Tương Lai Của Tôi, Không Thuộc Về Ai Khác
Chương 1
Sau khi có kết quả thi đại học, mẹ kéo tôi ra một góc và nói nhỏ:
“Chuyện này nhé, hay là con đừng học trường ‘985’ nữa, ở lại thành phố học Học viện Tài chính được không?”
“Nếu con ra ngoài tỉnh, ngày nào mẹ cũng lo lắng nhớ con đến phát khổ mất.”
“Con từ nhỏ đã rất ngoan, nghe lời mẹ, ở lại bên mẹ có được không?”
Tôi mỉm cười: “Được thôi, tất cả nghe theo mẹ.”
Mười hai năm học hành vất vả, thi được điểm cao mà bắt tôi đi học cao đẳng?
Đời này, chẳng ai có thể ngăn tôi vào học ‘985’!
01
Ngay khi có kết quả thi đại học, tôi lập tức tra điểm của mình.
Hơn 650, đúng như dự đoán, không khác gì kết quả các lần thi thử trước.
Với điểm số này, đăng ký vào ngôi trường "985" mà tôi luôn ao ước chắc chắn không thành vấn đề.
Ba mẹ đều rất vui mừng, mẹ còn phấn khích đến mức đăng bài khoe trên vòng bạn bè:
"Sắp có sinh viên đại học đầu tiên trong nhà rồi đây [cười]."
Bài đăng còn đính kèm hình ảnh bảng điểm thi của tôi.
Tôi nhắc mẹ:
"Mẹ à, con còn chưa đăng ký nguyện vọng đâu, giờ mà gọi là sinh viên thì hơi sớm quá rồi đó."
Ba cũng góp lời:
"Đúng rồi, với lại cho mọi người biết điểm cũng không hay lắm đâu."
Nhưng mẹ tôi đang vui đến mức chẳng để ý gì, còn vẫy tay:
"Ôi dào, điểm cao thế này chẳng phải chuẩn bị thành sinh viên rồi còn gì, sợ gì chứ!"
"Bao nhiêu người thả tim, còn khen con gái mình giỏi lắm đấy!"
Thấy mẹ vui thế, tôi cũng không nỡ làm bà cụt hứng nữa, mặc bà khoe khoang.
Không ngờ, hôm sau mẹ lại kéo tôi ra một góc, dáng vẻ bí mật:
"Thiên Thiên à, hay là… đừng học cái trường '985' đó nữa, ở lại thành phố học Học viện Tài chính được không?"
Bà lúng túng, mắt nhìn đi chỗ khác, rõ ràng biết điều này đối với tôi mà nói chẳng khác gì sét đánh ngang tai.
Thấy tôi im lặng, mẹ tiếp tục:
"Nếu con ra ngoài tỉnh học, ngày nào mẹ cũng phải lo lắng, nhớ con không chịu nổi mất."
"Từ nhỏ con vẫn ngoan mà, nghe lời mẹ ở lại bên mẹ có được không?"
Tôi mỉm cười, như mọi khi vẫn ngoan ngoãn, hiểu chuyện:
"Dạ, tất cả nghe theo mẹ."
Mẹ còn chưa kịp nói thêm gì, đã sững người khi thấy tôi gật đầu nhanh vậy.
Tôi lại nói:
"Mẹ là mẹ con, làm sao hại con được chứ, đương nhiên con sẽ nghe mẹ."
Mẹ vui mừng khôn xiết, kéo tay tôi:
"Đúng là con gái ngoan của mẹ! Mẹ đi làm đồ ngon cho con đây!"
Mười hai năm học hành vất vả, tôi đã đổ bao công sức mới có được điểm cao như hôm nay.
Vậy mà giờ lại đồng ý bỏ "985" để học cao đẳng.
Bởi vì… tôi đã trọng sinh.
02
Đời trước, khi mẹ đề nghị như vậy, tôi đã phản đối quyết liệt:
"Mẹ, sao vậy ạ? Với điểm này, con chắc chắn đỗ được trường đó mà!"
"Nếu mẹ lo học phí, con có thể vừa học vừa làm, còn có vay ưu đãi sinh viên nữa. Con sẽ không lấy một đồng nào của nhà đâu!"
Tôi nghĩ đến mọi lý do, nhưng không thể hiểu nổi tại sao người mẹ vừa hôm qua còn hớn hở, hôm nay lại đổi sắc mặt.
Mặc kệ tôi khóc lóc, mẹ vẫn kiên quyết:
"Con mà ra ngoài tỉnh, lỡ có chuyện gì thì ba mẹ giúp sao được? Ở lại thành phố học, ít ra mẹ còn trông chừng được."
Tôi không hiểu nổi, vừa khóc vừa hỏi:
"Con thì có chuyện gì cơ chứ? Học viện Tài chính của thành phố chẳng phải trường cao đẳng sao? Với điểm của con, vào đại học dư sức mà mẹ!"
Nhưng mẹ chẳng thèm nghe, chỉ cứng rắn:
"Con khỏi phải nói nữa! Cứ học ở Học viện Tài chính cho mẹ!"
Tôi ra sức van xin, mẹ vẫn không đổi ý.
Đến lúc điền nguyện vọng, mẹ còn đợi lúc ba đi công tác để ép tôi làm theo.
Nhưng bà cố chấp, tôi còn cố chấp hơn.
Tôi lén điền nguyện vọng vào trường mình mơ ước và đỗ.
Trong lúc còn vui mừng vì đậu đại học, mẹ lại xé nát giấy báo trúng tuyển của tôi:
"Thiên Thiên, sao mày không nghe lời? Sao dám chống lại mẹ?"
"Đến lời mẹ mà không nghe, khỏi học luôn đi!"
Tôi chết lặng, nhìn mảnh giấy rơi khắp sàn, nước mắt rơi lã chã:
"Mẹ, tại sao vậy…?"
Tôi vừa khóc vừa cầu xin, vẫn không nhận được câu trả lời.
Mẹ giận dữ:
"Đừng gọi tao là mẹ! Tao không có đứa con bất hiếu như mày!"
Trong nỗi tuyệt vọng cùng cực, tôi lao ra khỏi nhà, vừa chạy vừa khóc, đầu óc trống rỗng… và bị tai nạn.
Khi mở mắt lại, tôi quay về đúng ngày nhận kết quả thi đại học.
Lần này, không ai được phép cản tôi vào "985"!
03
Sau khi tôi đồng ý, mẹ vui vẻ nói sẽ vào bếp nấu món ngon cho tôi, nhưng lại lén lút chạy vào bếp gọi điện thoại.
Vài ngày sau, ông cậu vốn luôn mắt cao hơn đầu, từ trước tới giờ chưa từng coi trọng nhà tôi, đột nhiên lại nói muốn mời cả nhà tôi đi ăn.
Vô cớ tỏ ra ân cần, chắc chắn chẳng có gì tốt đẹp.
Đời trước vì tôi không đồng ý yêu cầu của mẹ, nên đương nhiên cũng chẳng có bữa tiệc này.
Trên bàn ăn, cậu liên tục gắp thức ăn cho tôi, còn nhiệt tình rót rượu cho ba.
Ba tôi nhìn mà sững sờ, tưởng như mặt trời mọc đằng tây.
Cậu tôi vác cái bụng tròn như quả dưa hấu, nhe răng vàng cười tươi:
“Chuyện lần này, phải đặc biệt cảm ơn con Thiên Thiên!”
Rồi lại thở dài tiếc nuối:
“Thằng Giao Tổ nhà tôi thi trượt mất rồi, không phát huy được, chứ nếu không, đỗ Thanh Hoa cũng đâu phải là không thể.”
“Thiên Thiên chịu học chung trường với nó, chứng tỏ con bé không chỉ học giỏi mà nhân phẩm cũng tuyệt vời! Người một nhà, phải biết giúp đỡ nhau mới phải!”
Nói xong, còn giơ ngón cái với tôi.
Tôi mỉm cười giả lả:
“Cậu nói quá rồi, đây là điều con nên làm mà.”
Ba tôi trố mắt:
“Cái gì mà Học viện Tài chính? Thiên Thiên, chẳng phải con muốn học luật sao?”
Mẹ tôi thấy giấu cũng không được nữa, đành nói thẳng:
“Chính là Học viện Tài chính trong thành phố, Thiên Thiên sẽ học chung trường đó với Giao Tổ.”
Ba tôi lập tức đập bàn, giận dữ:
“Đó chẳng phải trường cao đẳng sao? Điểm của con bé làm sao lại học ở đó được! Nó phải vào trường ‘985’ cơ mà!”
Cậu tôi nghe thế cũng khó chịu:
“Cao đẳng thì sao? Học ở đâu chẳng là học? Hay anh coi thường ai?”
“Với lại, thằng Giao Tổ thi không tốt, cho chúng nó học chung trường chẳng phải tiện hơn sao?”
Điểm của thằng em họ thế nào, ai cũng biết rõ. Đỗ được cao đẳng đã là may mắn lắm rồi.
Mẹ tôi vội đứng ra hòa giải:
“Phải đó, chị em học chung trường, còn có thể chăm sóc nhau.
Hơn nữa, Thiên Thiên cũng đồng ý rồi, chúng ta nên tôn trọng ý con bé.”
Ba tôi quay sang nhìn tôi, không tin nổi:
“Thiên Thiên, con đồng ý thật à? Không thể nào! Nếu có khổ tâm gì thì nói với ba!”
Đời trước, mẹ cũng giấu chuyện này khỏi ba vì biết chắc ông sẽ phản đối.
Giờ tôi chỉ có thể gật đầu:
“Ba, con đồng ý học ở Học viện Tài chính, như vậy con cũng được ở gần ba mẹ, có thể thường xuyên về nhà.”
Cậu tôi nghe thế thì vui mừng ra mặt, béo đến đâu mặt cũng hằn nếp:
“Thấy chưa, Thiên Thiên đúng là đứa hiểu chuyện!”
Rồi cầm chai rượu lên, định rót cho ba tôi:
Chỉ nghe “choang”, chai rượu bị hất bay, ly vỡ tung tóe dưới đất.
“Đừng gọi tao là ba! Tao không có đứa con gái như mày!”
Ba giận đến mức bỏ đi.
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi thấy ba nổi giận đến vậy.
Tôi chỉ biết thầm thắp nén nhang trong lòng, cầu xin ông đừng trách tôi.
Kiếp trước, sau khi bị tai nạn, tôi mới biết lý do mẹ tôi ép tôi ở lại thành phố học: vì cậu tôi.
Em họ tôi – Giao Tổ, lớn hơn tôi một tháng, từ nhỏ học chung.
Tôi luôn đứng đầu lớp, còn nó thì quanh quẩn cuối bảng.
Lên cấp ba, vì chênh lệch điểm số quá lớn, chúng tôi không học chung trường nữa, từ đó tôi cũng chẳng quan tâm đến thành tích của nó.
Kỳ thi đại học năm đó, không bất ngờ, nó thi cực tệ.
Gia đình cậu luôn đặt kỳ vọng lớn vào nó, nuông chiều từ nhỏ, mong có ngày nó “vinh hiển tổ tông” như cái tên Giao Tổ.
Nhưng kết quả thì… chỉ đủ vào cao đẳng trong thành phố.
Còn cậu tôi thì thấy bài đăng khoe điểm của mẹ tôi, lại đọc hết lời khen từ họ hàng, cảm thấy mất mặt. Thằng Giao Tổ tức đến bỏ ăn, giận dỗi không nói chuyện.
Thế là cậu đến tìm mẹ tôi, yêu cầu tôi học chung trường với nó để giữ thể diện cho nhà cậu và an ủi “cái lòng tự trọng đáng thương” của nó.
Ông bà ngoại luôn cưng chiều cậu tôi hết mực, mẹ tôi từ nhỏ cũng được dạy phải lấy em trai làm trung tâm.
Nói theo cách bây giờ - mẹ tôi chính là một “nô lệ nuôi em trai” chính hiệu.
Với yêu cầu vô lý như vậy, bà lại đồng ý ngay lập tức!