Xa Mặt Không Cách Lòng
Chương 1
Tôi là nữ minh tinh có tiếng trong giới giải trí, trước giờ luôn hướng đến hình tượng trong sáng. Vậy nên ban ngày luôn phải kìm nén rất nhiều, tối đến vừa chui vào chăn là tôi lại bắt đầu “phát điên”, không nhịn được mà xem đủ loại video tình yêu.
Còn cố tình gửi vào tài khoản WeChat phụ của quản lý, giọng điệu vừa mỉa mai vừa trêu chọc: “Chị xem cảnh này kích thích không? Haiz, không biết bao giờ tôi mới được yêu đây? Nụ hôn này làm tôi rung động quá, kỹ thuật hôn đỉnh thật sự! Khụ khụ… tôi cũng muốn thử lắm mà~”
Sau đó, tại lễ trao giải, ảnh đế Bạc Kỳ chặn tôi trong phòng thay đồ: “Không phải em muốn hôn sao? Ở đây đủ kích thích chưa?”
Trời ơi cứu với!! Phải chăng tôi gửi nhầm người rồi à?
1
Từ năm nhất đại học, tôi đã bị công ty săn đón, sau đó họ dựa vào gương mặt tôi để định hình hình tượng: trong sáng, thuần khiết, xa lánh bụi trần.
Chỉ có một vấn đề, sau sáu năm bước chân vào giới giải trí, đừng nói đến yêu đương, ngay cả nuôi mèo công ty cũng bắt phải chọn mèo cái. Vì thế mà năm nay tôi đã 26 tuổi vẫn chưa từng hôn môi đàn ông lần nào.
Nhìn sang nữ minh tinh khác debut cùng thời đã thay đến người bạn trai thứ bảy mà thấy ghen tị vô cùng. Hôm cùng tham gia sự kiện thương hiệu, bọn họ còn ở ngay phòng bên cạnh tôi. Mà làm mấy chuyện… ồn quá, khiến tôi phải xoa đôi tai đau nhức, trong lòng không ngừng cảm thấy khát khao.
2
Tối hôm đó, đang lướt điện thoại trên giường, âm thanh kia vẫn văng vẳng bên tai.
Như bị ma xui quỷ khiến, tôi nhanh chân lẹ tay tìm mấy bộ phim truyền hình thuần ái Nhật Bản. Tìm xong tôi còn chui vào chăn như để che giấu nhân sinh.
Sau khi xem được một lúc, tôi càng thêm cồn cào. Tức quá, tôi copy liên kết gửi cho quản lý – người bao năm nay luôn nghiêm khắc với tôi.
Để tránh bị trợ lý khác thấy, tôi cố ý gửi vào nick phụ của chị ta.
Nick WeChat là gì nhỉ… À, BK, vì quản lý tên Bối Khanh.
Tôi tìm ra nick đó, có lẽ vì quá tức nên không để ý avatar đã đổi.
Rồi gửi ảnh chụp màn hình bộ phim vừa xem: “Này này này? Chị thấy cảnh này kích thích không? Nụ hôn này làm tôi rung động rồi, kỹ thuật hôn đỉnh quá! Khụ khụ… tôi cũng muốn thử lắm mà~”
BK nhắn lại: “?”
Ô hay, còn dám gửi dấu chấm hỏi à!
Tôi tức giận gõ liền mấy câu: “Tôi giữ hình tượng trong sáng sáu năm rồi! Sáu năm lận đấy! Chẳng lẽ phụ nữ không có nhu cầu sinh lý, không cần tình yêu à!? Nếu như thế thật thì đến cả Trời cũng phải sập từ lâu rồi! Rốt cuộc bao giờ tôi mới được yêu hả?”
BK nhắn lại ngay: “Em muốn yêu à?”
Tôi hùng hồn: “Ngày nào cũng đọc hàng trăm hàng nghìn kịch bản tình yêu thấy sướng muốn chết, tôi muốn yêu thì có gì lạ?”
BK hỏi: “Có hình mẫu lý tưởng không?”
Chẳng lẽ… động lòng rồi?
Tôi hơi bất ngờ, nhưng vẫn chưa chắc bèn thử dò hỏi: “Nếu tôi nói có, chị sẽ thế nào?”
BK hỏi ngược: “Là ai?”
Tôi chẳng rõ: “Có lẽ là…. minh tinh mới nổi Mục Dã?”
Bên kia không trả lời, tôi lại gửi: “Hoặc Tiểu sinh nổi tiếng Hứa Như Vi?”
Ba phút trôi qua, vẫn im lặng.
Cuối cùng, tôi đánh liều: “Hay là ảnh đế… Bạc Kỳ chẳng hạn?”
Vừa gửi xong, BK lập tức trả lời: “Người này tôi có chút quen biết, có thể giúp em hỏi thử. Em chắc chắn muốn yêu anh ta chứ?”
Hừ! Bạc Kỳ là nhân vật tầm cỡ quốc tế, sao có thể yêu một diễn viên hạng quèn như tôi chứ?
Nhưng tôi vẫn cười lạnh: “Yêu chứ! Nếu chị thật sự hỏi được anh ấy, mai tôi đi đăng ký kết hôn luôn!”
Một lát sau, BK chỉ trả lời đúng một chữ: “Được.”
Hừ, dọa ma chắc!
3
Sau khi “phát điên” xong, tôi đánh một giấc đến sáng, còn mơ thấy giấc mơ “18+” nữa. Vậy nên ngay khi vừa tỉnh dậy, tôi vội tắm rửa sạch sẽ rồi đi làm.
Tối đó có gala truyền hình, tôi được mời tham dự, rồi gặp quản lý Bối Khanh trong phòng hóa trang.
Nghĩ tới chuyện sáng nay phải giặt tay đồ lót, tôi cố ý kéo dài giọng: “Chị Bối, chị hỏi được Bạc Kỳ chưa? Bao giờ anh ấy chịu đồng ý với tôi vậy?~”
Bối Khanh tròn mắt khó hiểu: “Bạc Kỳ nào? Là Ảnh đế Bạc Kỳ á? Mà hỏi anh ấy chuyện gì cơ?”
Tốt lắm, bắt đầu giả vờ rồi! Tôi biết ngay là chị lừa tôi mà!
Tức quá, tôi hừ lạnh, lườm một cái rồi xách váy bỏ đi.
Giữa chừng buổi tiệc, tôi nhận được tin nhắn của BK: “Liên hệ xong rồi, ảnh đế Bạc Kỳ nói đồng ý.”
Tôi khó tin: “?”
Quay lại nhìn Bối Khanh đang ngồi hàng ghế cuối, cúi đầu bấm điện thoại – chắc là đang nhắn cho tôi.
BK nhắn thêm: “Bây giờ em ra hậu trường phòng thay đồ đi, anh ấy đang đợi ở đó.”
Tôi hơi ngờ vực: “Thật không?”
BK khiêu khích: “Sao? Không dám à?”
Dám chứ, sao lại không dám! Nhưng tôi không tin chị ta hẹn được Bạc Kỳ bằng xương bằng thịt! Phải xách váy đi kiểm chứng ngay!
Quả nhiên, phòng thay đồ trống không, đèn còn tắt ngóm.
Tôi lấy điện thoại, gửi tin nhắn thoại: “Hứ, tôi đến rồi nhé, Bạc Kỳ đâu? Tôi chuẩn bị sẵn sàng để cùng anh ấy ‘lăn lộn’ đến trời đất mịt mù rồi!”
Lời vừa dứt, một giọng nam trầm thấp từ đâu đó đột nhiên vang lên: “Tôi là Bạc Kỳ đây. Cô vừa nói… sẽ cùng tôi ‘lăn lộn’ đến trời đất mịt mù à?”
4
Đèn phòng thay đồ bỗng bật sáng.
Người đàn ông cao lớn từ bên phải bước ra.
Đúng thật là… Bạc Kỳ rồi!
Anh mặc bộ vest may đo thủ công, trông vừa điển trai vừa quý phái, tin đi dự gala tối nay đã lên hot search. Đúng là chỗ nào có anh, dù kín tiếng đến mấy cũng lên ngay hot search thịnh hành.
Tôi sợ đến mức suýt đánh rơi điện thoại.
Quả nhiên quản lý tôi vẫn có chút bản lĩnh, mối quan hệ này đúng thật không đùa được.
Tôi lúng túng: “Anh Bạc… chào anh.”
Trong đáy mắt sâu thẳm của Bạc Kỳ thoáng hiện ánh sáng mà tôi chưa kịp nhận ra, giọng anh trầm xuống: “Cô Lê, buổi tối tốt lành.”
“Anh biết tôi à?” Tôi ngạc nhiên thốt lên.
“Là quản lý của cô nhờ người hẹn tôi đến.” Bạc Kỳ thản nhiên, “Chị ấy nói cô có chuyện muốn gặp tôi.”
“Ừ… đúng là có chút chuyện…”
“Là chuyện vừa rồi chăng?”
“Hả?”
“Lăn lộn… đến trời đất mịt mù ấy?”
“…” Tôi lập tức đỏ mặt, tim đập loạn nhịp.
Đã bị nghe thấy rồi thì thôi, giấu gì nữa! Với lại, quản lý đã đưa tận miếng “thịt ngon” chất lượng thế này, chẳng lẽ tôi lại không thử một chút?
“Thì là… mấy năm nay tôi đóng phim toàn chịu đựng một mình, anh vì sự nghiệp điện ảnh cũng… nên tôi nghĩ, anh với tôi… có thể… anh hiểu chứ?”
Bạc Kỳ nghe như không hiểu, chỉ hơi cau mày. Tôi cũng vì thế mà không thốt ra nổi nửa câu.
Khỉ thật! Trong đầu soạn sẵn bao nhiêu câu mùi mẫn rồi, sao nói ra lại vấp?
Tôi hạ giọng, nhưng sợ có người nghe lén, bèn bước lại gần. Không ngờ trên đất có chiếc khăn voan ai vứt, làm gót giày 8cm của tôi vừa giẫm lên đã trượt. Thế là tôi ngã nhào về phía trước, rơi đúng vào vòng tay anh.
“Cẩn thận chút.” Bạc Kỳ đưa tay ôm eo tôi.
Phần eo váy tôi khoét trống, ngón tay lạnh lẽo của anh cứ thế chạm vào da thịt, khiến tôi rùng mình. Trong lúc hoảng loạn, ánh mắt tôi lướt xuống bàn tay anh đang giữ eo mình – ngón tay dài có khớp xương rõ ràng, tôi lại bỗng nhớ đến bàn tay nam chính trong phim tối qua – quyến rũ chết người, rất thích hợp để…
“Cô Lê.” Giọng trầm mang hơi thở nóng sát bên tai tôi, thì thầm, “Cô định giữ nguyên thế này tới bao giờ?”
5
Tôi giật mình, cúi xuống… liền thấy hai đầu gối mình đang kẹp vào quần tây của anh.
“Xin lỗi!”
Tôi vội rút chân lại, ngẩng lên thì chạm ngay ánh mắt anh, một đôi mắt đẹp, sâu như đại dương, nhưng lạnh lùng lạ thường.
Dù chúng tôi gần đến mức hơi thở hòa vào nhau, anh vẫn không có chút rung động.
Điều đó khiến tôi thấy hơi chán nản.
Anh đã đồng ý đến tận đây, chắc không phải không có ý, thế mà sao lại… phũ phàng vậy? Chẳng lẽ tôi không có chút sức hút nào sao? Nhưng bao năm nay, nam minh tinh theo đuổi tôi đâu ít? Làm sao có chuyện tôi xấu đi được?
Tôi cắn môi, không cam lòng, đưa ngón tay lướt nhẹ qua đường viền cằm anh: “Anh Bạc, anh nói xem, tôi xin lỗi thế này… có phải thiếu thành ý quá không?”
Anh vẫn đứng yên không nhúc nhích, nhưng khi tay tôi lướt đến yết hầu, anh bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi.
“Cô Lê…” Anh nhướng mắt nhìn tôi, khóe môi nhếch nhẹ, “Hình như em không giỏi quyến rũ đàn ông lắm thì phải?”