Vãng Sinh Chú
Chương 1
Toàn kinh thành đều đồn đãi:
Đích nữ của Trấn Quốc Công - Thẩm Thất Thất, dung mạo xấu xí khó ai bì được, vậy mà dám si mê Thái tử đến chết đi sống lại.
Về chuyện này, ta cùng Thái tử đồng thanh phản bác: “Này! Không phải vậy đâu!”
Cho đến khi thánh chỉ ban hôn hạ xuống, cả hai chúng ta đều nghẹn lời, lập tức bắt tay… liên minh chớp nhoáng!
1.
Từ thuở nhỏ, ta - Thẩm Thất Thất cùng Thái tử Cố Lãng Dữ vốn chẳng thuận mắt nhau.
Nguyên do cũng đơn giản: lần đầu hắn nghiêm trang tự giới thiệu, ba chữ “Cố Lãng Dữ” vừa thốt ra, ta không nhịn được “phụt” một cái, phun cả miếng vịt quay thẳng lên mặt hắn.
Khi ấy hắn mới ba tuổi, nhưng sĩ diện lại lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đen thui như mực.
Ta thấy áy náy, vội vàng đưa tay định giúp hắn phủi sạch.
Nào ngờ cả bàn tay toàn nước sốt vịt quay, thế là cứ thế bôi đều lên khắp mặt hắn.
Tiểu thái tử siết chặt nắm đấm, khớp xương “rắc rắc” vang lên.
Ấy vậy mà Hoàng thượng cùng Hoàng hậu chỉ nhìn, đầy từ ái cười nói: “Xem kìa, hai đứa trẻ chơi với nhau vui thật! Quả nhiên là thanh mai trúc mã!”
… Các người có chắc mình đang nói sự thật không?
Đến dân hiện đại chúng ta còn chẳng dám trắng trợn bịa đặt thế đâu!
Từ đó, Cố Lãng Dữ trở thành kẻ thù số một của ta sau khi xuyên không.
Mà mối hận ấy lại theo suốt tuổi trẻ, càng ngày càng gay gắt.
Ta chê hắn yếu đuối.
Hắn chê ta quá mạnh.
Ta thản nhiên ăn đồ nướng.
Hắn thì ngồi một bên, lớn tiếng tụng Vãng Sinh Chú.
Chín năm trôi qua, ngay vào lúc tưởng đâu ta cùng hắn sẽ quyết một trận sống mái…
Hây! Thằng nhóc ấy, lại bắt đầu… xuân tâm chớm động!
2.
“Ta nói cho ngươi biết, Thẩm Thất Thất! Khổng Vũ là một cô nương cực kỳ tốt, tốt ở chỗ nàng thật đặc biệt…”
Cái thứ văn chương lảm nhảm này chắc ngươi tu luyện thành tinh rồi hả!
Ta vừa sụt sịt vừa cầm ngay áo thường phục của Thái tử để lau mũi.
Cố Lãng Dữ mặt đầy ghét bỏ: “Ngươi không thể học Khổng Vũ được sao? Người ta đi đứng như tùng bách, ngồi vững như sen nở, là một vị tiểu thư khuê các! Rồi còn ngươi… nhìn ngươi xem!”
Ta quấn chăn run lẩy bẩy: “Không học được! Ta chỉ biết đi không đổi họ, ngồi không đổi tên!”
Cố Lãng Dữ bĩu môi: “Thổ phỉ!”
Hắn liếc ta một cái, lại hỏi: “Sao ngươi dở tệ vậy? Lần trước bị cảm, hình như vẫn còn đang bú sữa cơ mà?”
Ta ngửa đầu “ắt xì” một tiếng, hắt hơi thẳng lên người hắn.
Cố Lãng Dữ tức khắc đánh mất hứng thú, “vèo” một cái biến mất tận năm dặm ngoài kia.
Chỉ còn nghe loáng thoáng một câu: “Ngươi dưỡng bệnh cho tốt, hôm khác ta sẽ đưa Khổng Vũ đến thăm!”
Ta lập tức trợn trắng mắt: Xin ngươi, đừng có tới!
Thứ bệnh não tàn này… dễ lây lắm đó!
3.
Chưa đợi hai người bọn họ đến thăm ta, toàn kinh thành đã sớm lan truyền một khúc tình ca động lòng người.
Nghe đâu Thái tử bị thích khách truy sát, rơi xuống vách núi. May thay có tiểu thư Khổng Vũ - ái nữ của Binh bộ Thượng thư, liều mình cứu mạng, mới vớt hắn về từ Quỷ Môn quan.
Người ta kể, nàng làm việc thiện chẳng để lại tên, cứu Thái tử lên xong liền phủi áo rời đi.
Mãi đến khi hôm sau, Hoàng thượng ban thánh chỉ truy tìm, nàng mới “thấp giọng khiêm nhường” mà xuất hiện.
Các vị nghe thử xem!
Nghe thì đẹp đẽ lắm!
Nhưng lỗ hổng… to bằng trời!
Đêm khuya khoắt, nàng ta làm gì ở chân vách núi?
Thân thể yếu ớt như cành liễu trước gió, lại có thể lôi nổi một tên Cố Lãng Dữ - kẻ ăn một bữa phải ba bát cơm, hai bát canh?
Nhưng thôi, bấy giờ hai người kia như củi khô gặp lửa, ta có nói ra sự thật, Cố Lãng Dữ cũng chỉ thấy ta cố tình gây chuyện.
Vậy nên ta lựa chọn cách khôn ngoan… im miệng.
Cuối cùng, Cố Lãng Dữ thu về một đóa bạch liên tâm cơ.
Khổng Vũ thu về một gã Thái tử ngốc nghếch.
Dân chúng thì thu về một rổ chuyện để buôn dưa.
Còn ta thu về… một trận cảm mạo nặng.
Hừ! Vì cứu hắn, mà con hoẵng béo ta săn được cũng bỏ lạc mất.
Sớm biết vậy, lúc kéo hắn lên, ta nên thuận tay thó luôn cái túi tiền bên hông!
Coi như bù đắp!
Thật là thất sách!
4.
Nhưng chưa kịp diện kiến tình nhân trong mộng của Cố Lãng Dữ, phía bắc đã nổi sóng. Giặc ngoại bang dọc biên cương hò hét, nhảy nhót như lên sàn nhạc hội.
Việc này… ta chịu được sao? Phụ thân ta chịu được sao? Hoàng thượng chịu được sao?
Thế là, ta hỉ mũi một cái, theo gia phụ xông thẳng ra biên ải.
Ngày xuất chinh, cái tên Cố Lãng Dữ kia - đúng là đồ nghịch tử vong ân - chẳng thèm tới tiễn ta!
Năm năm ở biên cương, hắn cũng chẳng gửi nổi một phong thư!
Biết vậy, hồi ở vách núi ta đã dìm chết hắn cho rồi!
Nhưng thôi, ta cũng chẳng còn tâm trí nghĩ đến hắn.
Năm năm ấy, ta cùng phụ thân ở trên sa trường, mặt mũi lấm lem cát bụi, rèn luyện thành một tay đao sắc bén.
Mà cũng chính ta, mở rộng cương thổ Đại Hạ thêm nửa vòng.
Tin truyền về, triều đình chấn động, long nhan đại hỉ.
Hoàng thượng vui mừng, ban cho phụ thân ta tước Trấn Quốc Công, lại phong cho ta làm Trường An huyện chủ, còn bảo có “đại bảo bối” muốn tặng ta.
Thế là, ta bỏ mặc phụ thân tiếp tục trấn thủ biên phòng, một mình thẳng tiến hồi kinh!
Đại bảo bối! Ta tới đây!
5.
Sau muôn dặm đường xa, rốt cuộc cũng thấy cửa thành Trường An.
Vừa vào cổng, ta đã bị một trà lâu đông nghịt hấp dẫn.
Trong trà lâu, một tiên sinh đang thao thao bất tuyệt kể chuyện: “Chuyện rằng Trường An huyện chủ Thẩm Thất Thất…”
Ta cười tủm tỉm, uống ngụm trà: Xem ra là kể chiến công hiển hách của ta đây mà!
“…Dung nhan xấu xí, thân thể cường tráng, chiều cao bề ngang bề dọc đều đủ tám thước…”
“Phụt…” ta phun thẳng ngụm trà lên ám vệ phía sau.
Tám thước dài rộng cao?!
Xin hỏi là đang kể ta, hay đang tả… cái chum nước?!
Ám vệ cau mày định xông lên ngăn cản, ta liền đưa tay cản lại.
“...Ngay từ nhỏ, Thẩm Thất Thất đã thầm mến Thái tử. Nàng yêu đến nỗi trống giong cờ mở, chết đi sống lại… Mà Thái tử thì chưa bao giờ đặt mắt nhìn nàng…”
“Rắc!” Ta bóp nát chén trà trong tay.
Kẻ nào tung lời nhảm nhí này?!
Còn cái tên Cố Lãng Dữ kia đâu?!
Đúng lúc ta toan đập bàn đứng dậy, thì một giọng nói quen thuộc mà đáng ghét vang lên trước một bước: “...Này! Vớ vẩn!”
6.
Mọi người quay đầu nhìn, lập tức quỳ rạp: “Tham kiến Thái tử điện hạ!”
Chỉ riêng ta vẫn ung dung ngồi trên ghế, nổi bật khác thường.
May thay Cố Lãng Dữ chẳng nhận ra, chỉ phất tay cho mọi người đứng dậy: “Trường An huyện chủ vì quốc gia chém giết ở tiền tuyến, còn các ngươi lại ở hậu phương đặt điều vu khống nàng? Những lời bịa đặt này, từ đâu mà có?! Dù nàng quả thật… chẳng phải hạng gì tốt đẹp, thì cũng chẳng đến nỗi to như cái chum đâu chứ?!”
Ta: …
Chờ mọi người giải tán hết, Cố Lãng Dữ cũng xoay người chuẩn bị rời đi.
Nào ngờ khóe mắt hắn chợt lia sang, bắt gặp ta.
Bước chân khựng lại.
Ta cùng hắn đối diện, ánh mắt giao nhau đủ một chén trà.
Hắn há to miệng.
Ta siết chặt nắm tay.
Rồi cả hai đồng thanh quát: “Đồ vong ân phụ nghĩa, con rùa khốn kiếp!”
Ngay sau đó, Cố Lãng Dữ lập tức chiếm lĩnh “đạo đức cao điểm”: “Ngươi còn mặt mũi nói ta?! Ta mỗi tháng viết cho ngươi tám phong thư! Một bức ngươi cũng chẳng hồi âm! Ta còn tưởng ngươi sớm thành quỷ dưới suối vàng rồi chứ!”
Ta: ???
Trời đất chứng giám!
Ngay cả tờ giấy chùi… ta còn chưa từng nhận được cái nào nhé!!!
7.
Chưa kịp để ta phản bác, một giọng the thé mềm nhũn truyền tới: “Thái tử ca ca, sao người đi chậm vậy… Nàng là ai?!”
Các vị từng nghe qua “giọng kẹp” chưa? Chính là loại thanh âm này!
Ta quay đầu nhìn.
Trước cửa, một nữ tử vận váy hồng đứng đó, đôi mắt lộ rõ kinh diễm xen lẫn ghen ghét, cảnh giác nhìn chằm chằm ta.
Nói công bằng, nàng ta cũng không xấu, dáng vẻ thanh tú của tiểu gia bích ngọc.
Chỉ tiếc khí độ tầm thường, chẳng có lấy nửa phần phong thái của đại môn thế gia.
Cố Lãng Dữ liếc qua, định mở miệng giới thiệu: “A Thẩm, đây là Khổng Vũ. Khổng tiểu thư, còn đây là..”
Hắn chưa dứt lời, Khổng Vũ đã cướp trước, giọng mỉa mai: “Ồ, thì ra là Thẩm Thất Thất. Đây chính là ‘A Thẩm’ mà Thái tử ca ca ngày ngày nhắc tới?”
Nói xong, nàng ta lướt mắt lên xuống, khó nhọc thốt ra: “Dung mạo… tạm được. Nhưng cũng chẳng có gì đặc biệt, chẳng qua cũng chỉ một đầu hai tay. Hơn nữa cử chỉ thô tục, lễ nghi chẳng ra gì.”
Cố Lãng Dữ chau mày, vừa định mở lời thì ta đã lười biếng cắt ngang: “Đúng vậy, ai mà chẳng một đầu hai tay. Có điều, riêng ngươi lại khác thường, rõ ràng… mọc thành một đầu hai cánh tay!”
Khổng Vũ còn chưa kịp hiểu, Cố Lãng Dữ cùng ám vệ đã đồng loạt “phụt” một tiếng cười phá lên.
Còn nàng ta, sắc mặt tức khắc xanh mét, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống ta.