Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Đợi Em Ngoảnh Nhìn
Chương 2
4
Kỷ Đình là người yêu cũ đầu tiên của tôi.
Chúng tôi yêu nhau từ hồi cấp hai, quen được ba ngày thì chia tay.
Cái tuổi đó, tụi tôi có sự nhiệt tình với chuyện yêu đương mà người lớn khó lòng hiểu nổi.
Kỷ Đình vừa đẹp trai, học giỏi.
Là hình mẫu trong mơ của biết bao nữ sinh, vậy mà cậu ta lại chạy đến hỏi tôi có muốn làm bạn gái không.
Tôi suy nghĩ suốt một đêm rồi gật đầu đồng ý.
Đến ngày thứ ba.
Cậu ta bảo cảm thấy hai đứa không hợp, làm bạn thì hơn.
Tôi đá cậu ta một phát, chửi: “Kỷ Đình, đồ ngu!”
Thật ra cũng chẳng đau lòng lắm, chỉ là tổn thương sĩ diện thôi.
Vì chuyện đó, Kỷ Đình mua đồ ăn sáng và trưa cho tôi suốt một năm, tình bạn mới khôi phục lại được.
Tới nhà Kỷ Đình thì trời đã tối.
Phòng chơi mạt chược, ngoài cậu ta còn có Lâm Dã và Vệ Hành.
Chu Cẩm không có mặt.
“Đừng có nhìn nữa, chỉ có ba đứa bọn tôi thôi!”
Lâm Dã trừng mắt nhìn tôi đầy khó chịu.
Vệ Hành kéo chiếc ghế bên cạnh, đợi tôi ngồi xuống rồi bắt đầu hóng chuyện: “Tiểu Thư, cậu thật sự ly hôn với Tống Chí Viễn rồi à?”
“Ừ.”
Vệ Hành là người yêu thứ hai của tôi, sau khi Kỷ Đình đòi chia tay.
Hồi đó tôi còn khờ, chỉ muốn chứng minh mình vẫn có thể có bạn trai.
Tiếc là mối tình này chỉ kéo dài đúng bảy ngày rồi chấm dứt.
Chỉ vì trong một buổi hẹn hò, cậu ta… đánh rắm.
Tự thấy mất mặt, nhất quyết đòi chia tay.
Gặp loại ngốc như vậy, không chia tay thì giữ lại đón Tết à?
Lâm Dã là người thứ ba.
Yêu nhau hai tháng, tôi là người đề nghị chia tay.
Vì sắp thi vào cấp ba, không thể để chuyện yêu đương ảnh hưởng đến việc học.
Cái nhóm bạn trai cũ này chính là do cậu ta lập ra.
Cậu ta thân nhất với Chu Cẩm, sau khi chúng tôi chia tay không bao lâu, Chu Cẩm bắt đầu theo đuổi tôi.
Nói là muốn thay bạn thân báo thù.
Rồi không hiểu sao báo thù chưa xong thì lại tự đâm đầu vào lửa.
Tối đó, lúc anh ta tỏ tình, tôi đang thử hôn với bạn trai thứ tư - Hà Bác Vũ.
Anh ta từ đâu lao ra, gào lên: “Ôn Thư, anh thích em, anh muốn ở bên em!”
Nói xong, anh ta chỉ vào Hà Bác Vũ rồi dằn mặt: “Từ hôm nay, nếu cậu vẫn là bạn trai của Ôn Thư, tôi gặp cậu lần nào đánh lần đó!”
“Anh bị bệnh hả, Chu Cẩm?”
Hà Bác Vũ chẳng thèm để ý tên điên này.
Nhưng Chu Cẩm đúng là điên thật, hai người đánh nhau ngay trước mặt tôi.
Cả hai cùng vào bệnh viện.
Sau đó, Chu Cẩm nói được làm được, mỗi lần gặp là mỗi lần đánh, cuối cùng Hà Bác Vũ sợ đến phát khóc, cầu xin tôi chia tay.
“Chu Cẩm là thằng điên, tôi thật sự sợ rồi.”
Chia tay với Hà Bác Vũ xong, Chu Cẩm như keo dính, bám lấy tôi không buông.
Còn loan tin khắp trường rằng tôi là bạn gái tương lai của anh ta, ai mà không biết điều mà dám theo đuổi tôi thì sẽ bị đánh cho nằm sàn.
Tính anh ta vốn đã điên, lại từng được bố cho học võ từ nhỏ.
Không ai dám đụng tới.
Cả ba năm cấp ba của tôi bị anh ta phá nát.
“Tiểu Thư, Chu Cẩm điên, cậu cũng điên theo à!”
Kết thúc dòng hồi tưởng, Kỷ Đình nhìn tôi với ánh mắt không tán thành chút nào.
“Lần này cậu ta về nước là để đính hôn với đại tiểu thư nhà họ Diệp đó.”
Tôi thờ ơ bốc một quân bài: “Anh ta đính hôn thì mặc anh ta, tôi đi xem mắt cũng là chuyện riêng, không liên quan.”
“Xem mắt?!”
Lâm Dã nhìn tôi đầy kinh ngạc, “Cậu không phải mới ly hôn hôm nay sao?”
“Ly hôn hôm nay thì không được đi xem mắt à?”
Tôi hỏi.
“Không phạm pháp.”
Vệ Hành chen vào.
“Chỉ hơi… không đạo đức lắm thôi.”
Tôi bật cười: “Còn tốt hơn cái kiểu hẹn hò rồi phóng rắm của cậu!”
Vệ Hành lập tức đỏ mặt: “Ôn Thư, cậu cứ thế này, chỉ có Chu Cẩm mới chịu đựng nổi cậu!”
“Không chơi nữa.”
Tôi đẩy bộ bài ra, đứng dậy định rời đi.
Kỷ Đình kéo tôi lại: “Đừng thế mà, Lão Vệ chỉ đùa thôi.”
Tôi hất tay anh ta ra: “Mai tôi phải đi dự tiệc xem mắt nhà họ Lục, cần đi ngủ sớm để dưỡng da.”
“Các cậu kiếm người khác chơi đi.”
Lâm Dã thấy tôi thật sự muốn đi, liền đá vào chân Vệ Hành, chửi: “Chỉ là cái rắm thôi mà! Mày đàn ông đàng hoàng một chút được không!”
Vệ Hành cúi đầu, im re.
“Đi đây, khỏi khuyên.”
Tôi nói.
Thấy không giữ được, Kỷ Đình đành tiễn tôi ra thang máy.
Chờ thang máy, anh ta ngập ngừng nhìn tôi, hỏi: “Ngày mai cậu thật sự đi dự tiệc xem mắt nhà họ Lục?”
“Ừ.”
Tôi vừa nhìn màn hình số tầng, vừa đáp mà chẳng có hồn.
“Thế còn Chu Cẩm? Cậu không nghĩ đến…”
“Thang đến rồi.”
Tôi cắt ngang lời anh, bước vào trong.
Kỷ Đình thở dài một hơi.
Tôi thấy hơi khó hiểu.
Sao tôi mới vừa ly hôn, ai cũng nhất quyết nhắc đến cái tên đó?
Tôi trông giống kiểu người si tình lắm sao?
Câu trả lời là: không.
Nếu không, tôi đã không cưới Tống Chí Viễn chưa đầy một năm sau khi Chu Cẩm rời đi.
5
Bữa tiệc xem mắt nhà họ Lục được tổ chức vô cùng long trọng.
Các tiểu thư danh môn, minh tinh mạng xã hội - ai có thể đến đều đã đến.
Ngoài các vị khách nữ, hiện trường còn có không ít khách nam.
Có người đi cùng gia đình bạn bè, có người thì đơn giản chỉ đến ăn chùa.
Vì số lượng nữ khách khá đông, lại đều là đối tượng độc thân trong độ tuổi kết hôn, nên nhiều thanh niên chưa lập gia đình đến chen chân cũng là chuyện bình thường.
Chỉ là tôi không ngờ Tống Chí Viễn cũng đến loại tiệc kiểu này.
Không phải anh ta có đến bảy người tình nhỏ sao?
Một tuần bảy ngày, lịch trình được sắp xếp kín kẽ thế kia, đến đây làm gì?
Hay cái gọi là “bảy người tình” đó thật ra chỉ là nổ?
Nghĩ kỹ lại, cũng đúng.
Ai mà ham tiền đến mức không cần mạng, đi làm người tình của Tống Chí Viễn chứ?
Kiếm được mấy đồng, chắc còn không đủ tiền trị liệu tâm lý.
Tôi đang thầm mắng anh ta trong đầu thì cây kem trên tay bị người ta giật mất.
“Đến kỳ rồi, đừng ăn cái này.”
Tống Chí Viễn mặt lạnh như tiền, đưa cho tôi một chiếc bánh ngọt nhỏ.
Tôi cạn lời.
Gã này có cần nhớ lịch kinh nguyệt của tôi kỹ đến thế không?
“Đồ chồng cũ, lo xa quá rồi đấy.”
Tôi mỉa mai anh ta.
Anh ta không đáp lời, gương mặt lạnh băng, bộ dạng như có ai đụng là đòi đánh.
Trong phạm vi bán kính ba mét quanh anh ta, ngoài tôi ra, không có lấy một cô gái nào dám tới gần.
“Tới đây kiếm đối tượng à?”
Tôi trêu.
“Tìm số 8.”
Tống Chí Viễn mặt nghiêm túc như đang họp hội đồng quản trị.
Tôi sững người mấy giây mới phản ứng lại được cái gọi là “số 8” kia có ý gì.
Khóe miệng tôi giật giật: “Tám người thì sắp ca kiểu gì đây?”
Một tuần có bảy ngày thôi.
Cố nhét thêm một người, không phải hơi thừa sao?
“Người xếp cuối sẽ bị loại.”
Anh ta đáp tỉnh bơ.
“…”
Tôi thề, nếu còn nói với anh ta thêm một câu nữa, tôi tự mổ bụng tự sát luôn cho rồi.
Có lẽ chính Tống Chí Viễn cũng cảm thấy mình nổ hơi quá đà nên không mở miệng nữa.
Nhưng anh ta vẫn luôn giữ khoảng cách đúng một mét với tôi.
Kết quả là tôi không xin được liên lạc với bất kỳ anh nào cả.
Đang tính kiếm cớ chuồn sớm thì khu vực cửa ra vào bỗng nhiên xôn xao.
Tôi còn đang lưỡng lự có nên hóng chuyện không, thì từ giữa đám đông, một bóng người sải bước nhanh chóng tiến thẳng về phía tôi.
Khoảnh khắc đó, tôi có cảm giác mình quên thở.
“Chu Cẩm!”
“Là Chu Cẩm thật kìa!”
“Trời ơi, đúng là Chu Cẩm rồi!”
“…”
Trong đám đông, không ngừng có người gọi tên anh ấy.
Anh chẳng buồn đáp lại, dáng vẻ đẹp trai rắn rỏi cuối cùng dừng ngay trước mặt tôi.
Chớp mắt, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía tôi.
Tống Chí Viễn gần như theo bản năng kéo tôi ra sau lưng mình, vóc dáng cao lớn lập tức bao trùm lấy tôi.
Chu Cẩm nhướng mày, đưa tay ra: “Chúc mừng ly hôn, Thư Thư.”
Nhìn nụ cười ngạo nghễ và phóng khoáng trên gương mặt Chu Cẩm, tim tôi khẽ trầm xuống.
Tôi chậm rãi đưa tay, nắm chặt lấy tay anh.
“Tôi cũng chúc mừng anh đính hôn, Chu Cẩm.”
“Cùng bắt đầu một chương mới trong đời, đều đáng để chúc mừng cả.”
Chu Cẩm buông tay tôi ra, tay kia nâng ly rượu, kính tôi một ly.
Tôi hớp ngụm đồ uống nóng mà Tống Chí Viễn đưa, trong lòng thấy rối bời chẳng nói nên lời.
Khác với vẻ lạnh lùng trầm tĩnh của Tống Chí Viễn, Chu Cẩm là kiểu “soái ca nhìn phát đổ” ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Ngũ quan sắc nét như họa, vóc dáng nổi bật.
Dù anh đứng ở đâu cũng đều thu hút mọi ánh mắt.
Thời cấp ba, anh chính là nam thần của cả trường.
Thư tình mỗi ngày nhận được đủ nhét đầy ba lô.
Vì vậy, suốt ba năm anh theo đuổi tôi, tôi vẫn không dám đồng ý.
Dù đêm nào tôi cũng mơ thấy anh, mơ thấy những chuyện chỉ có hai người.
Nhưng tôi vẫn dè dặt giữ khoảng cách với anh.
Nhất là sau khi biết động cơ ban đầu anh theo đuổi tôi chỉ vì muốn “báo thù” thay Lâm Dã - người yêu cũ của tôi.
Tôi càng thêm sợ hãi.
“Ah Cẩm.”
Một giọng nữ dịu dàng chợt kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.
Mọi người quay đầu nhìn, thấy một cô gái mặc váy trắng thanh lịch dịu dàng bước tới.
Chu Cẩm liền đưa tay ôm eo cô ta: “Thư Thư, để anh giới thiệu, đây là Diệp Uyển Tâm, vợ chưa cưới của anh.”
Tôi im lặng không nói gì.
Anh lại quay sang nói với người con gái bên cạnh: “Uyển Tâm, cô ấy chính là mối tình đầu mà anh từng kể với em - Ôn Thư.”
“Cảm ơn cô đã để lại một Ah Cẩm tuyệt vời thế này cho tôi.”
Diệp Uyển Tâm nháy mắt tinh nghịch với tôi.
Mặt tôi nóng bừng lên như thể bị người ta tát cho một cái trước mặt bàn dân thiên hạ.
Tống Chí Viễn thấy vậy, kéo tôi đứng sát bên cạnh mình rồi nói với Chu Cẩm và Diệp Uyển Tâm: “Chúng tôi còn chút việc, xin phép không tiếp chuyện hai vị.”
Dứt lời, anh kéo tôi ra vườn sau biệt thự.
Thả tôi ra, anh lập tức mỉa mai bằng giọng đầy chán ghét: “Ôn Thư, em có thể bớt mất giá chút không?”
“Tôi mất giá hay không, anh chẳng phải là người rõ nhất sao?”
Tôi ngẩng mặt lên, không cam lòng.
“Nếu còn lưu luyến thì đi giành lại đi.”
Anh có vẻ giận vì tôi không tranh đấu.
Tôi im lặng.
Tôi và Chu Cẩm khi chia tay đã làm ầm đến mức không thể vãn hồi.
Hồi đó còn trẻ, lời nào tàn nhẫn nhất là lôi ra nói hết.
Cuối cùng hai đứa đều xóa kết bạn, còn hứa hẹn: Ai quay lại trước thì là chó con.
Sau đó anh đi du học.
Tôi thì kết hôn.
Tưởng đâu mọi duyên phận đến đây là hết.
Nhưng Lâm Dã lập cái nhóm chat kia, Chu Cẩm cũng có trong đó.
Lần đầu tiên tôi vào xem trang cá nhân của anh, tim tôi suýt ngừng đập.
Tường nhà anh không hề đặt chế độ riêng tư.
Và bài đăng duy nhất tôi thấy là: “Gâu.”
Ngày đăng là ba năm trước.
Cũng đúng thời điểm tôi và Tống Chí Viễn vừa công khai chuyện kết hôn, dù lúc đó còn ba tháng nữa mới đăng ký và tổ chức đám cưới.
Ba tháng đó gần như mỗi ngày tôi đều mơ tưởng...
Mơ rằng anh sẽ đột nhiên xuất hiện, kéo tôi ra khỏi tay Tống Chí Viễn.
Trước ngày cưới, tôi đã thú nhận với Tống Chí Viễn.
Tôi nói trong lòng mình có người khác và sẽ mãi mãi không thể yêu anh.
Tôi cho anh cơ hội để rút lui.
Anh lạnh lùng nhìn tôi, châm chọc: “Ôn Thư, em thật là làm màu.”
Tôi ngồi ngây ra không nói gì.
Tống Chí Viễn bóp trán, ánh mắt lạnh lùng: “Giờ em hối hận, không muốn cưới nữa cũng được thôi.”
“Nhưng khách mời, khách sạn, địa điểm, người thân bạn bè hai bên - em phải tự mình đi nói rõ từng người.”
“Đừng để tính khí bốc đồng của em ảnh hưởng tới tôi.”
“Tôi không phải Chu Cẩm, không chiều em được.”
Cuối cùng, đám cưới vẫn diễn ra như dự định, chúng tôi cũng đăng ký kết hôn.
Cuộc sống sau hôn nhân… thật bất ngờ, không đến mức khó sống như tưởng tượng.
Rất nhiều chuyện, dù lúc đầu không muốn chút nào.
Nhưng sống lâu rồi cũng sẽ quen.
Giống như tôi, đã sớm quen với cuộc đời không có Chu Cẩm.