo tôi về thực tại…
Khi tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt nóng rực của anh.
Khóe môi Phí Tranh nhếch lên thành nụ cười xấu xa.
Nhưng chỉ thoáng chốc, anh quay lưng lại, không cho tôi tiếp tục nhìn.
…
Cảnh tượng đó thật sự phạm quy quá mức, cuối cùng tôi đỏ bừng mặt, nghiêng đầu tránh đi.
10
Phí Tranh tắm xong, bế tôi quay về phòng tắm riêng của tôi.
Anh im lặng cởi sạch quần áo trên người tôi, khiến tôi còn tưởng chuyện tôi mong đợi cuối cùng cũng sắp xảy ra.
Ai ngờ anh lại thản nhiên cầm quần áo của tôi, quay lưng bước ra ngoài, còn nhẹ nhàng đóng cửa giúp tôi.
Tôi ngồi trong bồn tắm, tức đến nghiến răng ken két.
Tốt lắm, lại thất bại nữa rồi!
Cúi đầu ủ rũ tắm rửa, tắm xong đi ra thì thấy Phí Tranh đang trần trụi nửa thân trên, nghiêng người chăm chú giặt đồ cho tôi ở bồn rửa.
Tựa vào cửa nhìn dáng vẻ “hiền thục” ấy, tôi âm thầm thề lần sau nhất định phải cố gắng hơn, nhất định phải ăn sạch anh mới được.
Anh dường như cảm nhận được ý nghĩ của tôi, quay đầu lại, khóe môi nhếch lên cười nhạt:
“Hạ Tây Đường, nước miếng sắp chảy ra rồi đấy, đầu óc bớt nghĩ mấy chuyện không hợp trẻ em đi.”
Bị bắt quả tang, tôi trừng mắt:
“Phí Tranh, sớm muộn gì anh cũng phải cầu xin em!”
Anh gật đầu thản nhiên:
“Thì sao? Em không chịu cưới anh, anh sẽ không để em động vào anh.”
Khóe môi tôi giật giật, thầm mắng anh một tiếng lão cổ hủ!
Tức tối quay về phòng.
Sáng hôm sau, tôi soi gương thấy mắt thâm quầng.
Không biết do tối qua bị kích thích hay do rượu còn váng vất mà tôi trằn trọc mãi mới ngủ được nửa đêm.
Vừa ra khỏi phòng, đã thấy Phí Tranh trần trụi nửa thân trên, vừa hừ khẽ hát vừa đảo đồ trong chảo.
Đúng là cảnh “nhìn được mà không ăn được”, thật muốn xé lòng!
Anh quay lại thấy bộ dạng uể oải của tôi, nhịn không được cười:
“Bé cưng, oán khí nặng ghê!”
Tôi gượng cười hừ nhẹ.
Đột nhiên, tách! một giọt đỏ tươi rơi xuống mu bàn tay anh.
Mắt tôi trừng to, khó tin, vội lấy tay bịt mũi.
Trời đất quỷ thần ơi, tôi muốn độn thổ luôn cho rồi!
Chưa đợi anh phản ứng, tôi đã quay người chạy thẳng về phòng, đóng sầm cửa lại.
Dựa lưng vào cửa thở hổn hển, tôi gào thét trong lòng: Danh tiếng một đời của tôi, thế là xong rồi!
Trời ơi, đói trai cũng không đến mức chảy máu mũi chứ?!
Nhưng trong đầu lại không ngừng hiện lên cảnh anh tắm tối qua.
Đúng là tự mình hại mình!
Tôi vội chạy vào nhà tắm lau sạch máu mũi.
Không lâu sau, cửa bị gõ.
Tôi mở hé cửa, chỉ ló đầu ra, hung hăng:
“Gì nữa?”
Phí Tranh đứng đó, môi nhếch lên cười trêu chọc:
“Pha cho em ly trà cúc, hạ hỏa nhé?”
“Không cần!”
Tôi “rầm” một tiếng đóng cửa.
…
Thấy tôi mãi không ra, anh đành mở cửa vào, nhìn thấy tôi đang bực bội cuộn tròn trên giường.
Anh cúi xuống hôn nhẹ tôi một cái.
Tôi trừng mắt:
“Anh vừa cười nhạo em!”
Anh lắc đầu, bất lực:
“Anh không cười nhạo, chỉ là… không ngờ mình lại hấp dẫn vậy thôi.”
Tôi nắm chặt vạt áo anh:
“Em chỉ là vì tối qua mất ngủ nên mới bị chảy máu mũi, không phải như anh nghĩ đâu!”
Anh khẽ cười, bóp nhẹ má tôi:
“Ừ, chỉ là mất ngủ thôi.”
“Thật đấy!” Tôi nhấn mạnh lại lần nữa.
Anh bật cười khẽ:
“Anh tin mà, thật sự tin em mất ngủ.”
“Ra ăn sáng đi rồi ngủ thêm chút nữa.”
Tôi rúc vào lòng anh, ngoan ngoãn gật đầu.
11
Chiều hôm đó, bạn thân của Phí Tranh khai trương quán bar, gọi điện rủ anh đến ủng hộ.
Đã lâu lắm rồi tôi chưa ra ngoài chơi, nghe tin liền sáng mắt như sao rơi.
Thật ra từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng đi bar bao giờ.
Lúc còn đi học, mẹ tôi – bà Hạ – kiểm soát cực chặt, ngày nào cũng bắt tài xế đưa đón tận nơi.
Cuối tuần thì gửi tôi đi học múa.
Sau đó còn ép tôi ra nước ngoài học.
Nhưng bar ở nước ngoài nghe bảo loạn lắm, đủ loại thành phần. Tôi nhát gan, dù có tò mò cũng không dám bén mảng.
Nay khó khăn lắm mới vớ được cơ hội này, đương nhiên phải tranh thủ!
Trước khi ra khỏi nhà, Phí Tranh nghiêm mặt lập ba điều kiện:
“Chút nữa cấm tiệt uống rượu. Dù có uống thì về tự vào phòng tắm, đừng có say rồi quấn lấy anh làm nũng.”
Tôi giơ ba ngón tay, trịnh trọng gật đầu:
“Em hứa, tuyệt đối không say quậy!”
Anh hài lòng gật đầu:
“Đi thay đồ đi.”
Tôi đặc biệt chọn một chiếc váy đen hai dây ngắn trong phòng thay đồ.
Nghe nói đi bar phải ăn mặc như vậy mới hợp.
Thấy tôi bước ra, Phí Tranh cau mày, nắm gáy tôi kéo về phòng:
“Đổi đồ!”
Tôi bĩu môi:
“Nhưng cái này đẹp mà.”
“Cúi xuống cái là lộ hết, ở nhà thì được, ra đường thì không.”
Tôi kéo váy lên cho anh xem:
“Có mặc quần bảo hộ bên trong rồi mà!”
Tôi cứng đầu giải thích. Cuối cùng, anh đành chịu thua, chỉ biết thở dài buông bỏ.
Lúc thay giày ở cửa, anh khoanh tay đứng dựa tường, thở dài:
“Đổi đôi khác đi, gót cao quá lát nữa trẹo chân thì khỏi đi làm luôn.”
Tôi nhìn đôi giày đỏ đế cao, đính lấp lánh đá nhỏ trên chân mà tiếc đứt ruột. Đẹp như thế này, không tranh thủ diện thì phí!
“Không đổi, cái này đẹp!”
Anh bất lực, ngồi xuống cài dây giày cho tôi, vừa buộc vừa lầm bầm:
“Ngã xong không đi làm được, mất hết lương 3.500 thì đừng khóc với anh.”
Tôi hừ nhẹ. Xem thường tôi quá rồi.