Yêu Lúc Em Không Ngờ

Chương 1



Kỷ niệm ba năm kết hôn, chồng tôi bỏ tôi để đi gặp Bạch Nguyệt Quang mới từ nước ngoài trở về.

Tôi quay đầu, lập tức hẹn người khác.

Kết quả đụng mặt nhau ngay trong nhà hàng.

Anh ta nhìn người đàn ông đứng sau lưng tôi.

Ánh mắt u tối, sắc mặt âm trầm.

Tôi nhướng mày nhìn anh, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích.

Buồn cười thật, thời buổi này ai mà chẳng có một Bạch Nguyệt Quang?

1

Bạch Thư Nhã về nước rồi.

Tôi biết tin này từ bài đăng trên vòng bạn bè của cô ta.

Cô ta là bạn học của Trình Yến. Tôi là vợ của Trình Yến.

Vì thế, chúng tôi có không ít bạn chung.

Cô ta vừa đăng bài một lúc, bên dưới đã có đám người bình luận rôm rả, bảo muốn mời cô ta một bữa tiệc đón tiếp.

Cô ta trả lời từng người, nói là để hôm khác.

Tôi nhìn những dòng bình luận đó dần hiện ra.

Ngay sau đó, điện thoại Trình Yến gọi đến.

Câu đầu tiên mở miệng: “Anh có việc, không cần đợi ăn cơm.”

Rồi cúp máy.

Tôi còn chưa kịp cảm nhận độ nóng của điện thoại bên tai.

Thì màn hình trở lại giao diện trước đó, hiện rõ dòng chữ Trình Yến đã thả tim bài đăng của Bạch Thư Nhã.

Tôi khẽ nhướng mày.

Gần như lập tức hiểu được “có việc” mà Trình Yến nói là chuyện gì.

Chắc anh ta đang vội vàng đi gặp Bạch Nguyệt Quang của mình.

Không lẽ Trình Yến quên hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi?

Tôi đã đặc biệt đặt bàn ở nhà hàng Vân Trung Cảnh để cùng anh ta dùng bữa.

Kết quả là chỉ cần Bạch Thư Nhã về nước, anh ta lập tức bỏ rơi tôi.

Tôi bực mình một lúc.

Tức thì tức, nhưng tiền không thể tiêu uổng.

Thế là tôi lôi điện thoại ra, tìm một cái tên trong danh bạ.

Bấm gọi.

“Alo, cậu rảnh không? Mình mời ăn cơm nhé.”

2

Nhà tôi và nhà Trình Yến là chỗ thân thiết lâu đời.

Tôi và Trình Yến có thể nói là lớn lên cùng nhau.

Nhưng chúng tôi không giống những đôi thanh mai trúc mã bình thường.

Chúng tôi không hề thích nhau.

Thậm chí suốt hơn chục năm trời chỉ toàn cãi vã.

Tôi luôn cảm thấy, so với làm vợ chồng, chúng tôi có khi hợp làm anh em hơn.

Nhưng không có cách nào, vì mối quan hệ hai nhà.

Ngay từ nhỏ, số phận tôi đã gắn với Trình Yến.

Mà điều đó, thực ra lại không hề tốt.

Nó khiến tôi nảy sinh phản cảm với Trình Yến.

Năm cuối cấp ba, Trình Yến thích Bạch Thư Nhã.

Khi anh ta lên kế hoạch tỏ tình, tôi liền báo với thầy cô và phụ huynh rằng anh ta đang yêu sớm.

Thế là màn tỏ tình của anh ta bị dập tắt ngay từ trong trứng.

Sau đó, Bạch Thư Nhã đi du học.

Trình Yến thi đậu một trường đại học rất tốt.

Chúng tôi cũng ít gặp mặt hơn nhiều.

Nhưng qua miệng người này người kia, tôi biết Trình Yến suốt mấy năm đại học không hề yêu ai.

Khi đó tôi còn nhỏ, chẳng hiểu nổi trò đùa của mình khi xưa đã để lại vết hằn thế nào trong lòng anh ta.

Cho đến khi tôi cũng thích một người.

Chu Vân.

Ngay lúc tôi định viết thư tình để tỏ tình với cậu ấy, thì cậu ấy lại nhận được lời mời đi du học của một trường quốc tế.

3

Đúng là trời có mắt, luân hồi có báo.

Trình Yến có Bạch Nguyệt Quang.

Tôi cũng có Bạch Nguyệt Quang.

Bạch Nguyệt Quang của Trình Yến đi du học.

Bạch Nguyệt Quang của tôi cũng đi du học.

Từ đó trở đi, trong lòng tôi luôn có một chút tiếc nuối.

Cũng hiểu vì sao Trình Yến suốt bốn năm đại học không yêu ai.

Thế nên sau khi tốt nghiệp đại học, tôi lấy Trình Yến.

Tôi đã chân thành xin lỗi anh ta: “Xin lỗi nhé, em biết trong lòng anh có người khác. Thật ra trong lòng em cũng có người. Em hiểu cuộc hôn nhân này vốn không phải là điều cả hai ta mong muốn. Nhưng vẫn hy vọng sau này chúng ta có thể thủy chung với nhau, sống yên ổn, giống như cộng sự hợp tác với nhau vậy.”

Trình Yến nghe xong, bỗng cau mày, đôi mắt đẹp hẹp lại nhìn tôi chằm chằm.

Anh ta hơn tôi bốn tuổi.

Lúc tôi vào đại học, anh ta đã khởi nghiệp được một năm, cũng có chút thành tựu trong giới khởi nghiệp trẻ.

Sau khi tôi tốt nghiệp, anh ta đã trở thành người nổi bật.

Từ “anh Trình” thành “Tổng Trình”.

Khí chất lãnh đạo và áp lực từ anh ta không phải dạng tôi – một sinh viên mới ra trường – có thể chịu nổi.

Vì vậy, tôi không nhịn được rùng mình một cái.

“Anh không muốn cưới thì đừng cưới.”

“Nhưng một khi đã cưới rồi, thì dù có người anh thích mà không lấy được, cũng không thể qua lại bên ngoài.”

“Đó là nguyên tắc cơ bản của em.”

Tôi cắn răng nói với Trình Yến.

Còn tiện thể đe dọa: “Hơn nữa bố mẹ anh cũng nói rồi, nếu anh ngoại tình, sẽ đánh gãy chân anh!”

Không biết anh ta có nghe lọt không, chỉ thấy sau khi nhìn tôi một lúc, lông mày Trình Yến bỗng giãn ra.

“Biết rồi, bà Trình.”

Lúc đó tôi mới hai mươi hai tuổi.

Cảm thấy từ “bà Trình” nghe thật quê mùa và khó nghe.

Nhưng không hiểu sao, khi Trình Yến gọi như vậy, tôi lại cảm thấy nó vừa ám muội, vừa nóng tai.

4

Cuộc sống hôn nhân với Trình Yến tốt hơn tôi tưởng.

Mối quan hệ giữa chúng tôi dường như không có gì thay đổi.

Chỉ là khi gọi ba mẹ hai bên thì bỏ đi họ phía trước.

Và suốt ba năm qua, Trình Yến cũng chưa từng yêu cầu tôi thay đổi gì.

Tôi thế nào trước hôn nhân, thì sau hôn nhân vẫn như vậy.

Trình Yến hơn tuổi tôi, suy nghĩ trưởng thành, ổn trọng, thông minh.

Anh ta luôn tỏ ra vô cùng bao dung với tôi.

Bỏ qua chuyện tình cảm thì anh ta là một người bạn đời hoàn hảo.

Nhưng giờ thì người bạn đời này đã không còn hoàn hảo nữa rồi.

Trình Yến bỏ rơi tôi vào ngày kỷ niệm ba năm cưới để đi gặp Bạch Nguyệt Quang của anh ta.

Tôi bực bội thì bực bội.

Nhưng không thể để mình biến thành một bà vợ đầy oán khí.

Thế là tôi hẹn người khác.

À quên chưa nói, người đó chính là Chu Vân.

Cậu ấy cũng vừa về nước.

Buồn cười thật, thời buổi này ai mà chẳng có một Bạch Nguyệt Quang về nước.

Hai mươi phút sau, tôi gặp Chu Vân trong nhà hàng.

Mấy năm không gặp, cậu ấy còn thanh tú và dịu dàng hơn trong ấn tượng của tôi.

“Khưu Yên.”

Cậu ấy gọi tên tôi.

Ngồi xuống đối diện tôi.

Chúng tôi trò chuyện đôi chút.

Chu Vân hỏi sao hôm nay tôi lại có thời gian hẹn cậu ấy.

Tôi đương nhiên không dám nói thật là vì bị Trình Yến cho leo cây nên mới gọi cậu ấy đi ăn.

Đành đánh trống lảng.

“Nghĩ là cậu về nước cũng mấy hôm rồi, từng nói sẽ mời cậu ăn cơm mà.”

Chu Vân nghe vậy, cũng không vạch trần tôi.

Chỉ cười nhẹ một cái.

Chu Vân thực ra là bạn đại học với Trình Yến.

Hồi đó Trình Yến khởi nghiệp, tốt nghiệp xong lập công ty.

Chu Vân thì ở lại trường học tiếp cao học.

Tôi cũng quen Chu Vân từ thời điểm đó.

Chu Vân biết tôi và Trình Yến là thanh mai trúc mã.

Cậu ấy không nhắc đến Trình Yến, chỉ trò chuyện với tôi về gần đây.

Không khí dần trở nên hòa hợp dễ chịu thì…

Một giọng nói không đúng lúc vang lên bên cạnh: “Yên Yên, sao cậu lại ở đây?”

Giọng nói này, hơi quen tai.

Tôi quay đầu lại, lập tức thấy Bạch Thư Nhã.

Dù đã bảy tám năm không gặp, tôi vẫn nhận ra cô ta.

Cô ta từng thân với Trình Yến.

Khi gặp tôi vẫn hay gọi “Yên Yên” để chào hỏi.

Lúc đó tôi còn khá quý mến cô ta.

Nhưng bây giờ… tôi chỉ liếc nhìn cô ta một giây.

Ánh mắt còn lại đều dừng lại trên người đàn ông bên cạnh cô ta—Trình Yến.

Anh ta cũng đang nhìn tôi.

Trên người vẫn mặc chiếc sơ mi và cà vạt tôi đã chuẩn bị cho anh ta sáng nay.

Trình Yến rất điển trai. Nhưng không phải kiểu đẹp dịu dàng.

Anh cao ráo, dáng người thẳng tắp, nét mặt sắc sảo trầm ổn, khí chất mạnh mẽ.

Bình thường đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn người đã khiến người ta có cảm giác như bị cuốn vào vực nước.

Như bây giờ, nhìn tôi và Chu Vân vậy.

Sắc mặt âm trầm, ánh mắt u tối.

Tôi vẫn có chút sợ Trình Yến mỗi khi anh tức giận.

Nhưng tôi không thể yếu thế.

Nên cũng ngẩng cằm trừng lại anh.

Nhìn gì mà nhìn? Tưởng chỉ mình anh có Bạch Nguyệt Quang về nước chắc?!

Chúng tôi trao nhau mấy lượt ánh mắt ngầm.

Bạch Thư Nhã chú ý đến, mỉm cười giải thích: “Hôm nay tôi về nước, hẹn bạn ra ngoài, đi cùng Trình Yến.”

“Ồ.”

Không biết, không quan tâm, không cần thiết.

Tôi chỉ vào Chu Vân đối diện.

“Tôi cũng hẹn bạn.”

Chu Vân không quen Bạch Thư Nhã.

Nhưng cậu ấy biết Trình Yến.

Thế nên đứng dậy chào anh: “Trình Yến, lâu rồi không gặp.”

Trình Yến nhìn cậu ấy, giọng nhạt: “Cũng sáu năm rồi nhỉ? Cậu cũng vừa về nước?”

“Ừ.”

Chu Vân mỉm cười.

Trình Yến không cười, ánh mắt lại nhìn về phía tôi.

Nhưng tôi quay đầu, giả vờ không thấy.

Bạch Thư Nhã thấy cả ba đều quen biết nhau.

Liền hỏi Trình Yến có muốn ngồi lại nói chuyện không.

Tôi tuy không nhìn, nhưng tai vẫn dỏng lên nghe ngóng.

Vài giây sau, tôi nghe thấy giọng Trình Yến lạnh lùng: “Không cần.”

Rồi quay lưng rời đi.

Tôi: “…”

Bạch Thư Nhã thấy vậy, cười ngại ngùng với chúng tôi một cái.

Rồi cũng đi theo.

Không gian bên chỗ chúng tôi trở lại yên tĩnh.

Bầu không khí dễ chịu bị phá hỏng, lại còn bị Trình Yến phớt lờ như vậy.

Nói không bực là nói dối.

Tôi tức tối cắt miếng bít tết.

Chu Vân liếc tôi một cái, mở lời: “Cậu và Trình Yến… đang quen nhau à?”

Tôi sững người, không ngờ Chu Vân tinh ý như thế.

Nhưng lúc này tôi đang rất tức.

Cắn một miếng thịt, tôi nói: “Sắp không nữa rồi!”

Chương tiếp
Loading...