Tương Lai Em Thấy Anh Khóc

Chương 7



21.

Chuyện giả bệnh trốn học không biết bị ai tố cáo, cô chủ nhiệm gọi tôi vào văn phòng mắng một trận, còn bắt viết bản kiểm điểm nộp cho cô.

Về lại lớp, tập bài tập tôi nộp mấy hôm trước đã được trả về. Vừa mở ra đã thấy tên tôi bị khoanh đỏ bằng bút mực, bên cạnh là chi chít những dòng chữ “cút đi chết đi”.

Tôi sững sờ đứng đó rất lâu, bạn cùng bàn kéo áo tôi bảo mau ngồi xuống, nhưng đã muộn, thầy dạy Toán cầm thước hình học đi về phía tôi.

Thầy nhìn theo ánh mắt tôi, liếc xuống tập bài tập, con ngươi co lại, khẽ trấn an tôi:

“Ngồi xuống học trước đi.”

Tiếng chuông tan học vừa vang lên, thầy gọi tôi lên văn phòng hỏi tôi có biết ai làm không, có cần hỗ trợ tâm lý không.

Tôi lắc đầu.

Thầy dạy Toán là người mới ra trường chưa lâu, tính cách cứng rắn, trong khi những giáo viên khác bảo chuyện nhỏ không cần làm to, thì thầy lại khăng khăng đòi kiểm tra camera an ninh, còn đổi tập bài tập của mình cho tôi, dặn tôi cố gắng học, đừng để bị ảnh hưởng.

Tiếc là, camera hành lang lại không được bật, chuyện cuối cùng vẫn bị bỏ qua.

Tan học buổi tối, tôi vẫn như thường lệ chạy đến trạm xe buýt, bỗng có ai gọi tôi:

“Ninh Ninh!”

Tôi quay lại, thấy Từ Tuế Nhiên đang quàng khăn hồng chạy đến.

Khăn của cô ấy toàn logo LV, chắc chắn rất đắt tiền.

Thấy tôi nhìn, cô ấy cười nói:

“Đẹp không? Là kiểu mới nhất, chú mình nhờ người từ Mỹ gửi về đấy.”

“Để chú đưa cậu về nhé.”

Cô ấy kéo tay tôi, chỉ về chiếc Cadillac đen đang đỗ phía xa.

“Tối thế này mà đi xe buýt một mình nguy hiểm lắm.”

Kính xe hạ xuống một nửa, để lộ bóng người trông rất quen. Tôi hoảng hốt kéo mũ trùm đầu xuống, cố che mặt.

“Không cần đâu.”

Tôi giật tay khỏi cô ấy.

“Xe buýt đến rồi, mình đi trước.”

Lên xe rồi, tôi lấy tay che mặt, len lén nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tôi thấy ba tôi cùng một người phụ nữ khác bước xuống xe, cười vui vẻ nhận lấy cặp sách từ tay Từ Tuế Nhiên, còn đích thân mở cửa cho cô ấy.

Chiếc xe mà tôi từng ngồi không biết bao nhiêu lần, giờ đang chở người khác, từ từ rời khỏi tầm mắt tôi.

22.

Lật mở quyển vở ghi chép mà Từ Tuế Nhiên cho mượn, nét chữ ngay ngắn thanh thoát hoàn toàn khác với những dòng chữ nguệch ngoạc trong tập bài tập hôm đó.

Có thể... người làm chuyện đó không phải là cô ấy.

Xinh đẹp, học giỏi... cái gì cũng hơn tôi.

Nếu có ai phải ghen tỵ, người đó hẳn là tôi.

Năm 2017 dài đằng đẵng cuối cùng cũng sắp kết thúc, trước khi nó khép lại, Thẩm Chu đột nhiên xuất hiện ở nhà tôi, làm tôi sợ đến mức tưởng mình mở nhầm cửa.

Rõ ràng lúc trước còn không cho tôi gặp cậu ấy, vậy mà giờ lại gọi cậu ấy đến kèm tôi học...

Đống đề thi đầy dấu gạch đỏ này, bảo tôi đưa ra kiểu gì?

Thế nhưng, Cố Thời An chẳng nói chẳng rằng liền giật lấy cặp của tôi, “roẹt” một tiếng kéo khóa, ném xấp đề đã đóng ghim vào tay Thẩm Chu.

“Soạt” - Tiếng lật đề vang lên chát chúa bên tai tôi.

Thẩm Chu hỏi:

“Sao làm bài không tốt?”

Thật ra... là phát huy đúng thực lực rồi.

Tôi vốn chỉ là học sinh trung bình, có thể vào được Nhất Trung như lời Cố Thời An nói, toàn nhờ mồ mả nhà họ Cố phát sáng.

Giờ thì khó nói lắm, tôi chỉ biết ngượng ngùng gật đầu.

Cậu ấy lật tập bài tập của tôi ra, quét qua một lượt rồi dùng bút chì đánh dấu vài chỗ:

“Mấy bài này cậu xem lại đi.”

Miền xác định... phương sai...

Cách làm là gì nhỉ?

Đầu tôi bỗng trống rỗng, cầm giấy nháp mà chẳng viết nổi chữ nào.

Thẩm Chu thở dài, ngồi xuống cạnh tôi, trên người phảng phất mùi bạc hà dễ chịu.

“Câu này dùng công thức này…”

Dạy xong phần điền vào chỗ trống, cậu ấy lật sang trang sau, chỉ vào phần trắng chưa làm, nói:

“Cậu làm hết mấy câu này đi.”

Là một học sinh yếu, bốn câu cuối tôi thường bỏ luôn. Tôi không dám nói, chỉ cắm cúi viết chữ “Giải”, rồi lại đuối, cuối cùng vẫn phải nhờ Thẩm Chu giảng tiếp.

“Ngồi né ra một chút, đừng chen chỗ của anh.”

Đợi tôi làm bài xong, Cố Thời An bưng hộp đồ ăn đêm chen vào giữa tôi và Thẩm Chu, cắt ngang:

“Đến ăn đêm nè.”

Anh dạy cậu ấy:

“Như này nè, lấy xiên gỡ vỏ ra là được.”

Còn tôi thì ngồi bên kia, phải lén học mót.

“Cộc”

Tôi còn chưa bóc xong càng cua, thì Cố Thời An đã đẩy sang trước mặt tôi một dĩa cua đã gỡ sẵn.

Rõ ràng là người dịu dàng nhất, mà lại chỉ biết lớn tiếng với tôi:

“Ăn xong thì học tử tế vào, nghe chưa?”

“Nghe rồi ạ.”

23.

Nhờ sự kiên quyết của thầy Toán, cuối cùng camera khắp trường cũng không còn là vật trang trí nữa.

Mọi chuyện dường như đang dần chuyển biến tốt đẹp.

Trường cho nghỉ nửa ngày sớm dịp Tết Dương, tôi chậm rãi dọn sách vở, đợi đến khi dãy lớp học trống huơ trống hoác mới khóa cửa ra về.

“Ninh Ninh, lớp cậu tan học muộn ghê.”

Vừa ra khỏi lớp được vài bước, đã có người khoác lấy tay tôi.

“Cậu chưa có kế hoạch gì dịp Tết Dương nhỉ?”

Từ Tuế Nhiên cười ngọt ngào, khóe mắt cong cong như trăng lưỡi liềm.

“Đi Hàng Châu chơi với tụi mình nha.”

Tôi vốn không muốn gặp lại cô ấy.

Sợ tôi từ chối, cô ấy bổ sung ngay:

“Thẩm Chu cũng đi đó.”

“Thôi… chắc mình không đi đâu…”

Về nhà giải đề còn hơn.

Còn chưa nói hết câu thì tôi đã thấy Thẩm Chu và Cố Thời An xuất hiện trong tầm mắt.

Thì ra, đó là “tụi mình” mà cô ấy nói.

Cô ấy vẫy tay rất thân thiết, dịu dàng nói:

“Tụi mình đến rồi.”

Cô ấy ngẩn người một giây, rồi cười ngây thơ:

“Hóa ra Ninh Ninh là em gái anh hả?”

Diễn xuất vụng về đến mức tôi còn ngại dùm.

Gần ba tiếng ngồi xe, tôi viện cớ mệt nên giả vờ ngủ suốt chặng đường, làm như không biết mình bị lơ đẹp.

Giữa đường kẹt xe lâu, may mà vẫn đến được chùa Linh Ẩn trước giờ đóng cửa.

Trong ngôi chùa cổ đông nghẹt người, tôi lạc mất nhóm bọn họ, đứng ngẩn giữa dòng người qua lại, bỗng muốn khóc.

“Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn bị lạc?”

Giọng càu nhàu của Cố Thời An vang lên trên đầu tôi, anh lại nắm tay tôi như hồi nhỏ:

“Nắm chặt vào.”

Tôi khẽ hít mũi:

“Ừm.”

Xuyên qua đám đông, tôi thấy Thẩm Chu đang đứng phía xa, nhíu mày nhìn quanh, đến khi bắt gặp ánh mắt tôi mới dịu lại.

Từ Tuế Nhiên đang chụp ảnh cách đó không xa bỗng chạy tới, kéo tay tôi:

“Ninh Ninh, tụi mình đi cầu Văn Thù Bồ Tát đi, chúc năm sau cùng đậu Thanh Hoa - Bắc Đại nha!”

Đậu một trường top bình thường cũng cần cố gắng lắm rồi, lấy gì mà mơ Thanh Bắc? Tôi định từ chối, thì nghe cô ấy hạ giọng, thì thầm:

“Đừng mơ mộng nữa.”

Rồi cô ấy lại nhanh chóng quay về vẻ ngọt ngào ban đầu, như chưa từng nói gì.

Nhưng, vì sao?

Chỉ vì tôi quá bình thường, nên không xứng có ước mơ sao?

Tôi đứng trước tượng Phật uy nghi, thành tâm cầu nguyện.

Nếu thật sự có thần linh trên đời, xin hãy phù hộ Cố Thời An bình an vô sự.

Cũng xin ban cho tôi một tia sáng để không còn mông lung nữa. Vì tương lai chưa từng chạm tới kia, lần này tôi nhất định sẽ dốc toàn lực.

Rời chùa Linh Ẩn, Từ Tuế Nhiên lại rủ chúng tôi đi mua bùa cầu may. Tôi lướt nhanh qua mấy dòng chữ chúc phúc đủ loại, lặng lẽ chọn bùa “bình an”.

Không biết từ khi nào Cố Thời An đã đứng phía sau, lại bắt đầu cà khịa tôi:

“Sao không chọn ‘thi cử đỗ đạt’?”

“Vì… em muốn tự cố gắng thử xem sao.”

Điều ước quý giá thế, em không nỡ phung phí.

Dưới ánh nắng, tôi thấy Cố Thời An hiếm khi nở một nụ cười dịu dàng với tôi.

24.

Trên đường về, Tuế Nhiên đề nghị ghé bờ sông thả pháo hoa.

Cô ấy giơ cao cây pháo bông, nở nụ cười rạng rỡ bên dòng nước.

Thời An giật mấy cây pháo trong túi cô ấy, dúi vào tay tôi và dặn:

“Đừng lại gần quá, để anh châm cho.”

Ánh sáng rực rỡ bừng lên giữa bóng tối, chỉ tồn tại trong khoảnh khắc ngắn ngủi rồi tan biến.

“Để tôi chụp ảnh cho hai người.”

Giọng của Thẩm Chu vang lên từ không xa, bóng người anh bước đến gần, cùng tiếng tách của máy ảnh, khung hình bị đóng băng lại trong nháy mắt.

Lúc về đến nhà thì đã gần nửa đêm.

Trong nhà vọng ra tiếng đồ đạc bị đập phá, kèm theo tiếng ba mẹ cãi vã.

Thời An cau mày, nghiêng đầu nói với Thẩm Chu:

“Cậu đưa em gái tôi đi ăn khuya đi.”

Tôi giả vờ không nghe thấy gì, lặng lẽ theo Thẩm Chu đến cửa hàng tiện lợi 24 giờ gần đó.

Anh đẩy về phía tôi một miếng bánh nhỏ:

“Chúc mừng năm mới.”

“Chúc mừng năm mới…”

Làm sao mà vui nổi chứ.

“Có những chuyện, chúng ta chỉ có thể học cách chấp nhận, vì không thể thay đổi cuộc đời người khác.”

Anh nghiêng đầu nhìn tôi:

“Nhưng cuộc đời của em thì nằm trong tay chính em.”

“Vẫn còn thời gian.”

Cạch - anh bật nắp bật lửa, châm ngọn nến.

“Hãy thử thay đổi.”

Tôi cảm thấy như vừa được tiếp thêm một luồng dũng khí chưa từng có.

Khi tôi về đến nhà, ba mẹ đã đi rồi.

Thời An vẫn đang cố gắng tìm lý do che đậy:

“Không khóa cửa cẩn thận, chắc có trộm vào nhà…”

Nói đến một nửa, ngay cả anh cũng không lừa nổi chính mình.

“Không… không sao đâu…”

Tôi cố gắng tỏ ra bình tĩnh.

“Em nói linh tinh gì thế?”

 

Chương trước Chương tiếp
Loading...