Vươn Lên Từ Gai Góc, Em Là Viên Kim Cương Của Anh

Chương 1



Năm thứ năm sau khi bạn trai qua đời, tôi gặp một người đàn ông giống hệt anh ấy trong một buổi phỏng vấn.

Kết thúc công việc, tôi chặn anh ta lại trong phòng họp: “Đã không chết, vậy sao suốt năm năm nay không liên lạc với tôi?”

Anh ta chỉnh lại cà vạt, nụ cười nhàn nhạt đầy xa cách: “Cách bắt chuyện này lỗi thời quá rồi, cô Mạnh sao không thử chủ động dâng mình luôn đi?”

Tôi làm như không nghe thấy, đưa tay sờ ra sau tai anh ta, đúng chỗ gờ lên nhỏ xíu nơi xương tai.

Cả người anh ta lập tức cứng đờ.

Tôi bật cười: “Sao thế? Giống về ngoại hình còn chưa đủ, bây giờ đến cả điểm nhạy cảm cũng giống nhau?”

1

Tháng thứ hai được điều công tác đến thành phố A, tôi nhận được lịch phỏng vấn.

Đối tượng là đương kim người nắm quyền của một tập đoàn thương mại - Thịnh Xuyên.

Chưa đến tuổi ba mươi đã nắm trong tay sự nghiệp thành công, hôn nhân cũng đang được bàn với thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối.

Trước khi xuống xe, tôi rà lại lần cuối bài phỏng vấn trong tay, rồi đi theo cấp trên vào tòa nhà.

Cửa phòng họp vừa mở ra, nụ cười chuyên nghiệp lập tức đông cứng trên môi.

Tôi sững sờ nhìn về phía đối diện, cách chỉ vài bước, người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề, dáng ngồi thẳng thớm.

Ánh mắt anh ta lướt qua tôi, lạnh nhạt như thể đang nhìn một người xa lạ không chút quan trọng.

Đầu tôi trống rỗng, bên tai như có tiếng ong ong kéo dài.

Trong tưởng tượng, lẽ ra tôi phải lao tới, cắn mạnh một cái vào vai anh ấy, sau đó túm lấy cổ áo mà hôn thật hung hăng - giống hệt những lần tái ngộ cuồng nhiệt thời còn yêu.

Nhưng thực tế là, tôi chỉ đứng chết trân tại chỗ, há miệng mà không phát ra được âm thanh nào.

Cấp trên bắt tay Thịnh Xuyên xong, quay lại nhìn tôi, cau mày: “Tiểu Mạnh, đơ ra đó làm gì? Qua đây phỏng vấn!”

“…Xin lỗi, Thịnh tổng trông rất giống một người quen cũ của tôi.”

Tôi lấy lại tinh thần, khẽ xin lỗi, rồi bật máy quay và micro.

Buổi phỏng vấn theo quy trình, mọi câu hỏi đều đã được duyệt trước, nhưng đến cuối tôi vẫn không nhịn được mà hỏi thêm: “Thịnh tổng từ nhỏ đã sống ở thành phố A, chưa từng đến nơi khác sao?”

Vừa hỏi xong tôi đã chăm chú nhìn vào mắt anh ta.

Anh không né tránh, còn xoay cây bút trong tay, mỉm cười nhẹ: “Đúng vậy.”

Dối trá.

Kết thúc phỏng vấn, tôi cố tình để quên hai trang tài liệu, vừa xuống lầu lại quay ngược trở lại.

Quả nhiên, Thịnh Xuyên vẫn còn đứng trong phòng họp, như thể đang đợi tôi.

Cửa sau lưng khẽ khép lại, kêu “cạch” một tiếng, tôi không kìm nén được cảm xúc trào dâng, bước nhanh đến, ép anh ta vào bàn.

“Đã không chết, tại sao không quay lại tìm tôi?” Tôi nghiến răng, bàn tay nắm chặt cổ áo anh run rẩy không ngừng.”

“Dù chỉ là một lời, chỉ cần nói cho tôi biết anh còn sống… suốt năm năm nay… năm năm trời…”

Tầm nhìn mờ đi, nước mắt còn chưa kịp lau, Thịnh Xuyên đã nâng tay, bóp mạnh cổ tay tôi một cái.

Cơn đau nhói khiến tôi thả tay ra.

Anh lùi lại một bước, chậm rãi chỉnh lại cà vạt và áo sơ mi.

“Cách tiếp cận này lỗi thời quá rồi.”

“Nếu cô Mạnh có hứng thú, sao không dâng thân luôn cho xong?”

Anh ta nhếch môi cười, điệu bộ ngả ngớn, nhưng trong mắt chỉ toàn là lạnh lùng và xa cách.

Tôi lúc này mới hiểu: anh ta tưởng tôi là loại đàn bà hám của, bám víu vào người có tiền.

Cảm xúc nghẹn ngào vừa rồi như thủy triều rút đi, tôi lau nước mắt, ngẩng đầu lên, chăm chú quan sát anh.

Thật ra… không giống.

Bạn trai tôi - Trình Ký Xuyên - có đôi mắt u uất lạnh lẽo, nhưng khi nhìn tôi lại luôn ánh lên ý cười.

Anh ấy có một nốt ruồi nước mắt rất mờ nơi đuôi mắt, lông mi dài và dày, vóc dáng cũng thiên về nét thiếu niên.

Còn người trước mặt - Thịnh Xuyên.

Áo sơ mi trắng phẳng phiu, khuy măng sét gắn đá sapphire, cà vạt cài tỉ mỉ, cả người toát ra khí chất người đứng đầu - lạnh lùng và ung dung.

Không có nốt ruồi, không có nụ cười.

Ánh mắt nhìn tôi như đang thương hại và khinh thường, hoàn toàn đánh tan ảo giác từ ký ức.

Tôi bình tĩnh lại, chậm rãi đứng dậy, bước đến gần, đưa tay sờ ra sau tai anh ta - nơi có một điểm gồ lên nhỏ.

Vẻ mặt khinh bạc trên gương mặt anh ta chợt cứng đờ, cổ họng phát ra một tiếng khẽ, vành tai cũng đỏ lên.

Phản ứng ấy… tôi quá quen thuộc.

Tôi khẽ bật cười: “Sao vậy? Không chỉ giống gương mặt, mà đến cả chỗ nhạy cảm cũng giống à?”

Anh không nói gì, nhưng lập tức giữ lấy cổ tay tôi, dùng chút lực kéo tôi ngã vào lòng anh.

Mùi hương xa lạ bao phủ lấy tôi, tiếng nói anh trầm thấp, vang bên tai như một câu mê hoặc: “Cô Mạnh định dùng tôi làm thế thân cho người đã chết sao?”

2

Lần đầu tiên gặp Trình Ký Xuyên là năm tôi bảy tuổi.

Vừa nhập học, tôi ngồi cùng bàn với cậu ấy, vậy mà suốt một tháng chẳng nói với nhau câu nào.

Đến tháng thứ hai, số tiền lẻ tôi vừa tìm lại được biến mất.

Tối đó về nhà, mẹ tôi say xỉn, đá tôi từ cổng khu ra đến gốc cây, ép tôi thừa nhận số tiền đó là do tôi vụng trộm tiêu mất.

Da thịt lộ ra ngoài bị cọ đến rớm máu, tôi cắn răng không chịu nhận, nhưng ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Trình Ký Xuyên đang đứng đó.

Ánh mắt chạm nhau, cậu ấy ngẩn người một giây, rồi quay sang nói với mẹ tôi: “Dì ơi, Mạnh Tinh Lan không nói dối.”

“Tiền đó… là con lấy.”

Chiều hôm đó, mẹ tôi túm cổ áo Trình Ký Xuyên mắng chửi cả một tiếng đồng hồ.

Cuối cùng bà còn moi sạch tiền tiêu vặt trên người cậu ấy, rồi chẳng thèm liếc tôi một cái, loạng choạng đi mua rượu.

Tôi rất sợ mẹ mình.

Bà uống rượu suốt, hễ say là vung tay tát tôi, vừa đánh vừa gào: “Mày hủy hoại cả đời tao, mày biết không?!”

Có lẽ Trình Ký Xuyên nhìn ra nỗi sợ của tôi, nên đưa tôi về nhà cậu ấy.

Mẹ cậu ấy là một người phụ nữ hiền dịu, kiên nhẫn xử lý từng vết trầy trên da tôi, giữ tôi ở lại ăn cơm, làm bài tập.

Cho đến tận khi bà đột ngột mất tích, thời gian tôi ở nhà họ Trình còn nhiều hơn ở chính nhà mình.

Tôi kéo mình ra khỏi dòng ký ức, nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Thịnh Xuyên, bèn khẽ cong môi: “Vậy… Thịnh tổng có chịu làm người thay thế không?”

Đáp lại tôi, là nụ hôn rơi xuống môi.

Nóng bỏng, dây dưa, mang theo chút hương vị xa lạ xen lẫn đắng chát.

Tối hôm ấy, tôi theo Thịnh Xuyên về nhà anh.

Để lấy can đảm, tôi còn uống chút rượu.

Hoàng hôn dần tắt sau tấm rèm dày, chút ánh sáng cuối cùng lọt qua khe hở, chiếu vào đôi mắt nâu đậm của anh.

Chúng tôi như hai lớp bọt biển trôi dạt, va vào nhau, rồi tan vào nhau.

Đèn phòng bỗng bật sáng, tôi ngơ ngẩn nhìn gương mặt anh, vô thức gọi: “…Anh Xuyên.”

Anh đưa tay che mắt tôi lại, nghiến răng: “Đừng gọi tôi như thế.”

“Tại sao? Sợ nhớ lại chuyện cũ à?”

Rượu dâng lên, tôi không kìm được nữa, gào trong nghẹn ngào: “Trình Ký Xuyên, chúng ta quen nhau mười tám năm rồi.”

“Anh muốn trở về làm Thịnh tổng cao quý của anh thì cứ nói thẳng một câu chia tay.”

“Sao lại biến mất? Sao lại giả chết? Không sợ giả thành thật sao?!”

Có vẻ anh mất kiên nhẫn, xoay người ngồi dậy: “Mạnh Tinh Lan, em nói nhiều quá.”

Ánh sáng lạnh lẽo từ đèn trần rọi xuống khiến tôi rùng mình, đầu óc bỗng tỉnh táo trở lại.

“…Xin lỗi.”

“Tôi chỉ là… tôi chỉ là quá nhớ anh ấy.”

Anh đứng cạnh giường, cúi xuống nhìn tôi từ trên cao: “Nếu muốn tiếp tục mối quan hệ này, thì đừng nhắc đến tên hắn trước mặt tôi nữa.”

Thế là tôi trở thành bạn gái… hay đúng hơn, người anh ta mang theo bên cạnh.

Người ngoài còn dùng từ khó nghe hơn.

Tối hôm nọ ở cửa hàng tiện lợi trong công ty, tôi cúi xuống lấy lon cà phê, qua kệ hàng liền nghe thấy có người nhắc đến tên mình: “Con nhỏ Mạnh Tinh Lan đó cũng giỏi thật.”

“Đi phỏng vấn một lần mà câu được cả Thịnh tổng, không phải phấn đấu mấy chục năm nữa rồi.”

“Chơi bời thôi.”

“Thịnh tổng có hôn thê rồi, nó tưởng anh ta sẽ cưới nó chắc?”

“Ngốc.”

Tôi đặt xuống lon cà phê, bước thẳng ra ngoài, ngồi vào chiếc Bentley đỗ trước cửa.

Trong xe ánh sáng mờ dịu, thoang thoảng mùi rượu.

Nghe tiếng động, Thịnh Xuyên mở mắt nhìn sang: “Kết thúc công việc rồi?”

“Ừ.”

Tôi trả lời, thở ra một hơi, rồi cười: “Tối nay đi đâu?”

Với Thịnh Xuyên, chúng tôi thường đến khách sạn hoặc căn biệt thự ở ngoại ô.

Nhưng lần đó anh im lặng một lúc rồi nói: “Về nhà em đi.”

Tôi mới đến thành phố A nên từng bị môi giới lừa, thuê phải khu tập thể cũ nát ở ngoại thành.

Vài hôm trước vừa mưa lớn, sân khu đầy những vũng nước.

Sợ làm bẩn bộ vest đắt tiền của anh, tôi bật đèn pin điện thoại, cẩn thận soi đường.

Không hiểu sao, hôm nay tâm trạng anh có vẻ tệ.

Vừa mở cửa, tôi đã bị anh giữ lấy cổ tay, ép vào tường bên cạnh.

Tôi tưởng đầu mình sẽ đập vào đó, nhưng chạm vào chỉ là lòng bàn tay ấm áp mà anh đưa lên đỡ.

Bóng tối khiến tầm nhìn mờ đi, nhưng mọi cảm giác khác lại rõ nét đến rợn người.

Tôi ngẩng đầu, cổ căng ra, nghe tiếng anh trầm thấp hỏi: “Mạnh Tinh Lan, em thật sự thích hắn đến thế sao?”

Khi hỏi câu đó, đầu ngón tay anh dừng lại đúng chỗ bờ vai tôi - nơi có vài vết bỏng do tàn thuốc mẹ tôi dí năm xưa.

Tôi biết anh ghét chuyện đó, và trong ba tháng quen nhau, tôi chưa từng nhắc đến Trình Ký Xuyên.

Không ngờ người hỏi lại chính là anh.

Biết rõ anh không nhìn thấy, nhưng tôi vẫn khẽ nhắm mắt, im lặng rất lâu rồi mới đáp: “Không.”

“…Tôi là hận anh ấy.”

Chương tiếp
Loading...