Về nhà ăn Tết cũng bị từ chối
Chương 1
Sau khi ly hôn, tôi và chị gái muốn về nhà ăn Tết.
Bà nội lập tức ngăn cản:
“Con gái đã gả đi mà còn về nhà mẹ đẻ ăn Tết thì sẽ hút hết vận may của em trai.”
“Huống chi là đàn bà ly hôn, xui xẻo lắm, sẽ khiến nhà mẹ đẻ gặp đại hạn.”
Để giữ chị tôi ở lại, mẹ và bà nội cãi nhau một trận lớn.
Tôi cầm trong túi khoản 10 triệu mà chồng cũ chia cho, thử thăm dò:
“Mẹ ơi, con cũng muốn đưa Tiểu Bối về nhà ở Tết.”
Không ngờ mẹ lập tức sa sầm mặt, mắng tôi:
“Đồ con đàn bà không biết xấu hổ, ly hôn rồi mà một xu cũng không được chia.”
“Giờ còn dắt theo đứa con riêng về ăn bám, muốn nằm dài ở nhà không làm gì mà ăn không uống không à?”
Nhưng bà ấy đâu biết rằng, người bị ngoại tình, bị đuổi ra khỏi nhà tay trắng là chị tôi, không phải tôi.
1
“Mẹ ơi, năm nay con định đưa Tiểu Bối về nhà ăn Tết.”
“Con đã mua vé tàu rồi, chiều mai là đến nơi.”
Tôi cầm điện thoại, phấn khởi nói với mẹ.
Trong lòng đã tính sẵn sẽ lì xì cho ba mẹ, ông bà nội bao nhiêu tiền.
Mười năm kết hôn, tôi luôn ăn Tết ở nhà chồng.
Giờ ly hôn rồi, cuối cùng cũng có thể về nhà mẹ đẻ ăn Tết.
Mẹ tôi ngập ngừng một lúc rồi nói lắp bắp:
“Nam Nam, hay là… con trả vé đi nhé?”
“Con cũng biết đó, con gái lấy chồng rồi mà về nhà ăn Tết… sẽ không tốt cho em trai con.”
“Thằng bé vốn đã không thuận lợi trong công việc, con chẳng lẽ lại… hại nó sao?”
Nói xong, bà vội vã cúp máy.
Chưa được bao lâu, bà nội liền gửi loạt tin nhắn thoại trong nhóm gia đình:
“Con gái gả đi như bát nước hắt ra, hai đứa tụi bây tốt nhất nên tự giác, đừng về ăn Tết nữa.”
“Làm người đừng chỉ nghĩ đến bản thân, cũng phải lo cho tương lai của em trai nhà mình.”
“Huống chi đàn bà ly dị, xui tận mạng, về rồi là nhà mẹ đẻ gặp hạn đó.”
……
Đang lúc tôi phân vân không biết có nên trả vé không.
Chị gái Tống Dĩ Nhụ gọi điện cho tôi:
“Nam Nam, cho chị mượn 50 ngàn đi, chị muốn mua cái vòng tay vàng tặng mẹ ăn Tết.”
“Tiền của chị đầu tư hết rồi, giờ chưa rút ra được.”
Tôi sững người giây lát, hỏi lại:
“Mẹ không cho em về ăn Tết, chẳng lẽ mẹ không nói gì với chị sao?”
Chị khựng lại vài giây, rồi an ủi tôi:
“Có khi em nghe nhầm thôi, mẹ nhất định là rất hoan nghênh tụi mình về nhà ăn Tết mà.”
“Những lời bà nội nói, em cũng đừng để trong lòng, mẹ sẽ bênh tụi mình mà.”
“Em đừng nghĩ nhiều nữa, cứ yên tâm đưa Tiểu Bối về ăn Tết đi.”
Nói xong, chị liền hối tôi nhanh chóng chuyển tiền cho chị.
2
Chiều hôm sau.
Tôi cùng chị gái trở về nhà.
Nhìn chị tay xách nách mang đủ thứ quà biếu, mẹ lập tức chạy ra đón, cười tươi đến nỗi không khép miệng lại nổi.
Trông hoàn toàn không giống người từng nói “không cho về ăn Tết”.
Có lẽ đúng là tôi “nghe nhầm” rồi.
Tôi tự giễu, khẽ kéo khóe môi lên.
Chị nhanh tay lấy chiếc vòng vàng mới mua, đeo lên tay mẹ, cười nói:
“Mẹ xem, chiếc vòng này hợp với mẹ biết bao.”
Mẹ nắm tay chị, khen hết lời:
“Vẫn là con gái lớn của mẹ hiểu chuyện nhất, biết thương mẹ.”
“Mẹ đã chuẩn bị sẵn món tôm với cua mà con thích ăn nhất rồi đây.”
Nhìn bàn ăn đầy ắp hải sản, ngực tôi nghẹn lại, gần như thở không nổi.
Tôi dị ứng hải sản, từ nhỏ đã không ăn được.
Vậy mà mỗi dịp lễ Tết, mẹ đều nấu một bàn toàn tôm cua cá mực, chỉ vì chị và em trai thích.
Thấy tôi đứng im, tay không mang gì, mẹ liếc tôi một cái, giọng chẳng mấy dễ chịu:
“Nam Nam, sao con cũng về vậy?”
Phải rồi, sao tôi lại về chứ?
Tôi nghẹn lời, không biết nên trả lời thế nào.
Chị thấy tôi bối rối, liền khoác tay tôi cười nói:
“Nam Nam tất nhiên là về cùng con để thăm mẹ rồi.”
Rồi chị quay sang nũng nịu với mẹ:
“Mẹ ơi, con đói quá, bao giờ mới được ăn cơm ạ?”
Mẹ cưng chiều vỗ tay chị, giọng dịu dàng:
“Con đúng là con mèo tham ăn, vào nghỉ đi, sắp ăn rồi.”
Nhìn cảnh ấy, sống mũi tôi cay xè.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ có chị mới có thể thoải mái làm nũng với mẹ như vậy.
Còn tôi, mẹ luôn nói tôi như cục đá, lạnh lẽo không ấm nổi.
Mỗi lần tôi muốn gần gũi, mẹ lại chẳng bao giờ cười.
Dần dần, tôi học cách giữ khoảng cách.
Lớn lên rồi, mẹ lại nói tôi xa cách, không thân thiết với gia đình, thậm chí còn kể khắp họ hàng rằng tôi là “đứa vô ơn.”
Tôi chỉ biết im lặng.
“Còn đứng đực ra đó làm gì? Muốn ăn cơm cũng phải đợi mẹ mời chắc?”
Thấy tôi không nhúc nhích, mẹ quát lớn.
Đấy, mẹ chưa từng nói với tôi bằng giọng nhẹ nhàng bao giờ.
3
Tôi nắm chặt gấu áo, dắt con gái bước vào trong.
Em trai đang cầm đôi giày Nike chị vừa tặng, cười mỉa:
“Cùng là chị em, mà sao khác nhau quá vậy?”
“Về nhà tay không, mặt dày thật đấy.”
Con gái tôi không hiểu ẩn ý, lập tức nhào vào lòng cậu, nào ngờ bị đẩy ra ngay, giọng cậu đầy chán ghét:
“Thôi đi, còn dắt theo con riêng về ăn bám nữa chứ.”
Tôi nắm chặt bao lì xì một vạn trong túi, vừa định lấy ra thì lại rút tay về.
Tự nhiên, tôi chẳng muốn tặng chút nào nữa.
Con bé ôm lấy tôi, nước mắt lưng tròng:
“Mẹ ơi, ‘ăn bám’ là gì ạ? Sao cậu và bà ngoại đều không thích chúng ta?”
Tôi quỳ xuống, vuốt má con, nghẹn ngào ôm con vào lòng.
Từ ngày tôi sinh con, mẹ chưa từng đến thăm.
Cũng chưa từng mua nổi cho con bé một đôi giày hay bộ quần áo.
Dù còn nhỏ, con bé vẫn hiểu ai thương mình, ai không.
Nó biết bà ngoại không thích mình, nên chưa bao giờ chủ động lại gần.
Nhưng tôi không ngờ, cả cậu ruột nó cũng thế.
Đúng lúc ấy, ông bà nội bước vào.
Vừa nhìn thấy, bà nội đã lớn tiếng mắng:
“Con gái gả đi rồi, còn dám về nhà ăn Tết?”
“Hai đứa ly hôn rồi còn mặt mũi quay lại, muốn rút hết vận may của cháu trai tôi chắc?”
Mẹ nghe thấy, lập tức từ bếp lao ra.
Bà kéo chị tôi ra sau lưng, quát thẳng vào mặt bà nội:
“Đây là nhà tôi, con gái tôi về ăn Tết thì liên quan gì đến bà?”
“Nếu bà thấy chướng mắt, thì mời bà đi cho khuất!”
Từ bao giờ mẹ lại ghét bà nội đến thế?
Có lẽ là từ khi bà bắt mẹ phải sinh con trai bằng được.
Ngày đó, sau khi sinh chị, mẹ bị ép đẻ thêm.
Bà nói nếu không có cháu đích tôn thì bảo con trai ly hôn.
Dưới sức ép ấy, mẹ sinh thêm tôi - vẫn là con gái.
Bà nội tức đến nỗi chửi rủa mẹ ngày đêm,cho đến khi mẹ sinh được em trai, bà mới chịu nguôi ngoai.
Nhưng hạt hận thù ấy đã nảy mầm trong lòng mẹ từ lâu.
Sau khi có con trai, mẹ mới ngẩng cao đầu, không còn sợ bà nữa.
Cha cũng đứng về phía mẹ, coi mẹ như công thần của nhà.
Bà nội vì thế cũng không dám làm càn.
Thấy mẹ bênh con gái, bà nội giận run, đập chân xuống đất.
Bà cầm chổi đuổi thẳng:
“Đàn bà không biết giữ phận, về đây làm bẩn nhà tao, cút hết đi!”
Mẹ rốt cuộc cũng không nhịn nổi.
Bà giật lấy chổi, ném xuống đất, quát lớn:
“Bà định làm loạn đến bao giờ nữa?”
“Muốn điên thì về nhà mình mà điên!”
Bà nội tức đến tái mặt, ngồi phịch xuống đất vừa khóc vừa gào:
“Nhìn xem bà dạy ra loại con gái gì đây! Đứa nào cũng ly hôn, đứa thì còn ngoại tình!”
“Nhà họ Tống chúng ta còn mặt mũi nào nhìn thiên hạ nữa?”
“Dù hôm nay thế nào, cái con đàn bà ngoại tình đó tuyệt đối không được ở lại! Không thì tôi đâm đầu chết cho xem!”
Ông nội ngồi một bên, bình thản châm điếu thuốc, hừ lạnh:
“Đúng là nghiệp chướng, nuôi ra lũ đàn bà mất nết.”
4
“Mẹ à, Tết nhất đến nơi rồi, mẹ muốn làm loạn gì nữa?”
“Dù gì cũng phải đợi tụi nhỏ ăn xong cơm đã chứ.”
“Mẹ yên tâm, ăn xong con sẽ cho mẹ một lời giải thích rõ ràng.”
Cha đỡ bà nội dậy, dịu giọng khuyên.
Bà mới giả vờ lau nước mắt, chậm rãi ngồi lên.
Trên bàn, chị cầm ly rượu, mắt đỏ hoe nói:
“Từ hôm nay, con sẽ đưa con trai về ở hẳn nhà mình.”
“Thằng bé mang họ con, cũng là máu mủ nhà họ Tống.”
Bà nội trừng mắt, phản đối ngay:
“Không được! Tao không đồng ý!”
“Con gái ly hôn rồi còn dắt con về ở, coi ra gì nữa?”
“Hơn nữa, con mang họ ngoài, sao có thể tính là người họ Tống?”
Mẹ “bốp” một tiếng, đặt đũa xuống, hét lớn:
“Đây là nhà tôi, xem ai dám đuổi con gái tôi đi?”
“Con gái tôi, cháu tôi, muốn ở bao lâu thì ở!”
“Nếu bà thấy chướng mắt, sau này khỏi đến nhà tôi luôn!”
Nhìn mẹ mạnh mẽ đứng ra bảo vệ con,trong lòng tôi bỗng dâng lên một chút hy vọng.
Tôi nắm tay con, khẽ hỏi:
“Mẹ, con cũng muốn đưa Tiểu Bối về ở cùng.”
Không ngờ, mẹ đập bàn hét lên:
“Con điên rồi à? Ai cho phép con ở lại hả?”
Thấy mẹ nổi giận, cha vội kéo bà ngồi xuống, ra hiệu đừng ầm ĩ.
Tôi còn chưa kịp nói, em trai đã châm chọc:
“Chị hai, chị ly hôn mà không được xu nào, còn dắt con về ăn vạ.”
“Nhà này đúng là nhà mẹ chị, nhưng cũng không phải viện tế bần đâu nhé. Không phải ai cũng chứa nổi.”
Tôi nhìn họ, mắt đỏ lên, giọng run run:
“Tại sao chị được ở, còn tôi thì không?”
“Chẳng lẽ tôi không phải con ruột của mẹ, không phải người trong nhà này sao?”
Tôi nghĩ mẹ sẽ tìm cớ bao biện, nhưng không, bà tát tôi một cái thật mạnh, rồi gào lên:
“Còn dám hỏi à? Mày làm gì bên ngoài tưởng tao không biết sao?”
“Con đàn bà đê tiện, từ nhỏ đã thích ăn diện, lả lơi với con trai.”
“Giờ lớn lên rồi còn không giữ nết, bị chồng đuổi đi là đáng đời!”
“Trước kia gọi về nhà thì bày đủ lý do từ chối, giờ hết đường mới biết quay về cầu xin à?”