Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Cô Quang Nhất Điểm Huỳnh
Chương 5
13.
Phí Lệnh nhận ra trong mắt ta thoáng có chút dao động, loạng choạng liếc mắt ra hiệu cho quản gia.
Hắn kéo tay ta vào trong nhà: “Từ hôm nay, nàng sẽ ở lại đây.”
“Chúng ta sẽ như trước kia, ở đây gảy đàn, đánh cờ, cùng nhau thức đêm đón giao thừa.”
Đây không phải là lời hỏi, mà là giọng ra lệnh.
Ta vừa định mở miệng thì đã bị hắn lấy tay che lại: “Đêm nay… đừng đi nữa, được không?”
Trong mắt hắn là khát vọng và ham muốn chẳng hề che giấu.
Những ngày qua ta lạnh nhạt với hắn, rõ ràng hắn đã mất hết kiên nhẫn.
Ta giữ chặt lấy tay hắn đang kéo y phục mình, cười khổ: “Thế nào, ngươi lại định như trước kia, cưỡng ép và giam cầm ta sao?”
Hai ánh mắt giao nhau một lúc.
Cuối cùng, đôi mắt Phí Lệnh dần khôi phục chút tỉnh táo.
Hắn vùi mặt vào lòng bàn tay, đau khổ hỏi: “Rốt cuộc phải thế nào, nàng mới chịu tha thứ cho ta?”
Ta tránh sang một bên: “Phí Lệnh, ngươi say rồi. Không có gì cần phải tha thứ hay không cả.”
“Ngươi từng cứu mạng ta, thay ta báo thù.”
“Ta… biết ơn ngươi.”
Phí Lệnh cau mày: “Vậy tại sao cứ mãi từ chối ta? Rõ ràng nàng chưa từng tha thứ cho ta.”
Ta lặp lại: “Điều ta có thể làm bây giờ chỉ là cảm kích ngươi thôi. Ta đã có…”
“Ta không nghe!”
“Điều ta muốn là tình yêu của nàng, chứ không phải thứ cảm ơn vô nghĩa ấy!”
“Sớm muộn gì, ta cũng sẽ khiến nàng quay lại bên ta.”
Đúng lúc đó, ngoài cửa truyền đến một tràng cười vang.
“Muộn rồi, e rằng ngươi chẳng còn cơ hội đó đâu.”
Ta giật mình quay đầu, liền thấy Họa Thư Bạch nhanh chóng bước tới.
Hắn đứng chắn trước mặt ta, cố ý cất giọng to: “Nương tử, ta đến đón nàng đây.”
“Để ta xem xem, là yêu tinh nào đến quyến rũ nàng vậy?”
14.
Nói rồi, hắn giả bộ liếc qua gương mặt lạnh lẽo của Phí Lệnh, làm như vừa sực nhớ ra: “Ồ? Thì ra là huynh trưởng, sao huynh lại ở đây? Chẳng lẽ uống say đi nhầm viện?”
Phí Lệnh nắm chặt nắm đấm, tức giận: “Ngươi sớm đã biết chuyện của ta và Thương nhi, còn giả vờ gì nữa?”
“Nếu là nam nhân, thì đường đường chính chính mà tranh với ta!”
“Ngươi chỉ là kẻ đến sau, còn dám phá hoại tình cảm của ta với Thương nhi!”
Họa Thư Bạch siết tay ta chặt hơn, nhướng mày: “Tranh sao? Tranh đứa con trong bụng Thương nhi à?”
Phí Lệnh sững lại, ánh mắt nguy hiểm nheo lại.
Hắn đảo mắt nhìn khắp người ta, cuối cùng dừng lại ở phần bụng hơi nhô lên do ta ăn uống no nê.
Họa Thư Bạch ghé tai ta nói vài câu.
Ta lập tức hiểu ý, liền đặt tay lên bụng, làm ra vẻ dịu dàng vuốt ve.
Mắt Phí Lệnh bỗng chốc căng lại, hắn tiến lên, giữ chặt tay ta: “Nàng… nàng có thai rồi?”
“Đứa bé là của ai?!”
“Không có sự cho phép của ta, mà nàng dám… dám…”
Ngón tay hắn run rẩy dữ dội, sắc mặt xanh mét.
Họa Thư Bạch đẩy mạnh hắn ngã xuống đất: “Còn là của ai nữa? Đương nhiên là của ta.”
“Vậy xin chúc mừng huynh trưởng, chẳng bao lâu nữa huynh sẽ được bế cháu rồi.”
Mặt Phí Lệnh đỏ bừng, cắn chặt răng, vẻ mặt biến đổi liên tục.
“Không thể nào! Trong lòng Thương nhi rõ ràng chỉ có ta! Không có sự cho phép của ta, các ngươi đừng hòng ở bên nhau!”
Dứt lời, Phí Lệnh giơ tay quát: “Người đâu! Bắt nhị công tử lại cho ta!”
Nhưng hắn gọi mấy lần, vẫn chẳng có ai đến.
Ngược lại, một nhóm hắc y nhân cầm đao xuất hiện, nhanh chóng vây chặt lấy Phí Lệnh.
Lúc này ta mới nhận ra…
Đêm nay, cả viện yên tĩnh đến khác thường.
15.
Họa Thư Bạch nháy mắt với ta, rồi mới quay người đối diện Phí Lệnh: “Phí Lệnh, ngươi tưởng ta sẽ tới tay không sao?”
“Nể tình ngươi là người thân duy nhất của ta trên đời, hôm nay ta sẽ tha cho ngươi một lần.”
“Nhưng từ nay về sau, đừng đến làm phiền Thương nhi nữa.”
Phí Lệnh khinh miệt liếc nhìn hắn, bật cười lạnh: “Chỉ dựa vào ngươi? Ngươi lấy gì để cho Thương nhi hạnh phúc?”
“Hôm nay nếu ngươi dám đưa nàng đi, từ nay sẽ không còn là người nhà họ Phí.”
“Ngươi nếu chịu bỏ nàng, ta làm ca ca sẽ vì ngươi trải đường thăng tiến, đảm bảo cả đời vô ưu.”
Ta lập tức nhìn sang Họa Thư Bạch, sợ hắn dao động.
Trước đây, khi hắn năn nỉ ta cho một danh phận, ta từng viện cớ chê hắn nghèo mà từ chối, thực ra là sợ hắn ghét bỏ quá khứ của ta, đợi đến lúc tỉnh ngộ sẽ bỏ ta mà đi.
Mỗi khắc hắn im lặng, với ta mà nói, đều như cực hình.
Ta như quay lại quá khứ: Phí Lệnh khi ấy, trước lựa chọn giữa ta và Cung Ly - người có thể giúp hắn thăng tiến - đã không hề do dự chọn nàng ta.
“Thế nào, động lòng rồi?”
Phí Lệnh đứng dậy, tiến tới gần, khẽ dụ dỗ: “Chỉ cần ngươi bỏ nàng, ta nhất định sẽ chọn cho ngươi một mối hôn sự tốt.”
Bàn tay ta bất giác buông lỏng, nhưng ngay lập tức bị Họa Thư Bạch siết chặt lại.
Hắn khẽ bóp tay ta, mỉm cười: “Ai nói ta không nuôi nổi nàng? Huynh trưởng, ngươi xem thường ta quá rồi.”
“Ngươi đoán xem, dưỡng phụ mẫu của ta là ai? Trong triều có mấy đại thần họ Họa?”
Câu cuối cùng đầy ẩn ý, khiến ta và Phí Lệnh đồng thời thốt ra một cái tên - Họa Các lão.
Họa Thư Bạch không phủ nhận, chỉ gật đầu.
Họa Các lão quyền khuynh triều chính đã nhiều năm, nâng đỡ vô số hậu bối, Phí Lệnh cũng từng nhờ ông ta tiến cử mà được trọng dụng.
Bình thường, hắn luôn vô cùng kính trọng và khâm phục vị lão thần này… người cả đời tận tâm vì nước, đức vọng cao dày.
Điều duy nhất khiến người ta tiếc nuối là ông không có con nối dõi.
Khi mới vào Phí phủ, ta từng nghe nói: Họa Các lão trên đường Nam tuần từng cứu một đứa bé ngốc, đem về nuôi như con ruột.
Không ngờ đứa bé ấy chính là Họa Thư Bạch.
Khó trách năm đó, khi ta bỏ trốn, lại gặp hắn đang ngồi nghịch ở trước cổng Họa phủ.
Cuối cùng, vẻ tự đắc trên mặt Phí Lệnh hoàn toàn biến mất.
Hắn nhìn ta thật sâu, rồi mở miệng: “Xem như ta thua. Các ngươi đi đi.”
Họa Thư Bạch dìu ta bước qua cánh cửa cuối cùng của Phí phủ.
Sau lưng, Phí Lệnh không nhịn được gọi lớn: “Họa Thư Bạch, nghe cho rõ đây! Nếu sau này ngươi dám đối xử tệ với Thương nhi, ta nhất định sẽ cướp nàng về, cả đứa trẻ nữa!”