Vọng Tiểu Mãn

Chương 1



Trong một chương trình tạp chí, ống kính vô tình quay trúng một bức chân dung với "kích cỡ siêu đại” treo ở góc nhà tôi.

Người đàn ông khỏa thân trong tranh, rõ ràng là tay đua đẳng cấp — Chu Hứa!

Cả mạng xã hội bùng nổ, ai nấy đều nói tôi là fan cuồng của Chu Hứa.

Ngay hôm đó, Chu Hứa – người suốt tám trăm năm không động vào mạng xã hội – bất ngờ đăng bài giải thích:

[Túng tiền, đi làm người mẫu phòng tranh. Mong mọi người đừng suy đoán quá đà.]

Fan:

[7 tuổi đã được tặng phiên bản giới hạn Ferrari, 10 tuổi gia đình bỏ hàng chục triệu tệ xây đường đua riêng trong nhà, 16 tuổi chơi F3 giành cú đúp vô địch, 19 tuổi trở thành tay đua F1 trẻ nhất lịch sử, sau đó liên tiếp vô địch 5 giải Grand Prix, anh mà gọi là túng tiền?!]

Nửa đêm, Chu Hứa tức phát điên, lại lên mạng phản hồi lần nữa:

[Phải, tôi thừa nhận mặc đồ xộc xệch là cố tình quyến rũ người ta, rốt cuộc còn chưa tán đổ được thì các người mới vừa lòng đúng không!!!]

1

Hiệu quả kinh doanh của xưởng vẽ không mấy khả quan, người phụ trách kế hoạch – Tiêu Lạc – liền sắp xếp tôi vào một chương trình thực tế du lịch nào đó.

Nghe nói là “du lịch công tác miễn phí”...

Má! xài tiền của tổ tiết mục để quảng bá cho xưởng vẽ nhà hắn, gọi cái quái gì là công tác công ích chứ!!!

Mánh khóe thương gia đen tối, quả là hắn chơi đến mức lão luyện luôn rồi!

Tập đầu tiên, tổ tiết mục vác nguyên bộ thiết bị livestream vào tận nhà tôi.

Tôi cố gắng kiên nhẫn giới thiệu với MC: “Bên này là hai căn phòng thông nhau, chỗ tôi hay vẽ vời hằng ngày.”

Ống kính máy quay lướt qua căn phòng chất đầy tượng thạch cao, tĩnh vật và giấy vẽ, chẳng mấy chốc đã khóa chặt vào một góc.

Livestream đang yên đang lành bỗng chốc dậy sóng như có lốc xoáy quét qua.

[Khoan khoan khoan, tôi vừa nhìn thấy cái gì thế!? Cậu trai cởi trần trong bức tranh góc trái kia... sao nhìn y như Chu Hứa vậy trời!]

[Chu Hứa là ai? Idol mới nổi hả?]

[Trời ơi chị ơi, chị không biết Chu Hứa!?]

[Tay đua F1 trẻ nhất trong nước, gia sản bạc tỉ, nhan sắc cực phẩm, y như nam chính bước ra từ tiểu thuyết luôn ấy!]

[Tôi theo Chu Hứa bao nhiêu năm trời còn chưa được nhìn cổ anh ấy, chị đây chắc là kiểu mộng nữ não tàn rồi…]

[Chuẩn luôn, chắc vẽ thân người của ai rồi đắp đầu Chu Hứa vô, nghĩ thôi đã thấy ớn.]

[Đừng có cay cú vậy chứ!]

[Biết đâu là thật thì sao hehe, tám múi này tôi xin được phép liếm trước!]

[Đồ ham ăn vô độ dám mơ! Chừa cho tôi bốn múi!~]

MC có một khoảnh khắc hơi khựng lại, sau đó ánh mắt như được gắn đèn pha, nhìn chằm chằm vào góc phòng tranh kia: “Bức tranh kia là…?”

Tôi liếc mắt sang, cô ta chắc đang nhìn bức tranh sơn dầu tả thực kia.

Trong khung hình được tô đậm sắc màu ấy, người đàn ông khỏa thân từ thắt lưng trở lên, tựa vào khung cửa sổ.

Ánh sáng loang lổ rọi lên từng đường nét đậm sâu nơi lông mày và ánh mắt của anh, sau đó đổ trượt xuống vùng cơ bụng rắn chắc, dọc theo đường rãnh nhân ngư, cuối cùng biến mất bên dưới chiếc quần dài màu đen ôm sát.

Lạnh lùng, trong trẻo, lại vô cùng thu hút.

Bảo sao MC cứ đờ người ra mà nhìn, kỹ thuật vẽ của tôi đúng là đỉnh thật chứ còn gì nữa~

Tôi tự hào giải thích: “Để giữ tay không bị lụt nghề, luyện tập hằng ngày là điều bắt buộc.”

Thế nhưng cô ta vẫn dán mắt vào đó, chẳng thèm rời đi một giây.

Tôi không nhìn được màn đạn mạc của livestream, chỉ tưởng cô ta bị choáng bởi cả chồng tranh bên kia, mà nhân vật trong đó thì tám phần đều... không có nổi cái áo tử tế.

Thế là tôi nghiêm túc chia sẻ kiến thức: “Vẽ cơ thể người là để hiểu rõ hơn về cấu trúc cơ bắp, thật ra còn có nhiều bức táo bạo hơn nữa…”

Theo dòng lời, tôi không nhịn được bật cười nhẹ: “Nhưng nếu đem ra trưng giữa livestream thì e là phòng phát sóng sẽ bị phong sát mất thôi~”

2

[Táo bạo hơn nữa? Có phải cái tôi đang nghĩ không trời!]

[Chị vẽ thì tôi dám xem aaaaaaa!]

[Vậy chẳng lẽ chị gái vẽ cả một bức chân dung toàn thân nét căng không che của Chu Hứa ngoài đời?!]

[Trời đất ơi, vậy thì… Chu Hứa dài bao nhiêu? Khụ khụ, ý tôi là… vẽ thì nên vẽ dài bao nhiêu?!]

[Ờm… đây có còn là phòng livestream đàng hoàng không thế? Tôi bắt đầu thấy sợ rồi đó!]

[Chiều cao của Chu Hứa là 188cm, theo công thức của Tổ chức Chăm sóc Sức khỏe Nam giới Quốc tế, kết quả là 18.34cm.]

[Chị ơi, vẽ đúng số liệu phía trên nha! Tôi sẵn sàng trả tiền xem luôn đó!]

...

Vì chương trình quay liền ba tập.

Khi đoạn livestream được cắt ra và leo lên top tìm kiếm, tôi đang ngồi trên máy bay tới Phuket.

Cánh truyền thông không vây được tôi, liền chuyển hướng nhắm vào một "chính chủ" khác.

Tại cuộc đua biểu diễn F1 ở Hải Thị, Chu Hứa kết thúc chặng đua trong tiếng hò reo rầm trời.

Giữa mùa hè nắng gắt, Chu Hứa rời khỏi đường đua, tiện tay tháo mũ bảo hiểm, hất mái tóc mềm rối ra sau, cả người trông tùy ý và ngập tràn sức sống dưới ánh mặt trời.

Phóng viên phát điên xông tới, đèn flash chớp nháy như pháo hoa.

Sau khi hỏi xong lịch trình thi đấu, phần còn lại đều là mấy tin đồn lá cải không đâu vào đâu.

Chu Hứa bị chen tới mức nhíu cả mày lại.

Nhân viên ra sức giữ trật tự, giữa lúc hỗn loạn vẫn nghe loáng thoáng vài câu nói thô tục lọt ra.

Ống kính quay phim thậm chí còn cố tình lia xuống “vùng trọng điểm” như muốn dò xét xác thực...

Chu Hứa hoang mang lắm, cuối cùng cũng giành lại được điện thoại.

Lúc ấy, Weibo đã thành một bãi chiến trường, một nửa đang mắng tôi là fan cuồng điên loạn, một nửa thì phân tích từ đầu tới chân cơ bắp của Chu Hứa như đang học giải phẫu học.

Trước ống kính, chàng trai mặc đồng phục đội đua, hạ mi mắt, khẽ bật cười lạnh.

Trước hàng loạt câu hỏi vồ vập của phóng viên, Chu Hứa thản nhiên đáp: “Tôi không nghĩ việc các người vô căn cứ suy đoán mối quan hệ của một cô gái với người khác lại đáng để đưa tin đến vậy.”

Chu Hứa khi không cười thì khí thế rất gắt. Trong đôi mắt tưởng như bình thản ấy dường như trỗi lên một tia dữ dằn, quai hàm cũng siết lại.

Thấy không khí căng như dây đàn, phần lớn phóng viên khôn ngoan chọn cách im lặng.

Tiếc là vẫn có người không biết điều, gào lên: “Chúng tôi chỉ muốn một sự thật – người trong tranh có phải anh không!”

Chu Hứa nhướng mày, hơi buồn cười hỏi lại: “Sự thật?”

Đối diện với cánh phóng viên lì lợm, người đàn ông dựa vào chiếc xe đua được phun sơn đặc biệt, giá trị hàng chục triệu.

Đầu lưỡi anh ta đẩy nhẹ vào xương hàm, ánh mắt hơi lười biếng.

Lời nói ra thì mặt không đỏ, tim không đập nhanh: “Thiếu tiền tí thôi, nhận làm người mẫu vẽ tranh ở phòng tranh. Không phạm pháp mà, đúng không?”

3

#ChuHứaThiếuTiền?!#

#ChuHứaBánMìnhKiếmTiềnKhôngĐángXấuHổ#

#BodyTrongTranhLàBodyThậtCủaChuHứa!#

Vừa bước xuống máy bay, đập vào mắt tôi chính là ba cái từ khóa top hot search kỳ cục như vậy.

Tôi bất lực mở phần bình luận ra xem:

[7 tuổi được tặng Ferrari bản giới hạn, 10 tuổi gia đình bỏ tiền triệu xây hẳn đường đua chuyên nghiệp trong nhà, 16 tuổi chơi F3 đoạt cú đúp vô địch, 19 tuổi thành tay đua F1 trẻ nhất nước, sau đó còn liên tiếp thắng liền 5 giải lớn, vậy mà anh bảo anh thiếu tiền?!]

[Anh còn kêu thiếu tiền thì tôi là cái thể loại gì? Là xui tận mạng à?!]

[Mấy bác bên trên tránh ra cái coi, đừng chắn lối tôi ra gió Tây Bắc mà sống…]

[Chỉ mình tôi thấy ông này tức quá hóa nói xàm thôi hả?]

[Chuẩn bài, Chu Hứa chỉ đang tìm đường thoát thân thôi, chứ mà phủ nhận thẳng thì cô nàng vẽ tranh kia chẳng khác gì trò hề nhảy nhót.]

[Chu Hứa đúng là quý ông, cô vẽ tranh kia ám chỉ dâm loạn thì cút đi! Đừng có lợi dụng sự tử tế của anh tôi mà làm hại anh ấy!]

[Khả năng cao là vô vọng, con nhỏ đó nhìn là biết muốn bám fame lắm rồi.]

[Haha, mọi người nhớ vào xem cảnh cô ta tự đắc nói: “còn có những bức táo bạo hơn nữa~” đi, mong netizen coi mình là chị dâu nhà người ta lắm ấy!]

Chương tiếp
Loading...