Từng Nói Không Cưới Trước 25, Vậy Mà Lên Thẳng Phòng Đăng Ký Kết Hôn
Chương 1
Công ty mới tuyển một chuyên viên pháp lý, nghe nói là được chiêu mộ từ nước ngoài với mức giá trên trời.
Ngoại hình anh tuấn ngời ngời, phong độ nho nhã.
Chỉ tiếc… lại là bạn trai cũ của tôi.
Vừa nhìn thấy tôi, anh ta đã lập tức chuyển sang chế độ châm chọc:
“Xem ra ngần ấy năm qua, em sống cũng chẳng ra sao nhỉ.”
Cho đến khi ánh mắt anh ta rơi vào chiếc nhẫn kim cương trên tay tôi, sắc mặt bỗng chốc trầm xuống.
“Em kết hôn rồi à?”
“Chứ còn gì nữa, con cũng có rồi.”
1
Hôm nay là ngày đồng nghiệp nữ trong công ty tôi ai nấy đều xinh đẹp, nói năng nhẹ nhàng nhất từ trước đến nay.
Bình thường tôi đem hóa đơn đến phòng tài vụ thanh toán, lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn một đôi tai nghe.
Thế mà hôm nay, chị Vương bên tài vụ lại dùng giọng thỏ thẻ dúi hóa đơn vào tay tôi:
“Xin lỗi nha, phần đầu ghi sai rồi, phiền em mang về làm lại nhé~”
Tôi hít sâu một hơi, nhanh chóng rút lui.
Còn lý do vì sao hôm nay mọi chuyện lại kỳ lạ thế ư?
Là bởi vì công ty chúng tôi vừa tuyển được một pháp vụ mới.
Nghe nói là gương mặt điển trai, được mời từ nước ngoài với mức lương ngất ngưởng.
Ngay cả sếp cũng cười tươi như hoa, đích thân ra tận cửa đón.
Nghe đồn anh ta còn độc thân, thế là đám chị em nữ ai nấy đều dốc hết sức lực lấy lòng.
Tôi cũng thay đổi một chút.
Mua đại một chiếc nhẫn giá 9 tệ 9 trên Pinduoduo, đeo lên ngón áp út.
Quả nhiên, vừa tan làm, tôi đã đụng ngay vị pháp vụ mới toanh ấy.
Bạn trai cũ của tôi – Trì Thiệu.
Mấy năm không gặp, anh ta đã chạy xe Mercedes-Benz rồi.
“Chờ xe à?” – anh ta liếc tôi từ đầu đến chân.
“Vậy mà từng ấy năm vẫn chưa mua được xe, lúc trước không phải em bảo sẽ trở thành nữ cường nhân bỏ rơi đàn ông sao?”
Cái miệng này vẫn y như xưa, đáng ăn đòn!
Tôi trợn mắt nhìn anh ta thì đúng lúc điện thoại reo lên.
Tài xế Didi gọi báo kẹt xe, không đến được, bảo tôi hủy đơn đi.
Xui thật!
Tôi đang định đặt xe khác thì đột nhiên Trì Thiệu mặt biến sắc, túm lấy tay tôi thật chặt.
“Em kết hôn rồi?”
Tốt, tôi chỉ chờ khoảnh khắc này!
Tôi giơ tay khoe chiếc nhẫn, nở nụ cười hạnh phúc:
“Đúng thế, con trai cũng đã hơn một tuổi rồi.”
Sắc mặt Trì Thiệu lập tức khó coi hẳn, bàn tay siết lấy tôi ngày càng chặt, đến khi tôi đau kêu lên, anh ta mới chịu buông ra.
“Chồng em cũng tệ thật, trời lạnh thế này còn để em đi xe về nhà.”
“Nhưng em thích anh ấy mà.”
Tôi nghe thấy Trì Thiệu lầm bầm chửi một tiếng, rồi giận dỗi quay người đi thẳng về phía bãi đỗ xe.
Tái ngộ bạn trai cũ sau chia tay.
Tôi toàn thắng!
Chỉ là chưa kịp vui được một ngày, hôm sau sếp đã gọi tôi vào văn phòng.
“Pháp vụ nói bên đó thiếu người, em qua đó hỗ trợ hai ngày, khi nào nhân sự tuyển được người mới thì quay về.”
Tôi suýt muốn khóc:
“Sao lại là em trong bao nhiêu người chứ?!”
“Trì tổng nói hồ sơ ghi em có tiếng Anh tốt nhất nên chọn em. Làm cho tốt vào, đừng làm mất mặt phòng mình.”
Trì Thiệu!
Đúng là anh ta!
Chỉ vì tôi là người nói chia tay trước, giờ muốn trả thù tôi đúng không?
Tôi ôm hộp đồ bước vào bộ phận pháp vụ, Trì Thiệu đang ung dung ngồi trong văn phòng gọi điện thoại, còn tiện thể liếc tôi một cái đầy khiêu khích.
Chị đồng nghiệp bên cạnh dọn cho tôi một cái bàn, đưa tôi một quyển sổ tay:
“Trì tổng đang thiếu người, vào đi.”
Tôi nặng nề bước vào phòng.
Trì Thiệu đang nói tiếng Anh lưu loát với ai đó qua điện thoại.
Tôi mặc kệ, tìm chỗ ngồi luôn.
Anh ta hơi sững lại, sau đó kết thúc cuộc gọi.
“Được rồi, tôi nói qua công việc hôm nay: 10 giờ liên hệ pháp vụ của công ty Kỷ An để bàn về vụ rò rỉ thông tin sản phẩm lần này, 4 giờ chiều gặp mặt trực tiếp với Jack – người đã nghỉ việc…”
Anh ta thao thao bất tuyệt sắp xếp công việc, tôi vội vàng ghi chép.
Giọng anh ta đột ngột im bặt.
Tôi ngẩng đầu:
“Sao vậy?”
Ánh mắt Trì Thiệu dán chặt vào tôi:
“Nhẫn của em đâu rồi?”
2
Chết rồi, hôm nay tôi quên đeo!
“Không phải em mua nhẫn giả trên mạng chỉ để chọc tức tôi đấy chứ?”
Bị nói trúng tim đen.
Tôi thở dài, giả vờ ngại ngùng lấy tay che mặt:
“Ai ya, hôm qua lúc thân mật với chồng, em lỡ làm trầy anh ấy nên tháo ra. Hôm nay quên đeo lại rồi.”
Nụ cười bên mép Trì Thiệu cứng đờ, rồi dần biến mất.
“Vậy à, làm việc đi.”
Câu nói ấy gần như được anh ta nghiến ra từ kẽ răng, còn tôi thì phấn chấn tinh thần, hí hửng rời khỏi văn phòng.
Làm trợ lý vốn chẳng vất vả, nếu sếp không phải là Trì Thiệu.
“Cà phê này ngọt quá, đổi ly khác.”
Đây là ly thứ ba rồi mà anh ta vẫn nhấp một ngụm rồi chê.
Muốn đấm anh ta thật!
“Rốt cuộc anh muốn gì, trước kia anh cũng đâu có thích uống đắng!”
Trì Thiệu khựng tay, nhếch môi cười lạnh:
“Con người là có thể thay đổi, giống như em từng thay lòng vậy.”
Tôi biết ngay cái tên này thù dai!
“Được, tôi đổi cho anh.”
Tôi vừa định lấy ly thì anh ta lại giơ tay cản:
“Thôi, uống ly này cũng được. Cà phê em pha dở quá, ra ngoài đi.”
Đúng là ông tướng!
Tôi hậm hực quay về bàn làm việc, tận mắt thấy ly cà phê vừa bị chê đang được anh ta uống ngon lành.
Miệng thì chê, lòng thì thích.
Đúng là Trì Thiệu mà tôi từng quen.
Ngày xưa anh ta là chủ tịch câu lạc bộ tranh biện trong trường.
Thường xuyên làm đối thủ câm nín vì lời lẽ quá sắc bén.
Mà tôi – với tư cách là biện sĩ đội đối thủ – luôn là người bị công kích nhiều nhất.
Nhưng vậy cũng không ngăn được tôi thích cái dáng vẻ ngầu lạnh đó của anh ta.
Hồi trẻ ai mà chẳng thích thử thách.
Chỉ tiếc, theo đuổi Trì Thiệu là chuyện ai ai cũng làm, tôi chỉ là một trong số đó.
Mãi đến một lần trong cuộc thi tranh biện với chủ đề “yêu đương”, Trì Thiệu đột ngột hỏi tôi:
“Xin hỏi biện sĩ ba bên đối phương, theo logic của bên cô, nếu tôi tỏ tình với cô, cô có đồng ý không?”
Lúc ấy tôi đã bị tranh luận làm cho sục khí, lập tức đáp lại:
“Đồng ý chứ, còn tuyên bố với thiên hạ luôn ấy chứ!”
Lần đó là lần duy nhất tôi thắng Trì Thiệu, đang cao hứng thì nhận được một bó hoa.
“Đã vậy thì đồng ý với tôi đi.”
Chuyện tôi “hái được đóa hoa cao ngất” này đến giờ vẫn là huyền thoại.
Là một trong những mối tình nổi tiếng nhất trường, đến mức đàn em đàn chị đều xuýt xoa.
Nhưng sự thật là…
Vì hai đứa đều độc mồm độc miệng, ba ngày cãi nhỏ, năm ngày cãi to.
Tốt nghiệp cái là chia tay, mỗi người một ngả.
Đúng là nghiệt duyên!
“Tiểu Lâm, Trì tổng gọi cô kìa.”
Tôi bị kéo khỏi dòng hồi tưởng, ôm cuốn sổ bước vào văn phòng.
“Xin hỏi ngài lại có gì sai khiến?”
“Gọi cơm trưa cho tôi, đói rồi.”
“Vâng, ăn gì ạ?”
“Gì cũng được.”
“Đồ cay Tứ Xuyên nhé?”
“Cay quá.”
“Dimsum Quảng Đông?”
“Ngọt quá.”
“Sushi Nhật?”
“Tôi muốn ăn đồ nóng.”
Tôi không nhịn nổi nữa:
“Trì Thiệu, rốt cuộc anh muốn sao, cố tình hành tôi phải không?!”
Ai ngờ tôi quát hơi to, mọi người đều ngẩng đầu nhìn qua.
Trì Thiệu bình thản nhấp một ngụm cà phê, lạnh nhạt:
“Em đã cùng tôi ăn không dưới ba trăm bữa, lại không biết tôi thích ăn gì à?”
Tôi nghe thấy cả văn phòng đồng loạt hít vào một hơi lạnh.
3
Nói đến tin đồn lan nhanh thế nào...
Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, chuyện giữa tôi và Trì Thiệu đã lan khắp công ty.
Thậm chí còn đẻ thêm mấy phiên bản chuyện tình yêu lâm li bi đát.
Chỉ đi vệ sinh một vòng, tôi đã nghe được ba kịch bản khác nhau.
Tôi mệt rồi, diệt vong đi cho rồi!
Cái công việc này, tôi thật sự không trụ nổi thêm ngày nào nữa.
Cuối cùng, sếp gọi tôi lên văn phòng nói chuyện.
“Lâm Lâm, em với Trì Thiệu rốt cuộc là thế nào?”
“Tụi em từng quen nhau, sau đó chia tay rồi.”
“Thật không đó?”
Sếp hớn hở xoa tay.
“Cậu à, làm ơn tỉnh táo giùm con cái!”
Sếp tôi... chính là cậu ruột.
Chuyện này chỉ có vài người biết.
Mẹ tôi sau khi xem hết đống phim nói về quy tắc ngầm nơi công sở, lập tức quyết định đẩy tôi vào công ty của cậu cho an toàn.
“Lâm Lâm à, đây không phải chuyện nhỏ đâu, con biết cậu phải chi bao nhiêu tiền để lôi kéo Trì Thiệu về không?”
Cậu tôi giơ tay làm dấu một con số.
“Số này đó! Lúc chi mà tim cậu như thắt lại, nhưng người như thế thật sự là nhân tài khó tìm!”
“Giờ thì coi như xong, nhân tài này chắc không giữ được rồi. Trì Thiệu vừa thấy mặt con là bắt đầu châm chọc, hồi chia tay hai đứa cũng làm ầm lắm mà.”
Hồi đó mẹ Trì Thiệu mời tôi đi uống trà.
Từ đầu đến chân chê bai tôi đủ kiểu, tôi không cam lòng, cũng mắng lại Trì Thiệu một trận.
Vẫn thấy chưa hả giận, tôi còn cãi nhau một trận lớn với anh ta.
Cuối cùng tôi chủ động nói lời chia tay.
“Không không không, cậu là người từng trải, chia tay càng ầm ĩ thì càng là vì chưa quên được nhau!”
Cậu tôi hớn hở dúi vào tay tôi một bản hợp đồng.
“Hợp đồng của Trì Thiệu chỉ ký hai năm, cậu còn đang đau đầu không biết làm sao giữ chân cậu ta sau đó, may mà có con!”
Nhìn vẻ mặt gian gian của cậu, tôi bỗng có dự cảm chẳng lành.
“Cậu muốn làm gì?”
“Tất nhiên là bảo con giữ chân Trì Thiệu lại, nếu có con ở đây, biết đâu cậu ta không đi nữa!”
Tôi đáp lại bằng một cái trợn mắt.
“Lâm Lâm à, tới lúc con cống hiến cho công ty rồi đó, thưởng Tết cậu cho gấp đôi được không?”
“Không được! Cậu à, đừng trách con tết này đi cắt tóc nhé!”
Tôi rời khỏi văn phòng, mặc kệ tiếng rên rỉ thảm thiết sau lưng.
Buổi chiều, tôi đi cùng Trì Thiệu đến gặp Jack – đồng nghiệp cũ.
Anh ta bị sa thải vì làm rò rỉ tài liệu công ty, nhưng về pháp lý vẫn còn vài thủ tục cần xử lý.
Ký xong thỏa thuận bảo mật, Jack bóp trán, đột nhiên quay sang nhìn tôi.
“Ồ, Tiểu Lâm dạo này đẹp lên ghê, chẳng giống người đang nuôi con chút nào.”
Trì Thiệu khựng tay, ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt có gì đó không rõ.
Jack không nhận ra, vẫn tiếp tục.
“Tôi nhớ lần trước gặp, nhóc con nói chuyện còn lắp bắp, chỉ biết gọi ‘mẹ’. Giờ chắc nói sõi rồi ha?”
Tôi gượng cười hai tiếng.
“Ừ, nói sõi hơn nhiều rồi.”
“Nuôi con không dễ đâu, còn phải đi làm nữa.”
Tôi gật đầu, đành phụ họa theo.
Chào tạm biệt Jack xong thì cũng gần hết giờ làm, quay lại công ty cũng chẳng để làm gì.
Trì Thiệu nhìn đồng hồ:
“Đi ăn chút gì đi, em muốn ăn gì?”
Tôi liếc anh ta một cái:
“Tùy.”
Cho anh biết thế nào là "đã làm khổ tôi mấy ngày nay"!
Chỉ tiếc, chiêu này tôi chưa luyện tới nơi.
Trì Thiệu lái xe đến trước một nhà hàng lẩu, tôi ngồi lì không chịu xuống xe.
“Không thích ăn, ăn xong toàn mùi ám người.”
“Chính em nói là ‘tùy’ đấy, không xuống thì tự ngồi xe một mình đi.”
Tên đàn ông khốn!
Cứ như thể hiểu tôi quá rõ!