Viện Giữ Trẻ Hậu Cung

Chương 2



4

Nhưng cơm canh thật sự khó nuốt, đến cả ta cũng không chịu nổi.

A Dao lại đói đến mức chịu không thấu.

Ta đành dỗ nàng: “Con phải ngoan ngoãn ăn cơm, đợi đến khi trắng trẻo mũm mĩm, khoẻ mạnh rồi, ta sẽ dẫn con đi gặp mẫu thân.”

“Thật chứ?”

A Dao đôi mắt bừng sáng.

Ta nghiêm túc gật đầu.

Cả Chiêu Hoa điện không có ai biết nấu ăn.

Cơm canh khó ăn đến nỗi khiến nàng phải tự đứng trên ghế thấp mà nấu nướng.

Từ lúc không phân biệt được đường và muối, đến khi có thể làm một bàn cơm cho mười người trong điện, nàng mất trọn một năm.

Ta luôn cổ vũ, khen ngợi đầy vui mừng: “Ngon quá! Không hổ là A Dao của chúng ta!”

A Dao buông đũa, chạy tới ôm mặt ta: “Vãn nương nương, xin lỗi, người xem người gầy đến mức này rồi…”

Ta cười gượng.

Nàng không biết, bọn ta thường lén ăn đồ ngon sau lưng nàng.

Ta quay mặt đi, vừa vặn bắt gặp bóng hoàng đế tay chắp sau lưng bước đến.

Cả hậu cung quây quần một bàn cơm,

Mà lại do công chúa tự tay nấu.

Ta sợ đến mức kéo A Dao quỳ xuống xin tha.

Ánh mắt bệ hạ lướt qua ta và A Dao, rồi nhìn đến bàn cơm, cuối cùng dừng lại nơi vóc dáng A Dao đã tròn trịa hẳn ra.

Người trầm mặc một lúc.

Không có lời trách móc nào, chỉ nhẹ nhàng khen một câu: “Vãn Ninh, nàng nuôi con rất tốt.”

“Trẫm ban thêm cho nàng một đứa.”

Ta: “???”

5

Hoàng hậu tái phát bệnh đau đầu kinh niên, đau đớn khó chịu vô cùng.

Không thể quản lý hậu cung, cũng chẳng còn tâm trí lo cho nhị hoàng tử Lý Vân Diệp.

Ta không dám trái chỉ, run rẩy tiếp nhận trách nhiệm nuôi dưỡng nhị hoàng tử.

Lý Vân Diệp ít lời, điềm đạm, tuổi nhỏ mà trầm ổn như người lớn, khiến ta chẳng cần phải nhọc lòng.

Ngược lại, A Dao lại tỏ vẻ không vui, mấy ngày liền chẳng thèm ngó tới ta.

Ta cuống lên, chặn nàng lại: “A Dao, con giận vì Vãn nương nương có thêm đứa trẻ khác phải không?”

A Dao quay mặt đi không nói.

Ta hiểu rõ, cúi đầu khẽ thở dài: “Vãn nương nương cũng bất đắc dĩ… con biết đấy, đến cơm còn chẳng có mà ăn, ăn cái gì cũng dở tệ… ôi chao.”

Nàng mềm lòng ngay tức thì.

“Vãn nương nương đừng khóc, có A Dao ở đây! A Dao sẽ nấu món ngon cho người ăn!”

Ta lén lau đi giọt nước mắt không hề tồn tại.

“A Dao, đi thôi! Ta đưa con đi gặp mẫu thân con!”

A Dao kinh ngạc: “Bất ngờ vậy sao? Có cần chuẩn bị gì không?”

Ta đảo mắt đánh giá.

Quả thật, cần phải chuẩn bị kỹ càng một phen.

Trước cửa lãnh cung, Lý Nguyệt Dao cúi đầu nhìn bộ dáng mình được quấn kín mít.

“Vãn nương nương, giữa mùa hè mà mặc thế này, con nóng quá!”

Ta không nói lời nào, đưa tay ôm nàng lên.

Suýt nữa thì trật cả thắt lưng.

Ta nghiến răng đẩy nàng trèo lên tường, dặn dò: “Lát nữa dù có chuyện gì cũng không được lên tiếng, nhớ che đầu cho kỹ.”

“Dạ!”

Giọng nàng tan vào màn đêm tĩnh mịch.

Một tiếng "bịch" trầm đục vang lên, nàng bị ta ném vào lãnh cung.

Ngay sau đó, ta cũng trèo lên bức tường, loạng choạng lật người sang bên kia.

Trước cửa lãnh cung có thị vệ canh gác.

Hoàng thượng có lệnh, không ai được phép thăm hỏi.

Chúng ta đành lén trèo tường vào trong.

Chưa kịp nói gì, đã thấy mẫu tử hai người ôm chặt lấy nhau.

Ta gãi đầu ngượng ngùng: “Hai người cứ trò chuyện, ta sẽ đứng canh cho.”

6

Nhị hoàng tử Lý Vân Diệp trầm ổn, chẳng khiến ta phải bận tâm.

Có điều, hắn thường xuyên cãi nhau với A Dao.

A Dao hơn hắn hai tuổi, vóc người và sức nặng cũng nhỉnh hơn.

Hai đứa chẳng ai chịu thua ai.

Cho đến một ngày, nàng bắt đầu yếu thế.

Ta bất đắc dĩ phải dạy nàng tấn mã bộ.

Từ đầu thu đến mùa đông giá lạnh, nàng kiên trì luyện tập mỗi ngày.

Cuối cùng, hoàng thượng lại tới.

Người trông thấy cảnh tượng ấm áp trong Chiêu Hoa điện giữa ngày đông.

Lý Nguyệt Dao đang cầm gậy gỗ vung vẩy khắp nơi.

Lý Vân Diệp ngồi bên cửa sổ đọc sách, luyện chữ.

Còn ta thì đang nướng khoai lang trên bếp than.

Hoàng thượng lại thở dài: “Vãn Ninh, nàng nuôi con rất tốt.”

“Trẫm muốn cho nàng thêm một đứa.”

Ta: …

Lại thêm nửa năm.

Hoàng thượng lại đến Chiêu Hoa điện.

Mi mắt ta giật giật.

Trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.

“Vãn Ninh, các con nàng dạy dỗ rất tốt.”

“Ở đây còn hai đứa nữa.”

Ba năm, năm đứa trẻ.

Ta đành phải chịu trách nhiệm với câu nói ba năm trước của mình.

Trẻ con không chỉ thú vị hơn kiến.

Mà còn ồn ào hơn nhiều.

7

Vừa rời khỏi thiên điện, ta định quay về phòng nghỉ ngơi.

Hoàng thượng lại bất ngờ xuất hiện.

Người bước nhanh, ánh mắt đảo khắp cung điện.

Sự bực bội và lo lắng giữa chân mày dần dần tan biến.

“Trẫm nghe nói Chiêu Hoa điện có chuyện, đặc biệt đến xem thử.”

Ta đại khái đoán ra nguyên do: “Bệ hạ không cần lo, chỉ là bọn trẻ con cãi cọ chút thôi, thiếp vẫn có thể giải quyết.”

Ánh mắt người cuối cùng dừng lại trên người ta.

Đêm đầu hạ vẫn còn chút se lạnh, ta không kìm được khẽ rùng mình.

Người chậm rãi bước tới, cởi áo choàng khoác lên người ta.

“Bao năm qua, khổ cho nàng rồi. Ngày mai trẫm sẽ phong nàng làm Tần.”

Ta hoảng hốt.

Nhưng người không để ta từ chối, nắm tay kéo ta vào nội thất.

Lòng ta hoảng loạn, tay vô thức chạm lên vết sẹo nơi đuôi mắt.

Đúng lúc đó, một vạt áo bị níu lại.

Cúi đầu nhìn, chẳng biết từ bao giờ A Dao đã nắm lấy áo ta.

“Vãn nương nương, muội muội gặp ác mộng, xin người đi xem thử!”

Tim ta chợt thắt lại, lập tức rời khỏi hoàng thượng, chạy đến thiên điện.

Vừa vào cửa, mới phát hiện ngũ công chúa đang ngủ rất ngon lành.

Quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt A Dao.

Trong mắt nàng là nỗi hoảng loạn chưa từng thấy.

Nàng cẩn thận kéo tay ta: “Vãn nương nương, đừng thị tẩm! Đừng thị tẩm được không? Chỉ cần thị tẩm là sẽ bị những kẻ xấu đó hại chết! A Dao không muốn Vãn nương nương chết… không muốn…”

8

Tim ta thắt lại, vội ngồi xổm kéo nàng vào lòng.

“A Dao, không được nói bậy!”

Ta bảo mụ mụ đóng cửa lại, lúc này mới hơi yên tâm.

Mấy hoàng tử được đưa đến Chiêu Hoa điện, nha hoàn và mụ mụ hầu cận cũng theo cùng, vách có tai mắt khắp nơi.

Không chừng cũng vì vậy mà hoàng thượng tới nhanh như thế.

A Dao bắt đầu khóc, khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt: “A Dao đâu có nói bậy! Mẫu phi là do phụ hoàng mà bị tống vào lãnh cung!”

“Bọn họ ghen tị với mẫu phi, A Dao không thích họ! A Dao hận họ!”

Trong đôi mắt đỏ hoe ấy, ta thấy được sự hận thù của A Dao.

Ta ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành: “Được rồi, Vãn nương nương sẽ không thị tẩm, không thị tẩm, được không?”

Khóc mệt, nàng ngủ thiếp đi.

Ta đặt nàng lên giường.

Vừa ra khỏi cửa, liền chạm phải ánh mắt sâu thẳm.

Ta vội vàng hành lễ: “Bệ hạ, người vẫn chưa đi sao? Trời đã khuya, người nên về nghỉ sớm ạ!”

Theo bản năng, ta lại sờ lên khóe mắt, thuận thế cúi đầu.

Vết sẹo nơi đuôi mắt lộ ra rõ ràng.

Ta biết, hoàng thượng đã nhìn thấy.

Chỉ nghe người khẽ thở dài: “Vãn Ninh, những đứa trẻ này, khổ cho nàng rồi. Trẫm sẽ lại đến thăm nàng sau.”

Nói xong, xoay người rời đi.

Đợi tất cả đều rời khỏi, mụ mụ khẽ than một câu: “Nương nương, người hà tất phải như vậy?”

Ta biết.

Bao nhiêu năm trôi qua, vết sẹo này sớm đã mờ đến chẳng còn thấy rõ.

Nhớ lại thuở mới vào cung, cả hậu cung ai nấy đều thi nhau khoe tài.

Có hoàng hậu giỏi vẽ tranh, quý phi múa giỏi tay áo, thục phi đọc sách đầy bụng kinh thư.

Các phi tần khác cũng đều có sở trường riêng.

Chỉ có ta, chẳng biết gì cả, đến thêu thùa - thứ tối thiểu của nữ nhân cũng không giỏi.

Huống chi, dung mạo ta có khuyết điểm.

Thế nhưng hoàng hậu và hoàng thượng nhìn nhau chán ghét, quý phi vì hay ghen mà thất sủng, đến thục phi cũng bị đẩy vào lãnh cung.

Ta bật cười: “Mụ mụ, bao nhiêu năm không được sủng ái, chẳng phải chúng ta vẫn sống tốt đấy sao?”

“Ngươi xem, từng này đứa trẻ, sau này Chiêu Hoa điện không lo vắng vẻ nữa rồi!”

Chương trước Chương tiếp
Loading...