Đợi Em Ngoảnh Nhìn

Chương 1



Ngày ly hôn, tôi và Tống Chí Viễn suýt chút nữa đánh nhau ngay tại Cục Dân chính.

Nhân viên hỏi lý do ly hôn, anh ta nhất định nói là vì mình ở ngoài có tới bảy cô bạn gái.

Tôi tức quá hóa cười.

Bảy cô bạn gái? Vậy chẳng phải một tuần bảy ngày, ngày nào anh cũng bận bịu không nghỉ sao?

Tôi nghiêng đầu, lườm anh ta một cái: “Bảy ngày không nghỉ, anh chịu nổi à?”

Tống Chí Viễn cười lạnh: “Em đâu phải vợ tôi nữa, quản được tôi chịu nổi hay không chắc?”

Nhân viên bên cạnh giơ ngón cái với anh ta: “Đúng là đàn ông đích thực, đỉnh thật đấy!”

 “…”

1

Làm xong thủ tục, vừa bước ra khỏi cửa Cục Dân chính.

Thư ký của Tống Chí Viễn - Lâm Nhu - đang đợi ở chỗ không xa.

Thấy chúng tôi bước ra, vẻ mặt cô ấy có chút kỳ quái.

Như thể đang nói: “Ly hôn thật rồi à!”

Tôi bình tĩnh bước tới, hỏi: “Thư ký Lâm, cô biết chuyện sếp cô có tận bảy người tình nhỏ không?”

Lâm Nhu sững người, theo phản xạ liếc nhìn Tống Chí Viễn.

Tống Chí Viễn mặt không đổi sắc, ra lệnh: “Cô báo cho số 6, tối nay đến biệt thự ở Tây Sơn phục vụ.”

“Vâng…” Gương mặt Lâm Nhu lập tức méo xệch như quả quýt, chắc là đang nghĩ xem số 6 là ai.

Tôi vỗ vai cô ấy, thông cảm nói: “Nghĩ tới khoản vay nhà mỗi tháng ấy, nhịn chút đi!”

Chứ tôi cũng phải nhịn đến tận bây giờ mới dám ly dị đấy thôi.

Ánh mắt Lâm Nhu nhìn tôi vừa thương hại vừa ngưỡng mộ.

Ngưỡng mộ vì tôi đã thoát khỏi biển khổ, lại thương xót cho ba năm sống dở chết dở vừa qua của tôi.

“Cô Ôn, cần tôi đưa cô về không?” Lâm Nhu rất lễ phép hỏi.

Tôi liếc nhìn Tống Chí Viễn, anh ta cũng chẳng phản đối gì.

Gã đàn ông này đôi khi đúng là khó đoán muốn chết.

Tính khí thì quái đản.

Tôi nghĩ một lát rồi vẫn từ chối: “Tôi tự gọi xe về là được.”

Lâm Nhu còn định khuyên thêm thì Tống Chí Viễn lạnh lùng mở miệng: “Nghe cô ấy đi.”

Nói xong liền lên chiếc Rolls-Royce Phantom của mình.

2

Về đến nhà, tôi cất giấy chứng nhận ly hôn vào ngăn kéo.

Dạo gần đây, tôi đã dọn hết những thứ lớn nhỏ từ chỗ anh ta về.

Ly hôn là do anh ta chủ động đề nghị.

Lý do thì… nghe xong chỉ muốn tẩn cho một trận.

Anh ta nói muốn sống cuộc đời của một người giàu thực sự, kiểu có thể trái ôm phải ấp.

Tôi cạn lời, hỏi thẳng: “Đầu óc anh bị làm sao à?”

Anh ta cười lạnh: “Chẳng phải em có tận 6 người bạn trai cũ để làm dự bị sao? Vậy thì tôi cũng có quyền tận hưởng niềm vui lạc lối chứ.”

“Tốt nhất anh nên đi làm trai bao luôn đi! Mỗi đêm đổi một cô, chẳng phải càng hợp sao!”

Tôi tức đến mức nói năng mất kiểm soát.

Tống Chí Viễn sầm mặt lại: “Ly dị đi, đừng dây dưa nữa.”

“Ly dị thì ly dị.”

Sau đó là tìm luật sư, soạn thảo thỏa thuận, chia tài sản.

Thật ra cũng chẳng có gì đáng chia, vì trước khi cưới đã ký hợp đồng rõ ràng.

Của ai thì vẫn là của người đó.

Cuộc hôn nhân liên kết giữa tôi và anh ta vốn chẳng có chút tình cảm nào.

3

Từ phòng tắm bước ra, tôi phát hiện có ba cuộc gọi nhỡ.

Hai cuộc là của Tống Mai.

Cuộc còn lại là của bà nội.

Tôi gọi lại cho bà trước, bà bảo tôi tối mai đi dự tiệc ở nhà chú Lục, nói là cậu con út nhà ấy mới về nước hôm kia.

Mai nhà họ sẽ tổ chức tiệc xem mắt cho cậu ta, sẽ có rất nhiều thiên kim nhà giàu và minh tinh tham gia.

Tôi bó tay, bóp trán nói: “Bà ơi, con mới vừa ly hôn xong mà.”

“Ly hôn rồi thì là người độc thân, theo đuổi hạnh phúc là chuyện đương nhiên.”

Giọng bà chắc nịch không thể phản bác.

“Con biết rồi.”

Chuyện bà đã quyết, tôi chưa từng chống lại nổi.

Năm xưa tôi lấy Tống Chí Viễn cũng là một tay bà sắp xếp.

Dù đúng là hôm đó tôi và anh ta uống say rồi xảy ra chuyện... lại bị một đống người bắt gặp.

Nhưng tôi thật sự chưa từng chuẩn bị tâm lý để gả cho anh ta.

Từ nhỏ đến lớn, anh ta toàn nói chuyện kiểu đá đểu tôi.

Tôi cũng chẳng có mấy thiện cảm với anh ta, nhưng không dám trái lời bà nội, đành cố ra hiệu bằng ánh mắt, mong anh ta từ chối trước.

Kết quả, anh ta vừa mặc quần vào liền hỏi tôi muốn nhẫn cưới bao nhiêu carat.

Thế là hai người hoàn toàn không hợp như chúng tôi lại đăng ký kết hôn.

Sau khi cưới, cuộc sống giữa chúng tôi tương kính như tân, miễn cưỡng hòa thuận.

Cho đến khi nhóm bạn trai cũ của tôi bị lộ ra trước mặt anh ta.

Anh ta nổi cơn ghen: “6 người bạn trai cũ còn lập hẳn cái group nữa, Ôn Thư, em đúng là biết tận hưởng thật đấy!”

“Đều là bạn bè thôi mà.”

Tôi gượng gạo đáp.

Cái group đó thật sự không phải tôi lập.

Là người yêu cũ đời trước nữa của tôi tạo ra, chẳng hiểu lên cơn gì mà kéo tôi vào nhóm.

Thỉnh thoảng họ rủ nhau chơi mạt chược, thiếu người thì gọi tôi.

Nhưng Tống Chí Viễn thì rất hay ghen.

Vì trước khi cưới tôi, anh ta là thanh niên F.A chính hiệu.

Đừng nói là bạn gái cũ, bên cạnh anh ta đến một con muỗi cái còn chẳng có.

Từ nhỏ đến lớn, trừ đại học khác trường, mẫu giáo, tiểu học, cấp hai, cấp ba - chúng tôi đều học cùng một nơi.

Mẹ anh ta và mẹ tôi lại còn cùng là VIP của một tiệm spa.

Hay ngồi uống trà chiều chung.

Mẹ anh ta suốt ngày than: “Không lẽ con trai tôi lại thích đàn ông?”

Mẹ tôi cười: “Biết tiểu Viễn từ nhỏ đến lớn, tôi cũng chưa từng thấy nó thân thiết với thằng con trai nào.”

Chữ “cô độc cả đời” chắc là để chỉ loại người như Tống Chí Viễn.

Trước khi tôi và anh ta xảy ra chuyện, mẹ anh ta luôn nghĩ con trai mình sẽ sống độc thân suốt đời.

Vì thế, bà ta còn cho con gái út học ngành y.

“Nếu sau này anh mày già rồi phải nhập viện, mẹ sợ bác sĩ đầu độc nó.”

“Có con ở đó, mẹ mới yên tâm.”

Tống Mai nghe xong cạn lời.

Cô ấy không ít lần than với tôi: nếu anh cô ấy thật sự nhập viện, người đầu tiên bỏ thuốc chắc chắn là cô.

Cái miệng đó, thật sự đáng ghét!

Từ sau khi tôi lấy anh ta, tháng nào cô ấy cũng tặng tôi túi hiệu.

Chỉ sợ một ngày nào đó tôi trầm cảm rồi ly hôn thật.

Không hiểu sao, sau khi kết hôn, Tống Chí Viễn lại không còn đáng ghét như trước nữa.

Mỗi ngày đều về nhà đúng giờ.

Nếu không ăn cơm ở nhà sẽ báo trước qua WeChat.

Lễ Tết đều gửi lì xì cho tôi.

5 giờ sáng còn kéo tôi ra khỏi chăn đi chạy bộ.

Còn quan tâm đến cân nặng và tình trạng tiêu hóa của tôi.

Nhà lúc nào cũng phải sạch sẽ không hạt bụi.

Chỉ cần tôi gọi đồ ăn ngoài, mặt anh ta đen sì mấy ngày liền.

Thỉnh thoảng không thèm về nhà, trốn lên biệt thự ở Tây Sơn, bảo đợi mùi đồ ăn trong nhà tan hết mới quay lại.

Tật xấu thì không ít.

Nhưng vì cuộc hôn nhân này vốn là vì lợi ích nên mấy chuyện nhỏ đó tôi đều nhịn được thì nhịn.

Đang miên man nhớ lại, điện thoại Tống Mai lại gọi đến.

Tôi do dự một chút rồi cũng bắt máy.

“Chị dâu, chị thật sự không sống với anh em nữa à?”

Vừa mở miệng, Tống Mai đã khóc rồi.

Tôi giật giật khóe miệng: “Là anh em đòi ly dị trước đấy.”

“Anh em đúng là đồ ngốc, chị không lạ gì đâu.”

“Ừ.”

Không còn mối liên hệ là Tống Chí Viễn, tôi bỗng không biết nói gì tiếp với cô ấy nữa.

“Mai chị rảnh qua nhà ăn tối không? Mẹ em nói muốn mời khách.”

Tống Mai mời.

Tôi từ chối: “Mai em phải đi dự tiệc xem mắt ở nhà họ Lục.”

“Hu hu hu… Chị dâu, chị tuyệt tình quá đi mất…”

Tống Mai khóc càng to hơn.

Tôi nhức đầu, tắt máy luôn.

Cúp máy xong, tôi không nhịn được lướt xem vòng bạn bè.

Ngay lập tức thấy bài đăng ảnh giấy ly hôn của Tống Chí Viễn.

Bên dưới toàn bình luận kiểu “666”, nên tôi cũng gửi một cái “666”.

Sau đó, WeChat liền hiện thêm vài tin nhắn mới.

“Tiểu Thư, chị ly hôn với Tống Chí Viễn là vì Chu Cẩm về rồi sao?”

“Tiểu Thư, chị vẫn còn yêu Chu Cẩm à?”

“Chu Cẩm có liên hệ với chị không?”

“…”

Nhìn loạt tin nhắn mọi người gửi đến, đầu ngón tay tôi khẽ run lên không kiểm soát.

Chu Cẩm... trở về rồi sao?

Là từ khi nào?

Tại sao chẳng ai nói cho tôi biết?

Tôi run rẩy mở nhóm chat của mấy người yêu cũ.

Ảnh đại diện của Chu Cẩm vẫn nằm giữa nhóm, vẫn là ảnh cũ năm năm trước khi anh ấy rời đi, chưa từng thay đổi.

Nhưng sau khi anh ấy đi, chúng tôi đã xóa nhau khỏi danh bạ.

Sau này, có rất nhiều đêm tôi mất ngủ, vừa khóc vừa muốn add lại anh ấy.

Nhưng bạn đã xóa rồi, tìm lại rất khó.

Tôi cũng chưa từng hèn mọn đến mức đi hỏi người khác xin lại WeChat của anh.

Tôi lướt vài cái định thoát ra thì Kỷ Đình bỗng nhắn.

“Thiếu một, đến không?”

Tôi ngập ngừng một chút, rồi nhắn lại: “Đến.”

Kỷ Đình gửi tôi địa chỉ.

Tôi trở vào phòng thay bộ đồ khác, trang điểm nhẹ một chút rồi ra ngoài.

Chương tiếp
Loading...