Va phải tình cũ – hóa ra là bẫy tình của anh

Chương 1



Tôi tông phải chiếc Maybach đen của bạn trai cũ.

Anh ta nói:

“Làm theo quy trình đi.”

Tôi đang vội, bèn rút ra một tờ phiếu siêu âm thai, quăng thẳng vào mặt anh ta.

Anh khựng lại một chút, đầu lưỡi khẽ chống vào má, nhướng mày:

“Của ai?”

1

Thấy ánh mắt người đi đường bắt đầu đổ dồn về phía mình, tôi hơi đỏ mặt, lúng túng lên tiếng:

“Hay là giải quyết riêng đi, anh ra giá đi.”

Chết tiệt, đúng lúc xe anh ta lại vừa hết hạn bảo hiểm.

Anh khẽ cười, đưa mã QR WeChat ra trước mặt tôi.

Tôi đưa điện thoại lên quét, mới phát hiện đó không phải mã nhận tiền.

Định hỏi, thì một giọng nam trầm thấp vang lên ngay trên đỉnh đầu:

“Không phải vội sao? Kết bạn trước đã, đợi em xong việc rồi nói tiếp, hửm?”

Tôi gật đầu lia lịa, sau đó vù một cái chạy biến.

2

Xử lý xong công việc, vừa mở WeChat, tôi đã thấy tin nhắn của bạn trai cũ:

“Em thật sự có thai à?”

Tôi không đáp câu hỏi đó, chỉ trả lời cụt lủn ba chữ:

Bao nhiêu tiền.

Chắc chắn anh ta hiểu là tôi đang nói đến chuyện giải quyết riêng.

Nhưng phía bên kia mãi không trả lời.

Về đến nhà, mẹ đã dúi vào tay tôi một chiếc váy:

“Niên Niên, mau thay đồ đi, Thẩm Thích về nước rồi, nó đặt một phòng riêng, tối nay mời nhà mình ăn cơm.”

Thẩm Thích.

Bạn trai cũ của tôi.

Thanh mai trúc mã.

Chỉ là ba mẹ tôi không biết chúng tôi từng yêu nhau.

“Con không đi đâu, ba mẹ đi đi.”

Tôi chui đầu vào chăn.

“Không được, con phải đi.”

Mẹ đập vào mông tôi, bất ngờ thở dài một tiếng:

“Nó bảo tối nay sẽ dẫn bạn gái tới, nghe nói cô ấy xinh lắm.”

Tôi ngẩng đầu, trong lòng bỗng chốc có chút chua xót:

“Bạn gái?”

Đồ đàn ông tồi!

Mới chia tay được bao lâu mà đã có bạn gái mới rồi!?

“Thì đúng thế còn gì.”

Mẹ tôi vừa nói vừa hừ lạnh một tiếng, rồi đột ngột chuyển giọng:

“Giang Niên, năm nay con đã 27 tuổi rồi đấy, vẫn chưa có bạn trai, con định đi tu à?”

“Vâng.”

Tôi vẫn còn đang nghĩ đến chuyện Thẩm Thích có bạn gái mới, chẳng buồn để tâm mẹ đang nói gì, chỉ trả lời cho có.

“Đồ chết tiệt, con mà dám thật, mẹ đánh chết con luôn!”

Mẹ tức đến trợn cả mắt.

Tôi vội vã bật dậy khỏi giường, không đợi mẹ nói thêm câu nào đã đẩy bà ra ngoài.

Sau đó, tôi thay bộ váy đẹp nhất trong tủ, trang điểm tỉ mỉ, khoác lên vai chiếc túi Chanel, cuối cùng xịt thêm chút nước hoa mấy triệu của mình.

Đồ đàn ông tồi, tôi muốn xem xem bạn gái mới của anh ta đẹp đến mức nào!

Đẹp bằng tôi không!?

3

Đến phòng riêng mà Thẩm Thích đã đặt, tôi đảo mắt nhìn quanh, nhưng chẳng thấy bóng dáng bạn gái nào như anh ta nói cả.

Thấy anh đang trò chuyện với ba mẹ tôi, tôi nhướng mày chen vào:

“Không phải nói sẽ dẫn bạn gái theo à?”

Lời vừa dứt, cả ba ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.

Tôi hơi xấu hổ, nghiêng đầu sang một bên, sớm biết thế đã không hỏi, giờ không khí có chút gượng gạo.

“Cô ấy hôm nay bận không đến được.”

Anh cười cười, ánh mắt dừng trên người tôi, giọng nói khàn khàn mà mềm mỏng:

“Niên Niên, sao em lại quan tâm chuyện bạn gái anh thế?”

Tim tôi chợt thót lên một cái, bèn vội kiếm cớ lảng tránh:

“Em chỉ tò mò thôi.”

Tôi ngồi cạnh Thẩm Thích, ba mẹ tôi ngồi phía bên kia của anh.

Bề ngoài thì anh đang nói chuyện với ba mẹ tôi, nhưng tay lại đặt trên đùi tôi, chỗ anh chạm qua khiến toàn thân tôi khẽ run lên.

Anh gắp cho tôi một miếng cá, mùi tanh vừa xộc lên đã khiến tôi buồn nôn.

Ban đầu còn cố nhịn, nhưng sau không chịu nổi nữa, tôi bụm miệng chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Vừa chạy ra, anh đã đuổi theo.

Thấy tôi nôn không ngừng, anh bế bổng tôi lên:

“Đến bệnh viện khám đi.”

“Không được.”

Nếu đến bệnh viện, chuyện tôi mang thai chắc chắn sẽ bị ba mẹ phát hiện.

Thấy tôi kiên quyết như vậy, anh đành gọi điện cho ba mẹ tôi, bảo họ cứ ăn tiếp, anh đưa tôi về trước.

4

Về đến nhà, anh rót cho tôi một ly nước ấm, ngồi xuống bên cạnh, nghiêm giọng hỏi:

“Đứa bé có phải của anh không?”

Tôi ngừng lại một chút, quay đầu sang chỗ khác, tránh ánh mắt anh:

“Không phải.”

Anh ôm tôi lên đùi mình, cúi đầu hôn nhẹ, giọng nói trầm thấp, quyến rũ vang lên bên tai, khiến tim tôi đập thình thịch:

“Niên Niên, đừng nghịch nữa. Trên báo cáo ghi là em mang thai bốn tuần, đúng vào thời điểm tụi mình vừa chia tay.”

“Tôi không nghịch.”

Tôi vùng vẫy trong lòng anh.

“Anh ôm tôi thế này, không sợ bạn gái ghen à?”

Tôi chợt nhớ ra anh có bạn gái mới, trong lòng bỗng thấy ấm ức.

Anh bật cười, buộc tôi phải nhìn thẳng vào mắt anh:

“Bạn gái anh không phải đang ở đây sao?”

Tôi hừ lạnh một tiếng:

“Ai biết anh có lừa tôi không?”

“Chỉ có một mình em.”

Vừa nói xong, nụ hôn nóng bỏng đã ập tới, bàn tay nóng rực đặt lên eo tôi, siết lại, khiến hai người càng sát gần nhau.

Anh hôn tôi rất lâu mới chịu buông ra, thì thầm:

“Niên Niên, chúng ta làm hòa nhé, được không?”

Tay tôi còn quấn trên cổ anh, cả người mụ mị vì bị anh hôn đến mức không thở nổi, một lúc sau mới lấy lại ý thức.

Tựa vào ngực rắn chắc của anh, tôi bỗng nghĩ đến việc mình không thể ích kỷ như vậy, còn phải nghĩ cho đứa bé trong bụng nữa.

Sau đó nhẹ nhàng gật đầu:

“Nhưng… không được nói với ba mẹ em. Cả chuyện em mang thai cũng vậy.”

“Rầm!”

Đột nhiên có tiếng đồ vật rơi xuống đất, tôi ngoái đầu nhìn ra cửa…

Phát hiện ba mẹ tôi đang đứng ở đó, nhìn chằm chằm vào hai đứa.

Toang rồi.

Tôi vẫn đang ngồi trên người Thẩm Thích.

Chết tiệt, cái tư thế mờ ám này!

5

Tôi cứ tưởng ba mẹ sẽ mắng tôi vì chưa chồng mà chửa trước.

Không ngờ chẳng những không mắng, mà còn nâng tôi như bảo vật.

Còn nghiêm túc ngồi xuống bàn bàn chuyện đính hôn với anh.

Tôi: ?

Không phải nên đánh anh một trận sao? Là anh khiến tôi mang thai khi chưa kết hôn mà.

“Thẩm Thích, con xem ba con khi nào rảnh thì về, để mình bàn chuyện ngày đính hôn.”

Ba tôi vừa nói, vừa nhìn anh như nhìn con trai ruột.

Nói đến đây, ba tôi bỗng thở dài:

“Không biết ba con bị gì, từ lúc ra nước ngoài thì ít liên lạc với nhà, giọng điệu nói chuyện cũng xa cách hơn hẳn, cảm giác như biến thành người khác vậy.”

Vừa nghe đến chuyện ba anh, tim tôi như thắt lại, bắt đầu thấy lo.

Tôi lập tức nhớ lại những chuyện trước đó, trực giác mách bảo: chắc chắn ông ấy sắp gọi cho tôi.

Quả nhiên, tối đó tôi vừa tắm xong thì nhận được cuộc gọi từ ông.

Tôi nhìn chằm chằm vào số điện thoại hiện lên, tuy không lưu tên, nhưng tôi biết chắc là ba anh gọi.

Do dự rất lâu, tôi vừa định bấm nhận thì Thẩm Thích bất ngờ đẩy cửa bước vào.

Sợ anh thấy, tôi vội vàng tắt cuộc gọi rồi tắt luôn điện thoại.

Anh đưa cho tôi một đĩa trái cây, rồi bắt đầu lau tóc cho tôi.

“Lớn thế này rồi, sao không biết tự lau tóc cho khô.”

Tôi nhìn hình ảnh anh trong gương – khuôn mặt nghiêm túc đầy tập trung, tim bỗng khẽ run.

Tôi hỏi anh:

“Nếu em không mang thai, anh cũng sẽ lau tóc cho em chứ?”

Tôi cứ có cảm giác anh đối tốt với tôi, là vì đứa bé trong bụng.

Nếu không mang thai… liệu có được ở bên nhau nữa không?

Anh bật cười khẽ, không chút do dự trả lời:

“Có.”

Rồi anh bổ sung:

“Chỉ cần em muốn, anh có thể lau cả đời.”

Tôi cay cay mắt, tay siết chặt chiếc điện thoại trong lòng.

Sau khi Thẩm Thích rời đi, tôi mở điện thoại lên lại.

Vừa mở máy, số điện thoại quen thuộc lập tức hiện ra.

Tôi trấn tĩnh bản thân, rồi nhấn “nghe”.

Đầu bên kia vang lên một giọng nam trầm thấp:

“Cô Giang, tôi nghĩ cô chưa quên thỏa thuận giữa chúng ta chứ?”

6

Sáng hôm sau vừa mở mắt ra, tôi đã thấy gương mặt phóng to của Thẩm Thích ngay trước mặt.

“Tự dưng ghé sát như vậy, suýt nữa anh dọa chết em rồi.”

Tôi đẩy anh ra, vội vàng nhảy xuống giường đi vào nhà vệ sinh.

Anh đuổi theo, trực tiếp bế ngang tôi lên:

“Giờ em đang mang thai, đừng cử động mạnh. Để anh bế em vào.”

Không chỉ bế tôi vào, anh còn giúp tôi lấy sẵn kem đánh răng, rồi đích thân đánh răng cho tôi.

Nhìn dáng vẻ tỉ mỉ, chăm chút đó, tôi bỗng muốn ôm chầm lấy anh ngay lúc này – vì có lẽ sau này không còn cơ hội nữa.

Sau khi giúp tôi rửa mặt xong, anh lại bế tôi ra phòng khách, bày đủ món ăn sáng ra trước mặt.

Tôi nhìn đôi mắt đào hoa mê người của anh, chủ động hôn nhẹ lên má:

“Ba mẹ em đâu rồi?”

Anh hơi ngừng lại một chút, rồi hôn đáp lại:

“Khi anh tới thì ba mẹ em đã ra ngoài rồi, nói muốn đi mua đồ về bồi bổ cho em.”

Tôi cúi đầu ăn sáng, không nói thêm gì nữa.

7

Vừa ăn xong, tôi bỗng thấy buồn ngủ, Thẩm Thích lại bế tôi vào phòng ngủ nghỉ ngơi.

Khi đặt tôi xuống giường, ánh mắt anh vô tình nhìn thấy chiếc vali bên cạnh, liền hỏi:

“Sao lại lôi vali ra vậy? Em định dọn đến nhà anh ở à?”

May mà anh không nghi ngờ gì, tôi gượng cười đáp:

“Mơ đi! Em chỉ muốn sắp xếp lại mấy bộ đồ không dùng nữa thôi.”

Anh khẽ “ồ” một tiếng, rồi đắp chăn cho tôi.

“Em đột nhiên thèm ăn bánh kem.”

Tôi nhìn anh cười tít mắt.

Anh khều mũi tôi:

“Đồ mèo tham ăn, anh đi mua ngay, đảm bảo lúc em tỉnh dậy là có bánh ăn liền.”

Tôi gật đầu:

“Phải là tiệm mà hồi tụi mình hẹn hò hay ăn đấy nhé.”

Tiệm đó cách nhà tôi khá xa, lái xe cũng phải hơn một tiếng.

Anh nhẹ nhàng hôn lên trán tôi:

“Được, ngủ ngon đi, anh hứa lúc em tỉnh dậy sẽ có ngay.”

8

Nghe thấy tiếng động cơ xe ngoài sân, tôi vội chạy ra sau rèm lén nhìn.

Chờ đến khi không còn thấy bóng xe đâu nữa, tôi mới kéo vali ra.

Chương tiếp
Loading...