Xuân Dung
Chương 1
Ta là nha hoàn thông phòng được phu nhân chọn để hầu hạ Đại thiếu gia.
Nhưng Đại thiếu gia chưa từng chạm vào ta, chê ta trên người đầy mùi khói bếp.
Một hôm, Đại thiếu gia uống say, cùng đồng môn đánh cược, lấy ta ra làm tiền đặt cược.
Hắn thua, liền định đem ta tặng cho Tiểu thiếu gia nhà Tạ gia.
“Con nha đầu này bị ta nuông chiều đến vô phép vô tắc, chỉ giỏi làm điểm tâm ngon miệng thôi. Ngươi nếu thích thì cứ nhận lấy!”
Đêm ấy, lão quản gia cầm khế bán thân của ta, đưa ta đến Tạ phủ.
Ngày hôm sau, quản gia lại đến tìm: “Thiếu gia say rượu nói bậy thôi, ta lập tức sang Tạ gia giải thích rõ ràng, cô nương theo ta về đi.”
Ta đang trồng hoa trong viện Tạ gia, phủi bụi trên tay áo: “Không về.”
Đại thiếu gia biết chuyện, giận dữ chửi bới: “Chỉ vì ta uống nhiều vài chén, ai cho nàng dám coi là thật? Dám chống lại ta, lập tức quỳ ở từ đường một ngày một đêm!”
Hắn đích thân tới Tạ phủ, mang vàng bạc hậu lễ đến chuộc ta về.
Nhưng khế bán thân của ta đã bị Tạ Đông Lăng ném vào lửa, cháy thành tro bụi.
1
Ta bảy tuổi bước chân vào phủ họ Lưu, làm việc nặng nhọc nơi nhà bếp, nhóm lửa, rửa rau.
Mùa hè, bị sức nóng bếp lò hun đến toàn thân mồ hôi nhễ nhại.
Mùa đông, đôi tay bị nước lạnh làm tê cứng, chẳng còn chút cảm giác.
Năm mười hai tuổi, phu nhân thấy ta lớn lên càng ngày càng xinh đẹp, dung mạo còn hơn nhiều tiểu thư nhà danh giá.
Ta ngượng ngùng cười, khẽ đáp phu nhân quá lời rồi.
Phu nhân hỏi ta có muốn đổi chỗ làm hay không?
Ta ngơ ngác chưa hiểu.
Phu nhân lại hỏi, có muốn đi hầu hạ Đại thiếu gia không?
Ta gật đầu lia lịa.
Ta từng gặp Đại thiếu gia, phong thái như trăng sáng trên trời cao, phẩm mạo đoan chính, văn tài xuất chúng.
Một cơ hội tốt như vậy sao lại đến lượt ta?
Phu nhân mỉm cười dắt ta đi, dạy ta quy củ hầu hạ Đại thiếu gia.
… Hóa ra là kiểu “hầu hạ” này.
Ta mặt đỏ bừng nhiều lần.
Phu nhân vỗ vai ta: “Giờ Hành nhi chưa cưới vợ, uất ức cho ngươi làm nha hoàn thông phòng. Sau này hắn cưới chính thê, ta sẽ chủ trì nâng ngươi làm thiếp.”
Ta gật đầu, trong lòng hơi hụt hẫng.
Hóa ra chỉ là làm thiếp thôi sao.
Ta vốn định để dành tiền chuộc thân, ra ngoài tìm một người lương thiện mà gả. Xem ra ước mơ ấy khó thành rồi.
Tiếc rằng khi ấy ta còn quá nhỏ, không biết giấu tâm tư.
Để đến khi ấy, Đại thiếu gia đã nhìn ra sự hụt hẫng của ta.
Ngay đêm đầu tiên ta đến phòng hắn hầu hạ, hắn lạnh lùng hạ uy phong: “Ta không thích ngươi quá nhiều, ngươi ra ngoài trông cửa đi.”
Giữa mùa đông lạnh giá, ta ngồi trước cửa phòng hắn suốt một đêm, răng va lập cập, tay chân tê dại.
Còn chẳng bằng ở nhà bếp rửa rau.
Ta cúi đầu, nước mắt rơi nóng bỏng làm mặt đau rát, chỉ đành cố kìm nén trở lại.
Hôm sau hắn mở cửa, khoác hồ cừu dày cộp, cười nheo mắt nhìn ta: “Bảo ngươi làm nha hoàn thì ngươi làm nha hoàn. Bảo ngươi làm thiếp thì ngươi làm thiếp. Muốn làm Thiếu phu nhân, cũng phải xem mình có xứng hay không, phải không?”
Thiếu phu nhân?
Ta chưa từng dám nghĩ tới.
Thân phận ta như vậy, nào dám mơ xa.
Điều ta cầu chỉ là một thân tự do, gả cho một người bình thường mà thôi.
Ta lớn dần, nhưng Đại thiếu gia vẫn không chạm vào ta.
Bằng hữu hỏi hắn: “Bên người có nha đầu xinh thế này, sao còn chạy đi tìm hoa nguyệt?”
Hắn nhếch môi: “Trên người toàn mùi khói dầu bếp núc, ta ngửi thấy liền chán ghét. So với Hồng nương ôn nhu hương ngọc, còn kém xa.”
Hắn lại cười: “Ngươi thích thì ta tặng ngươi luôn?”
Câu ấy rơi vào tai ta.
Ta vốn không đủ tư cách tức giận, nhưng Đại thiếu gia vẫn đến dỗ dành: “Ngươi tuy không đẹp bằng Hồng nương, tính tình cũng chẳng thú vị bằng nàng, nhưng làm điểm tâm thì giỏi hơn nàng nhiều!”
Ta bưng khay bánh hạt dẻ vừa làm xong, tay run lẩy bẩy suýt đánh rơi.
“Ê!” Hắn vội đỡ lấy khay. “Chưa ăn mà sao đã định vứt?”
Ta im lặng, đặt mạnh khay xuống bàn.
Hắn lấy từ ngực ra một túi thơm, quẳng lên bàn: “Đừng giận nữa, tặng ngươi đấy.”
Ta nhìn chằm chằm túi thơm, không động vào.
“Hôm qua ta đặc biệt mua ở Đông Nhai cho ngươi.”
Hắn lừa ta.
Ở Đông Nhai hắn mua ngọc trâm để tặng vị Thiếu phu nhân tương lai, tiền không lẻ, nên chủ tiệm tiện tay đưa thêm một túi thơm.
Nhưng hắn chịu hạ mình dỗ dành ta đã là ân huệ to lớn.
Ta nếu còn không biết điều, hắn sẽ có trăm nghìn cách khiến ta xấu mặt.
2
“Xuân Dung!”
Đêm khuya, ta đang vá lại áo ngủ của Đại thiếu gia dưới ánh nến leo lét.
Chiếc áo này là lễ vật vị Thiếu phu nhân tương lai tặng hắn, chẳng may bị móc rách một góc.
Đại thiếu gia lệnh ta vá lại cho bằng được, nếu không sẽ bán ta cho bọn buôn người.
Ta vốn không khéo may vá, hắn chỉ mượn cớ để khỏi phải thấy mặt ta thôi.
“Xuân Dung, đừng vá nữa, khỏi cần vá rồi!”
Ta ngạc nhiên ngẩng đầu hỏi quản gia: “Ý gì vậy?”
Quản gia lau mồ hôi: “Đại thiếu gia thua đem ngươi cho Tiểu công tử nhà Tạ gia rồi!”
Chiếc kéo trong tay ta rơi xuống đất, vang lên một tiếng lanh lảnh.
Đại thiếu gia lớn tiếng khoác lác, còn lập giấy viết tay, nói nếu hoa khôi kia không chịu uống rượu cùng hắn, hắn sẽ đem nha hoàn Xuân Dung của mình tặng cho Tiểu công tử Tạ gia.
Hoa khôi chẳng những gạt ly rượu ra, còn đá hắn một cước.
Đá đến mức hắn mơ mơ màng màng.
Hắn lập tức sai người đến lấy khế bán thân của ta.
Quản gia trên mặt mang theo ý cười.
Ai cũng biết Đại thiếu gia không ưa ta.
Hôm nay hắn tống ta đi, cả phủ đều chờ xem trò cười.
“Đi mau, theo ta sang Tạ gia, Đại thiếu gia giục rồi!”
Đi thì đi.
Hầu hạ ai mà chẳng vậy?
Ta mò dưới gối, lấy ra túi nhỏ đựng năm lượng bạc, là số tiền dành dụm bao năm vẫn chưa đủ chuộc thân.
Chỉ đành sang Tạ gia tiếp tục dành dụm thôi.
Trước khi đi, ta ngoảnh đầu nhìn lại phủ đệ rộng lớn này một lần.
Rồi bước theo ánh đèn lồng trong tay quản gia, đi về phía Tạ gia.
Đến nơi thì trời đã khuya.
Tiểu công tử nhà Tạ say mèm bị kéo về, giờ đang run rẩy quỳ trong sân.
Trong sảnh đường, một nam nhân lớn tuổi hơn chút đứng thẳng, khí thế nghiêm lạnh.
Quản gia tiến lên quỳ xuống: “Tạ tiểu gia, Đại thiếu gia nhà ta đem nha đầu Xuân Dung và khế bán thân cùng đưa đến!”
Tiểu công tử run rẩy một chút, không dám động đậy.
Nam nhân kia lạnh giọng: “Đây là cái ngươi gọi là ngoài uống rượu ra không làm gì khác?”
Tiểu công tử ngẩng đầu: “Nhị thúc, ta…”
Nam nhân được gọi là Nhị thúc liếc ta và quản gia: “Chó con nhà ta lỗ mãng, làm phiền nhị vị rồi, xin mời về cho.”
Về ư? Không thể về.
Lưu Hành thấy ta quay lại, chắc chắn cho rằng ta không biết xấu hổ bám lấy hắn.
Hắn xưa nay luôn nghĩ ta như vậy.
Quản gia lộ vẻ khó xử.
Ta cầm khế bán thân của mình, nhét vào tay vị Nhị thúc kia.
“Thua phải chịu, từ nay Xuân Dung là người Tạ gia. Nô tỳ từng làm đủ mọi việc ở phủ họ Lưu, tay chân nhanh nhẹn, xin cứ tùy ý chủ tử sai bảo.”
“Quản gia, nếu ta theo ông trở về, chỉ sợ Đại thiếu gia sẽ trách ông không làm tròn việc. Dù sao hắn cũng chẳng cần ta nữa, chi bằng ông cứ về giao phó cho yên lòng.”
3
Không ai để ý tới ta, ta co ro ở góc tường chịu đựng cả đêm.
Tiểu thiếu gia nhà họ Tạ thì quỳ ngoài sân suốt một đêm.
Sáng hôm sau, cậu ta chạy đi cầu xin tiểu thúc của mình, đòi ta về làm thông phòng.
Kết quả đương nhiên là bị mắng thậm tệ, bị đuổi ra ngoài, còn bị cấm túc.
Nhà họ Tạ người hầu không nhiều, ta không biết phải làm gì, cũng không biết nên hỏi ai.
Thấy trong sân có vài cây cối héo úa, ta xách hai thùng nước tưới, lại cắt tỉa cành lá.
Đại nhân Tạ mặc quan bào chuẩn bị ra ngoài, đi ngang qua ta thì đưa cho ta một tờ giấy: “Nhà họ Tạ không cần nhiều người hầu như vậy. Nếu ngươi không muốn về nhà họ Lưu, đây là khế ước bán thân, ta trả lại ngươi, ngươi đi đi.”
Ta cúi đầu, không nói gì.