Vùi Sâu Dưới Tàn Tích

Chương 1



Trong trận động đất, anh ấy bỏ mặc tôi – một người đang mang thai, quay lưng ôm lấy "bạch nguyệt quang" và rời khỏi đống đổ nát.

Khi tôi được cứu ra ngoài, điều đầu tiên nhìn thấy là bài đăng mới nhất trên trang cá nhân của cô ta:

【Tôi biết, anh mãi mãi sẽ lựa chọn tôi.】

Tôi lặng lẽ thả một lượt thích.

Không lâu sau, bài đăng ấy bị xóa đi.

Lần đầu tiên anh đến bệnh viện thăm tôi, là để giải thích cho cô ta:

"Chỉ là cô ấy muốn ghi lại khoảnh khắc sống sót sau thảm họa thôi, em đừng làm ầm lên."

Tôi đưa tay đặt lên vùng bụng bằng phẳng, mỉm cười nhìn anh:

"Về sau sẽ không làm ầm nữa đâu."

1

Tôi nằm trên giường bệnh, lặng lẽ nhìn dòng trạng thái mới nhất của Triệu Hân.

Là ba ngày trước – cũng chính là ngày xảy ra trận động đất.

【Tôi biết, anh mãi mãi sẽ lựa chọn tôi.】

Bên dưới là bình luận từ bạn bè anh ta:

【Chị Hân, xóa đi thì hơn, cô ta mà thấy là lại gây chuyện với anh Cố đấy.】

Bọn họ nói đúng.

Mười năm qua, vì chuyện của Triệu Hân, tôi không biết đã cãi nhau với Cố Đình Chi bao nhiêu lần, mỗi lần đều ầm ĩ đến mức trời long đất lở.

Thế mà lần này, tôi chỉ lặng lẽ ấn "like", sau đó kéo chăn lên và ngủ.

Hôm đó, sau khi Cố Đình Chi bế Triệu Hân rời đi không lâu, dư chấn xảy ra.

Đống đổ nát chôn tôi sâu hơn nữa, bụng tôi đau quặn từng hồi.

Tôi chỉ có thể điên cuồng dùng tay cào đất đá trên người mình.

Đến khi hai bàn tay bê bết máu, tôi vẫn không giữ được đứa bé.

Tôi có thể cảm nhận rất rõ, con đã rời bỏ tôi.

Vừa mệt, vừa đau, tôi không muốn giãy giụa nữa, lịm dần đi trong cơn mê man.

Lúc tỉnh lại, tôi đã ở trong bệnh viện.

Y tá nói là đội cứu hộ đến kịp lúc, giành tôi từ tay Tử thần.

Cố Đình Chi hôm qua mới đến nơi, bệnh viện đã gọi thông báo cho anh ta.

"Có sao không?"

Đó là câu đầu tiên anh hỏi tôi.

Trong mắt anh có chút quan tâm, nhưng giọng nói lại lạnh lùng.

"Không sao."

Không khí trong phòng bệnh ngay lập tức trở nên tĩnh lặng.

Sự im lặng ấy kéo dài cho đến khi y tá nhắc tôi nên ăn chút gì đó, Cố Đình Chi mới rời đi mua cơm.

Chẳng bao lâu sau, anh quay lại.

Anh đỡ tôi dậy, lót hai cái gối sau lưng tôi, rồi lúng túng mở miệng:

"Cô ấy đăng cái trạng thái đó chỉ là để tưởng nhớ chuyện sống sót sau thảm họa thôi, không có ý gì khác."

"Ừ."

Tay anh khựng lại, kinh ngạc nhìn tôi.

Cơm vừa đặt lên bàn nhỏ thì điện thoại anh reo.

Tiếng Triệu Hân vang lên chói tai xen lẫn tiếng khóc:

"Anh còn không về à? Anh định bỏ rơi em sao?"

Cố Đình Chi liếc nhìn tôi, rồi vội vã cầm điện thoại bước ra ngoài.

Tôi im lặng ăn cơm.

Bác sĩ nói tôi cần ăn uống đầy đủ để hồi phục.

Ăn xong, tôi nhẫn nhịn cơn đau, tự mình dọn rác và vứt vào thùng.

Vừa vứt xong hộp cơm cuối cùng, Cố Đình Chi trở vào.

"Để đấy anh làm, em cố tỏ ra mạnh mẽ làm gì?"

Với tôi, anh chưa bao giờ biết cách nói chuyện dịu dàng.

Lần này tôi lại không tức giận.

Tôi không đem anh ra so sánh với cách anh dịu dàng với Triệu Hân, chỉ lặng lẽ quay người nằm xuống giường.

Anh cầm điện thoại đứng đó, như muốn nói gì nhưng lại thôi.

"Anh đi đi."

Anh mở to mắt: "Em nói gì cơ?"

"Cô ấy sức khỏe yếu, lại vừa trải qua động đất, không thể không có người bên cạnh."

Anh hơi cau mày:

"Sợi dây chuyền em thích, anh đã mua rồi."

Mỗi lần chúng tôi cãi nhau, anh lại mua dây chuyền tặng tôi.

Có lần trùng mẫu, nhưng anh chẳng quan tâm.

Chỉ là cho tôi một cái cớ để xuống thang.

Phần còn lại là xem tôi có “thức thời” hay không.

Thường thì tôi sẽ giống như một bà vợ đanh đá, ném dây chuyền vào mặt anh, sau đó kiểm tra điện thoại, máy tính, ép anh nói rõ mấy ngày biến mất cùng Triệu Hân đã làm gì.

Lặp đi lặp lại như vậy, suốt tám năm qua.

"Cảm ơn, em thích lắm."

Cố Đình Chi chớp mắt, lẩm bẩm:

"Em còn chưa nhìn thấy mà đã thích rồi à?"

Tôi giả vờ không nghe, nhắm mắt vờ ngủ.

Anh không đi, kéo ghế ngồi xuống bên giường tôi:

"Hôm nay anh ở lại với em."

Tôi nhịn sự phiền chán trong lòng, xoay người lại, vậy mà lại ngủ thiếp đi.

Đến khi tỉnh lại, trời đã tối đen.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại mình tôi.

Áo khoác và túi của Cố Đình Chi cũng không còn.

Lúc này hộ lý bước vào:

"Anh Cố nói công ty có việc, phải đi trước, còn dặn tôi nhất định phải chăm sóc chị cẩn thận!"

Tôi gật đầu:

"Cảm ơn chị đã vất vả."

Anh đi rồi, tôi lại thấy dễ chịu hơn.

Bữa tối ăn ngon miệng hơn hẳn.

Hộ lý bỗng hỏi:

"Chuyện đứa bé... chị vẫn chưa nói cho anh ấy biết sao?"

"Chưa."

2

Tối hôm đó, tôi vừa định đi ngủ thì điện thoại của Cố Đình Chi gọi tới.

Tôi còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy giọng của Triệu Hân vang lên:

"Em sợ mà, anh ngủ cùng em đi được không? Trước đây chẳng phải anh vẫn luôn ôm em ngủ sao?"

Cố Đình Chi im lặng vài giây, rồi nhanh chóng dập máy.

Chẳng mấy chốc, anh lại gọi lại, giọng ngắn gọn giải thích:

"Cô ấy đang bệnh, em đừng để bụng."

"Ừ."

Tôi bật cười khe khẽ.

"Anh chăm sóc cô ấy cho tốt nhé."

Cố Đình Chi hình như còn định nói thêm điều gì đó, nhưng tôi đã chủ động tắt máy.

Lần đầu tiên trong đời, tôi là người cúp máy trước.

Tôi chỉ nằm viện nửa tháng là có thể xuất viện.

Bác sĩ Mạnh dặn tôi phải nghỉ ngơi cẩn thận, rồi nhìn ra ngoài hành lang:

"Chồng em vẫn chưa tới à?"

Tôi nhìn điện thoại:

"Em gọi xe rồi, xe đến rồi ạ."

Anh ấy có vẻ không yên tâm, tính đích thân tiễn tôi nhưng bị người nhà bệnh nhân kéo lại, đành phải nhờ y tá dặn dò trông chừng tôi lên xe an toàn.

Về đến nhà, chị Trương ra đón:

"Ông chủ đâu rồi?"

Sao ai cũng hỏi anh ấy?

Không có anh ta, chẳng lẽ tôi không sống nổi?

Một tiếng sau, Cố Đình Chi mới về đến nhà.

Vừa bước vào cửa đã nổi cơn giận:

"Sao em không đợi anh? Rõ ràng nói anh đến đón, em chơi trò này thấy vui lắm à?"

Chưa để tôi nói gì, anh ta lại cười khẩy:

"Tôi cứ thắc mắc sao mấy ngày nay em lại dễ chịu đến lạ, hóa ra là chơi trò tâm cơ với tôi?"

Tôi mệt mỏi thở dài, giải thích:

"Phòng bệnh có người mới, em không còn chỗ nên về trước thôi."

Lời nói vừa dứt, cơn giận của anh ta lập tức xẹp xuống.

Thật ra việc anh ta cho tôi leo cây không phải mới một hai lần.

Chúng tôi bên nhau tám năm, ba năm đầu còn tạm gọi là hòa hợp, anh ta cũng từng rất tốt với tôi.

Nhưng từ khi Triệu Hân quay lại, mọi thứ đã thay đổi.

Vài năm nay, đến một dịp lễ tết tử tế cũng không có.

Chỉ cần cô ta gọi một cuộc điện thoại, khóc lóc vài câu, Cố Đình Chi sẽ lập tức rời đi, bất kể đó là ngày kỷ niệm cưới, hay tiệc mừng thọ của ba mẹ tôi.

Lý do anh ta luôn lặp lại:

"Triệu Hân là trẻ mồ côi, ngoài anh ra, cô ấy chẳng còn ai cả."

Rồi tặng tôi một sợi dây chuyền mà anh ta cho là thành ý, đứng đó chờ xem tôi nổi giận, gào khóc điên cuồng như mọi khi.

Có lẽ lần này tôi quá bình tĩnh, khiến anh ta cảm thấy lạ.

Anh ta ngồi xuống bên tôi, nâng mặt tôi lên, nhìn kỹ:

"Đây là vợ tôi sao? Trước đây em đâu có biết điều thế này."

Tôi bật cười, đẩy tay anh ta ra:

"Trước đây là trước đây. Sau này, sẽ không còn như thế nữa."

Tôi cần điều dưỡng lại cơ thể.

Vết thương ngoài da không nghiêm trọng, điều đáng lo nhất là hậu quả của việc sảy thai.

Chẳng bao lâu nữa là sinh nhật Triệu Hân.

Quà sinh nhật, Cố Đình Chi đã chuẩn bị từ sớm.

"Triệu Hân nói..."

Anh ta ngập ngừng, nhìn tôi.

"Cô ấy nói muốn ăn mì trường thọ do em nấu."

3

"Cô ta từng ăn đồ tôi nấu bao giờ chưa?"

Vừa buột miệng xong, tôi chỉ muốn tự vả vào miệng mình.

Hồi còn đi học, tôi thường chuẩn bị bữa sáng cho Cố Đình Chi.

Mà cuối cùng, chắc toàn vào bụng Triệu Hân cả.

Cố Đình Chi đi tới, vòng tay ôm tôi từ phía sau:

"Từ nhỏ đến lớn cô ấy chưa từng được ăn mì trường thọ do người thân làm.

Anh thấy em nấu là ngon nhất."

"Tôi mệt, không làm được."

Anh ta thoáng sững người, quan sát tôi từ trên xuống dưới:

"Bác sĩ cho xuất viện rồi mà, sao còn mệt?"

"Tôi có nghĩa vụ gì phải nấu mì trường thọ cho bạn gái cũ của anh?"

Với Triệu Hân, Cố Đình Chi luôn mềm mỏng.

Còn với người khác, luôn là cứng chọi cứng.

Tôi nói vậy chẳng khác nào chọc giận anh ta.

Chương tiếp
Loading...