Vũ Lạc Sương Lâm
Chương 1
Lúc ta bị xử trảm, trong bụng đang mang hài tử của hắn.
Hắn đến giám trảm, hỏi ta còn trăn trối điều gì không.
Ta nhìn vầng dương chói lọi, ngọ đã đến giờ.
Ta cất giọng vô hồn, “Đừng nhiều lời nữa, mau cho ta được giải thoát.”
Lưỡi đao vung lên, đầu ta rơi xuống đất.
Ngày thứ hai sau khi ta chết, hắn từ trên tường thành nhảy xuống.
1
Trời tháng sáu mưa như trút nước, ta quỳ trước Đông cung, ý thức mơ màng lắng nghe tiếng mưa xối xả trên nền gạch.
Chân trời đã hửng sáng, cơn mưa kéo dài suốt cả một đêm.
Ta gắng gượng nhấc lên mí mắt nặng trĩu, đôi hài thêu kim tuyến đột ngột lọt vào tầm mắt.
Sắc mặt ta trắng bệch, cổ họng nghẹn đắng.
“Tiêu Tử Diễn, là ta sai rồi, ta không nên hủy hoại thanh danh của chàng. Chàng đường đường là Thái tử, ta chưa từng quen biết chàng, chuyện tư hẹn lại càng là hư cấu. Ta không gả cho chàng nữa, cầu xin chàng hãy tha cho phụ thân ta!”
Đứng dưới ô, Tiêu Tử Diễn cao cao tại thượng, mày kiếm lạnh như băng sương.
“Nếu không phải ngươi bịa đặt những lời đồn nhảm này, A Dao đã không giận dỗi ta, đến nỗi phải tự vẫn làm tổn thương cổ họng.”
“Phụ thân ta không nên uy hiếp chàng cưới ta làm Thái tử phi, nhưng ông ấy cũng chỉ vì ta mà thôi. Tiêu Tử Diễn! Chàng có tức giận thì hãy trút lên ta này!”
Ta khóc không thành tiếng, vội vã níu lấy vạt áo hắn như níu lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Hắn ghét bỏ nhíu mày, thái giám đứng sau lưng hiểu ý, liền tung một cước đá thẳng vào người ta.
Nước mưa và nước mắt hòa vào nhau không thể phân biệt. Ta đau đớn siết chặt vạt áo hắn, nhất quyết không buông.
Bởi ta biết, hắn là hy vọng duy nhất để cứu phụ thân.
“Biết sai rồi sao? Muộn rồi, Liễu Sương Ngưng. Vì ngôi vị Thái tử phi, ngươi hãm hại A Dao, không tiếc tìm người làm nhục nàng ấy. Cùng là nữ nhi, sao lòng dạ ngươi lại độc ác đến vậy. Giết ngươi bất quá chỉ là cái gật đầu, thứ ta muốn tru diệt là trái tim của ngươi. Liễu tướng phải chết.”
“Ta không có… Ta thật sự không có… Tiêu Tử Diễn, ta cầu xin chàng…”
Từng cú đá giáng xuống người ta. Ta cắn chặt răng, nhìn thấy dưới thân mình một vũng máu đỏ tươi đang loang ra, như đóa anh túc nở rộ trong màn mưa.
Ta tuyệt vọng buông lỏng vạt áo hắn, yếu ớt khẩn cầu.
“Tiêu Tử Diễn… đây là con của chàng…”
Tên thái giám ngừng tay, ghé vào tai hắn nói gì đó, chắc là về triệu chứng sảy thai.
Hắn khinh bỉ liếc nhìn vũng máu dưới thân ta, “Đồ nữ nhân lẳng lơ vô sỉ.”
Nước mưa thấm vào cơ thể lạnh thấu xương, ta câm lặng nhìn hắn, cõi lòng tan nát, tâm cũng đã nguội lạnh tựa tro tàn.
Kể từ tuổi cập kê, hai từ ta nghe thấy nhiều nhất chính là ‘kẻ điên’.
Trong yến tiệc Hoàng đế ban hôn cho Thái tử Tiêu Tử Diễn và ái nữ của Tả tướng là Chu Dao, ta đột nhiên đứng bật dậy, nói rằng ta và Tiêu Tử Diễn đã hẹn ước chung thân.
Long nhan Hoàng đế sa sầm, Ngài hỏi Tiêu Tử Diễn có chuyện này hay không.
Ta mang theo bao kỳ vọng nhìn về phía hắn, đổi lại chỉ thấy hắn mặt không biểu cảm mà phủ nhận.
Giữa đại điện, ta sững sờ nhìn hắn, không dám tin vào mắt mình.
“Ta và chàng quen nhau ở Tĩnh Từ Am, chúng ta cùng thụ giáo dưới trướng Tĩnh An sư thái. Lúc chàng hồi cung đã trao cho ta long văn ngọc bội, bảo ta về nhà chờ chàng đến cưới. Sao chàng có thể không quen biết ta?”
Chu Dao ngồi tại bàn tiệc, dáng vẻ đoan trang nhã nhặn, khẽ lay chén rượu, cất lời: “Ai mà không biết Thái tử từ nhỏ đã lớn lên ở Nam Sơn Tự. Liễu Sương Ngưng, ngươi có muốn bịa chuyện thì cũng nên bịa cho giống một chút. Vu khống Thái tử, ngươi có biết là trọng tội không?”
Hoàng đế bị làm cho phiền muộn, chứng đau đầu lại tái phát, bèn ra lệnh cho ta đưa long văn ngọc bội ra.
Ta dâng lên chiếc túi thơm luôn mang bên mình. Hoàng đế vừa tháo dây buộc, cả điện liền vang lên những tiếng cười nhạo ầm ĩ.
“Nhặt một khúc rễ cây mục nát mà cũng đòi vu khống Thái tử… Phụt.”
“Chắc là muốn gả vào hoàng thân quốc thích đến phát điên rồi!”
“Nghe nói trước đây ả được nuôi trong am ni cô, tám phần là vì đầu óc có vấn đề nên mới bị tống vào đó.”
Ta ngơ ngác nhìn cành cây khô héo trên tay Hoàng đế, nghĩ mãi cũng không sao hiểu nổi. Rõ ràng chính tay ta đã đặt miếng ngọc bội ấy vào trong túi thơm, chưa từng rời khỏi người nửa bước.
“Sao lại thế này… Không phải… Không phải mà.”
Nha hoàn dìu ta đến trước mặt Tiêu Tử Diễn, ta níu lấy tay áo hắn.
“A Diễn… tại sao chàng lại giả vờ không quen biết ta?”
Giọng hắn không một tia tình cảm, tay áo cũng tuột khỏi tay ta.
“Phía bắc thành có một vị đại phu, chuyên trị chứng hoang tưởng.”
Ta còn muốn hỏi thêm, nhưng Hoàng đế đã mất hết kiên nhẫn. Ngài nổi trận lôi đình, hạ lệnh đánh ta năm mươi đại bản, rồi cấm túc ta trong phủ.
Từng trượng từng trượng giáng xuống thân thể, ta cắn chặt môi, mồ hôi trên trán lã chã tuôn rơi.
Vậy mà ta vẫn không cam lòng.
Khi vết thương sắp lành, ta lại tìm cơ hội gặp Tiêu Tử Diễn.
Ta đã đứng trong gió hai canh giờ, khoảnh khắc nhìn thấy hắn, niềm vui bất giác hiện lên nơi đuôi mày khóe mắt.
“Tử Diễn, lần trước là do ta suy nghĩ không chu toàn, không nên chất vấn chàng giữa đại điện.”
Hắn mím môi, mặt không cảm xúc, “Ta và ngươi không hề quen biết.”
Nụ cười trên mặt ta tức thì cứng lại, “Trên đường hồi cung, có phải A Diễn đã vô tình bị thương ở đầu nên mất trí nhớ không?”
Hắn vẫn bình thản, “Mọi sự đều thuận buồm xuôi gió.”
Ta gắng gượng gượng cười, “Nơi này không có người ngoài, A Diễn nếu có nỗi khổ tâm, cứ nói cho ta biết.”
“Khổ tâm nhất chính là bị một kẻ điên đeo bám.”
Ta không kìm được mà sụt sịt, “Nếu chàng không còn thích ta nữa, có thể nói thẳng, không cần phải giả vờ không quen biết.”
“Kẻ điên.”
Hắn sải bước dài, phất tay áo bỏ đi.
Ta đứng chết trân tại chỗ, bất lực lau nước mắt, vô vọng gọi từng tiếng A Diễn.
Ta bị cảm lạnh rồi ngã bệnh. Phụ thân ngồi bên giường, vẻ mặt nặng trĩu.
“Đại phu đã đến xem rồi.”
Ta nước mắt giàn giụa, “Phụ thân, người hãy tin con, con không nói nửa lời gian dối.”
“Sương Ngưng, con nói cho phụ thân biết, hài nhi trong bụng con là của ai?”
Tiếng nức nở của ta bỗng dưng ngừng bặt, ta ngây người lẩm bẩm, “Là của Thái tử.”
Bàn tay thô ráp của phụ thân vuốt lên mái tóc ta, “Sương Ngưng đừng khóc. Dù cho thiên hạ không tin con, phụ thân vẫn tin con. Ta làm Tể tướng trong triều nhiều năm, không phải để nữ nhi nhà mình phải chịu ấm ức. Chỉ cần con muốn gả, Tiêu Tử Diễn đó bắt buộc phải cưới, hắn còn phải dùng tam môi lục sính rước con về một cách vẻ vang.”
Phụ thân nói là làm, quả nhiên đã khiến Hoàng đế thay đổi thánh chỉ, để ta làm Thái tử phi, còn Chu Dao chỉ được lập làm trắc phi.
Nghe nói vì chuyện này mà Chu Dao đã làm loạn đến mức tự vẫn, còn làm tổn thương cổ họng.
Ta chẳng có tâm trí đâu mà vui mừng, bởi vào một đêm nọ, quan binh đột nhiên xông vào phủ, thô bạo gông cùm phụ thân lại.
Lúc bị áp giải đi, ông quay đầu nhìn ta.
“Sương Ngưng, hãy dưỡng thai cho tốt, chăm sóc bản thân, đợi phụ thân trở về.”
2
Thế nhưng, điều ta đợi được lại là hình ảnh Tiêu Tử Diễn ném lệnh bài trảm xuống pháp trường.
Nhờ vụ án tham ô có liên đới sâu rộng này mà hắn thu được lòng dân, vững vàng ngồi trên ngôi vị Thái tử.
Hắn từ trên đài cao, trịch thượng nhìn xuống ta.
Ta như kẻ mất hết hồn phách, đờ đẫn nhìn hắn, chẳng còn lời nào để nói, lần đầu tiên quay lưng đi trước hắn.
Mặc cho ánh mắt kinh ngạc của hắn, ta lê tấm thân tàn tạ, từng bước từng bước đi một cách khó nhọc.
Có lẽ hôm nay hắn mới để ý, ta là một người chân thọt.
Màn đêm buông xuống, giữa yến tiệc rượu và thức ăn thịnh soạn, một khúc ca múa vừa dứt.
Tiêu Tử Diễn ngừng xoay ly lưu ly trong tay, đôi mắt khép hờ hé mở.
“Ai đàn tỳ bà, ra đây nhận thưởng.”
Cả sảnh đường im phăng phắc một hồi lâu, cho đến khi Tiêu Tử Diễn hỏi lại lần nữa.
Ta đành cứng đờ cả người, giữa những ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tập tễnh bước lên phía trước. Tiếng cười nhạo vang lên không ngớt.
“Ta còn tưởng là ai, hóa ra là vị tiểu thư lấy rễ cây làm tín vật, tư hẹn chung thân với Thái tử đấy ư?”
“Chậc, lại còn là một kẻ què chân tàn phế, cũng thật dám mơ tưởng.”
“Đâu chỉ thế, nghe nói còn tư thông với người khác, mang trong mình dòng máu của dã nam nhân, sớm đã không còn trong sạch, đúng là trời sinh dâm tiện.”
Tiêu Tử Diễn nhìn rõ dung mạo của ta, đôi mày vừa nhướng lên đã lập tức cau lại.
“Bổn cung đã nói qua là chưa từng quen biết ngươi, đừng có suốt ngày bày mưu tính kế để thu hút sự chú ý của Bổn cung nữa.”
Ta chỉ ngước mắt lên trong thoáng chốc, quả nhiên bắt gặp vẻ chán ghét không hề che giấu của hắn.
Tất cả vẫn như mọi khi.