Trước Sau Vẫn Là Em

Chương 1



Hồi đại học, Hạ Lãng là nhân vật nổi bật của trường, vừa đẹp trai lại vừa giàu có.

Không ngờ, bảy năm sau khi tốt nghiệp, tôi lại lên giường với người đàn ông mà hồi đó gần như không hề có giao thiệp.

1

Tỉnh dậy sau cơn say, ngoài cái đầu đau nhức thì vẫn là đầu đau nhức.

Tôi trở mình muốn tìm điện thoại, lại sờ trúng lồng ngực rắn chắc của một người đàn ông.

Cơ ngực săn chắc phập phồng theo nhịp thở, cảm giác ấm áp ấy khiến đầu óc tôi lập tức tỉnh táo.

Tôi giật mình ngồi bật dậy, quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh.

Anh ta bị tôi làm ồn tỉnh giấc, mở mắt nhìn tôi.

Vì tôi kéo mạnh, chăn trên người anh tuột xuống một mảng lớn, để lộ phần cơ bụng hoàn hảo, chăn chỉ còn vắt hờ trên đường nhân ngư kéo dài xuống dưới.

Làn da rám nắng khỏe khoắn của anh và cánh tay trắng nõn của tôi tạo nên sự đối lập rõ rệt, khiến tôi sững sờ mấy giây.

Anh vẫn nhìn tôi, ánh mắt u tối hiện rõ qua những sợi tóc rối phủ ngang trán.

Rèm cửa kéo hờ, ánh sáng len qua chiếu lên gương mặt anh.

Ngũ quan của anh được ánh sáng khắc họa sắc nét và lạnh lùng, đường viền xương hàm rõ ràng khiến khuôn mặt càng thêm hoàn mỹ.

Đây… đây chẳng phải là Hạ Lãng sao?

Thời đại học, gần như ngày nào cũng có người lên tường tỏ tình với anh ấy.

Giao mắt với anh, cảnh tượng đêm qua lướt qua trong đầu tôi như phim chiếu lại.

Tôi thầm chửi trong bụng, sao toàn là tôi chủ động vậy trời!

Anh đưa tay lên che ánh sáng, năm ngón tay thon dài, móng tay cắt tỉa gọn gàng.

Tôi nhớ lại đêm qua, chính đôi tay có khớp xương rõ ràng này đã lướt khắp người tôi... mặt tôi đỏ bừng.

Giọng anh khàn khàn, mang theo chút khô rát:

“Không ngủ thêm chút nữa à?”

“Câm luôn rồi à?”

Lần đầu gặp chuyện thế này, tôi hoàn toàn không biết đáp thế nào, tay chân luống cuống mặc quần áo, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi căn phòng này.

Nhưng càng gấp lại càng mặc không xong.

Giữa lúc bối rối, một đôi tay vòng ra sau giúp tôi cài móc áo ngực, đồng thời giọng nói trầm thấp vang lên ngay sát tai:

“Sao? Ngủ với anh xong là định chạy à?”

“Tôi không có!” Tôi vội vàng phản bác.

“Vậy là định bù đắp cho anh?”

Thời đại học tôi không thân với Hạ Lãng, nên chẳng hiểu anh có ý gì, bèn hỏi:

“Anh muốn tôi bù đắp cái gì?”

“Em đoán xem?”

Lưỡng lự một lúc, tôi lục trong đống quần áo tìm điện thoại, lấy ra 200 tệ kẹp sau ốp đưa cho anh:

“Coi như vui vẻ chia tay.”

Nói xong liền cúi người mặc đồ.

Hạ Lãng cầm 200 tệ trong tay, hỏi tôi:

“Ý em là gì đây?”

Tôi mặc xong, đứng bên giường nhìn Hạ Lãng vẫn quấn mỗi cái chăn, khí thế của anh khiến tôi hơi sợ.

Tôi lí nhí giải thích:

“Tôi chỉ có chừng này thôi.”

Hạ Lãng cau mày:

“Nếu anh ra ngoài làm giá, Trần An, em nghĩ em bao nổi không?”

Tôi không ngờ anh lại nhớ tên mình.

Dù gì hồi đó chúng tôi cũng chẳng mấy khi nói chuyện.

Tôi cứng họng, ngơ ngác lắc đầu.

Hạ Lãng vẫy tay, không hiểu sao tôi lại rón rén tiến lại gần.

Anh cầm tay tôi, nhét lại 200 tệ vào:

“Anh không đùa giỡn với tình cảm. Chuyện tối qua, anh sẽ chịu trách nhiệm.”

Một tuần sau, tôi đi ăn với đối tượng xem mắt mà người quen giới thiệu ở một nhà hàng Tây.

Từ xa, tôi thấy người đàn ông từng nói “sẽ chịu trách nhiệm” rồi biến mất kia đang bước về phía mình.

Anh mặc vest đen, thần sắc nghiêm túc.

Giày da bóng loáng giẫm trên thảm nhà hàng, từng bước dứt khoát vang lên rõ ràng.

Hạ Lãng đứng trước mặt tôi, tôi làm như không thấy, chăm chú cắt miếng bít tết.

Vì áp lực từ anh, tay tôi không tự chủ mà dùng lực mạnh hơn, con dao cà vào dĩa vang lên tiếng chói tai.

Tôi lập tức cúi đầu xin lỗi người đối diện:

“Xin lỗi.”

Hạ Lãng gõ nhẹ lên bàn phía tôi, lạnh nhạt để lại mấy chữ:

“Ăn xong thì đợi anh ở đây.”

Nói xong liền đi theo phục vụ vào phòng riêng.

Tôi đành ăn xong bữa dưới ánh mắt dò xét của người đối diện, rồi từ chối các hoạt động sau đó, ngồi yên tại chỗ chờ Hạ Lãng.

Khoảng một tiếng sau, Hạ Lãng được người ta vây quanh đi ra từ phòng riêng.

Anh đứng giữa đám đông xã giao, rồi bất chợt liếc nhìn tôi một cái.

Mọi người lập tức dừng câu chuyện, Hạ Lãng tách ra khỏi họ.

Khi đi ngang qua tôi, anh lạnh nhạt nói hai chữ:

“Đi theo.”

Tôi xách túi bám theo sau anh đến hầm để xe.

Hạ Lãng mở cửa xe bên phụ của chiếc Maybach màu đen, nghiêng đầu ra hiệu tôi lên xe.

Vừa lên xe, anh mở điều hòa, luồng khí ấm áp từ cửa gió thổi ra.

Cơ thể tôi dễ chịu hơn chút.

Không gian trong xe kín và nhỏ, mùi nước hoa nam trên người anh tràn ngập.

Anh rút điếu thuốc ngậm trên môi, rồi lại lấy xuống, kẹp giữa hai ngón tay.

Hạ Lãng trầm giọng giải thích:

“Tuần này anh đi công tác ở Melbourne, hôm nay mới về.

Anh không có cách nào liên lạc với em, nên không thể báo hành trình kịp thời.”

“Anh muốn nói là, đã nói sẽ chịu trách nhiệm thì sẽ không nuốt lời.”

Tôi siết chặt túi xách, không biết đáp thế nào.

Hạ Lãng nghiêng đầu nhìn tôi:

“Có thể nói cho anh biết, sao hôm nay em lại có mặt ở đó không?”

Tôi không giỏi nói dối, nên đáp thẳng:

“Đi xem mắt.”

Hạ Lãng cau mày:

“Để anh đoán xem, em đi xem mắt là vì không tin anh sẽ chịu trách nhiệm?”

Tôi gật đầu, rồi lại lắc đầu.

“Là sao?”

“Chúng ta không cùng thế giới.

Anh không nói, tôi không nói, chuyện đó sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của cả hai.

Mỗi người vẫn sống như trước, cũng sẽ không còn liên quan gì đến nhau.”

Cuộc sống của Hạ Lãng, tôi chưa từng dám mơ chạm tới.

Có cố gắng chen chân vào, tôi nghĩ cũng sẽ không có kết cục tốt.

“Em muốn cắt đứt liên hệ với anh?”

Tôi gật đầu.

Anh không nói nữa, không khí trong xe nặng nề khiến tôi khó thở, cứ như có ai đang đổ xi măng vào trong.

Một lúc sau, anh mở cửa xe bước ra ngoài, yên lặng hút xong một điếu thuốc.

Khi quay lại, mùi nước hoa trên người anh đã phai, thay bằng mùi thuốc lá.

Hạ Lãng thở ra một hơi dài:

“Tối đó là em chủ động đúng không?

Nếu em không cần anh chịu trách nhiệm, vậy giờ anh mong em hãy chịu trách nhiệm với anh.”

Bị anh nói trúng, đầu óc tôi lại vô thức tua lại cảnh đêm hôm đó.

Những hình ảnh ái ân khiến mặt tôi đỏ bừng.

Nghĩ tới đồng lương ít ỏi của mình, tôi thở dài, ngượng ngùng nói:

“Tôi không có tiền đền cho anh.”

“Anh không thiếu tiền.”

Anh xoay chiếc nhẫn trang trí trên ngón tay, nói thẳng:

“Kết hôn với anh đi.”

Chuyện như trời rơi bánh bao, tôi không thể nào chấp nhận dễ dàng.

Lý trí mách bảo tôi: Hạ Lãng đòi cưới gấp thế này chắc chắn có ẩn tình.

Tôi hỏi:

“Sao lại gấp vậy? Sao lại là tôi?”

“Vì đến tuổi rồi, em lại đúng lúc phù hợp.

Hơn nữa, chúng ta cũng đã là vợ chồng thật sự.”

Dường như Hạ Lãng nhìn thấu nghi ngờ trong tôi:

“Em nghĩ mình có gì đáng để anh tính toán không?”

Tôi không muốn thừa nhận, nhưng anh nói đúng.

Tôi không tiền, ngoại hình cũng bình thường.

Kết hôn với tôi, rõ ràng anh thiệt thòi hơn.

Suy nghĩ một lát, tôi hỏi:

“Khi nào anh muốn cưới?”

“Nếu em đồng ý, càng nhanh càng tốt.”

“Tôi phải nói với ba mẹ một tiếng.”

Hạ Lãng gật đầu:

“Anh đi cùng em. Đến lúc đó cứ để anh nói.”

Với tính ba mẹ tôi, kiểu cưới chớp nhoáng này là điều không tưởng.

Tôi không rõ Hạ Lãng đã nói gì trong phòng với họ, nhưng khi ra ngoài, thái độ ba mẹ tôi lập tức thay đổi 180 độ, yên tâm giao tôi cho anh.

Từ lúc gặp lại Hạ Lãng đến lúc lấy giấy kết hôn, chỉ mất 23 ngày.

Ra khỏi Cục dân chính, nhìn hai người dựa sát trên giấy kết hôn, tôi vẫn thấy như mơ, không thực.

Gió đông lạnh buốt, mũi tôi đỏ ửng.

Vừa vào xe, việc đầu tiên Hạ Lãng làm là bật máy sưởi.

Anh với tay ra sau, lấy một túi giấy.

Bên trong là một chiếc khăn choàng cổ.

Chất lượng không phải loại tinh xảo, nhưng rất ấm.

Hạ Lãng giúp tôi quàng khăn, rồi hỏi:

“Khi nào em dọn đến nhà anh?”

Chương tiếp
Loading...