Trộm Ngọc
Chương 1
Sau khi phu quân xuất chinh trở về, người hoàn toàn thay đổi thái độ lãnh đạm trước kia, mỗi đêm đều si mê quấn lấy ta, thậm chí một đêm gọi mười tám lần nước.
Ta quả thực không thể chống đỡ nổi, chỉ muốn cầu xin chàng nương tay đôi chút, nào ngờ lại vô tình nghe được cuộc trò chuyện của chàng với người khác.
“Đại ca, ta cam đoan đây là đêm cuối cùng, được không?”
“Huệ Nương là người ngốc nghếch, ta và huynh là huynh đệ song sinh, nàng sẽ không phát hiện đâu.”
“Nếu không phải trên chiến trường ta bị thương gốc rễ, mất khả năng phòng the, thì cũng chẳng cầu xin huynh.”
“Huynh là đại ca ta, vậy mà cũng không chịu giúp! Chẳng lẽ muốn nhìn ta cả đời bị thiên hạ cười chê hay sao?”
Trong lòng ta kinh hãi tột độ.
Chẳng lẽ, những ngày qua người cùng ta quấn quýt ân ái, không phải là phu quân Lục Diên Tề, mà là huynh trưởng song sinh của chàng - Lục Diên Chiêu ư???
Đêm ấy, Lục Diên Chiêu lại bước vào khuê phòng của ta lần nữa.
Sau khi xong việc, hắn định rời đi, lại bị ta trở mình đè xuống.
“Thừa tướng đại nhân, sao chỉ có một lần đã định đi rồi?”
Rồi, trong ánh mắt đầy kinh ngạc của hắn, ta khẽ ghé sát bên tai, cất tiếng thì thầm:
“Nếu không mang thai nghiệt chủng, đại nhân định ăn nói thế nào với phu quân ta đây?”
1.
Ta và tỷ tỷ là tỷ muội song sinh, được hứa gả cho hai huynh đệ Lục gia - cũng là một đôi huynh đệ sinh đôi.
Huynh đệ nhà họ Lục đều là rồng trong loài người.
Trưởng tử Lục Diên Chiêu tuổi trẻ tài cao, giữ chức Thừa tướng, quyền thế ngút trời.
Thứ tử Lục Diên Tề từ năm mười lăm tuổi đã ra chiến trường, lập nhiều chiến công hiển hách, được phong làm Phiêu Kỵ tướng quân.
Vốn dĩ, ta và tỷ tỷ sẽ cùng ngày gả vào Lục gia.
Nào ngờ, trước ngày thành hôn, tỷ ấy đột nhiên mắc bệnh nặng, hương tiêu ngọc tận.
Vì vậy, chỉ còn mình ta gả vào Lục gia, cùng nhị lang nhà họ Lục thành thân.
Còn đại lang Lục gia - người có tình có nghĩa… tuy chưa kịp thành hôn cùng tỷ tỷ, nhưng vẫn tự nguyện thủ hiếu ba năm, không bàn chuyện hôn phối.
Phụ mẫu tuy thương tâm, nhưng cũng cho rằng Lục gia là người trọng tình trọng nghĩa, nên đã chuẩn bị cho ta song phần hồi môn, để ta yên lòng xuất giá.
Nào ngờ, đúng ngày đại hôn, Bắc Địch bất ngờ xâm phạm biên cảnh, Lục Diên Tề vừa bái đường cùng ta xong đã lập tức nhận chiếu lệnh, lên đường ra biên ải nghênh chiến.
Lẽ ra, có thể đợi lễ thành hôn hoàn tất, hôm sau mới lên đường.
Thế nhưng Lục Diên Tề lại nói: “Quân tình khẩn cấp, không thể chậm trễ.”
“Chuyện động phòng, đợi ta xuất chinh trở về hẵng nói!”
Tuy trong lòng đau xót, nhưng ta cũng hiểu, là thân quân nhân, bảo vệ giang sơn xã tắc mới là việc trọng đại nhất.
Ta rưng rưng nước mắt, nắm tay chàng dặn dò: “Nhị lang, chàng nhất định phải bình an trở về, Huệ Nương sẽ ở nhà chờ chàng.”
Lục Diên Tề chỉ liếc ta một cái, không nói gì, thản nhiên hất tay ta ra.
Chàng chỉ dặn: “Ta không có ở nhà, nàng thay ta chăm sóc phụ mẫu, gặp chuyện thì nghe theo lời đại ca, nữ nhi chớ nên tự ý quyết đoán.”
Ta nhận ra sự lãnh đạm trong lời của chàng, lòng chua xót, chẳng rõ bản thân đã làm sai điều gì.
Nhưng một khi đã gả vào Lục gia, thì chính là người của chàng, không dám cãi lời phu quân.
Chỉ ngoan ngoãn gật đầu đáp: “Dạ, Huệ Nương đã rõ.”
Lục Diên Tề đánh trận này hết ba năm.
Ta ở nhà chờ đợi ba năm, cũng trông ngóng ba năm.
Cuối cùng, cũng đợi được tin khải hoàn của chàng.
“Tiểu thư, nghe nói cô gia nhà ta đã đại thắng trở về, được bệ hạ phong làm Nhất phẩm Đại tướng quân, còn được ban cho tước Hầu nữa đó!”
“Tiểu thư cuối cùng cũng vượt qua giông tố, đợi được mây tan trăng sáng rồi!”
Trong lòng ta vui mừng khôn xiết, nhưng trên mặt vẫn không dám thể hiện quá rõ, chỉ mỉm cười nhẹ giọng đáp: “Bình an trở về là tốt rồi, bình an là tốt rồi!”
Sau đó liền sai người bày biện lại phủ, chuẩn bị mở yến, mời thân quyến và các bậc quyền quý trong kinh thành.
Trong ba năm Lục Diên Tề vắng mặt, đại bá Lục Diên Chiêu vẫn chưa lập thê, thân thể mẫu thân lại suy nhược, nên mọi việc trong ngoài phủ đều do ta chủ quản.
Bọn hạ nhân cũng lấy làm mừng cho ta… lần lượt đến chúc mừng, lời nào cũng là cát lành tốt đẹp.
Ta sai Cải Hà phát thưởng cho mỗi người đến chúc mừng.
Lục Diên Tề từ trong cung được ban thưởng trở về, trong phủ khách khứa đầy nhà, tiệc rượu linh đình, lời chúc tụng vang không ngớt.
Rượu qua ba tuần, đợi khi khách khứa lần lượt cáo từ, ta đích thân dìu Lục Diên Tề trở về phòng.
Nhìn chàng ngã người trên giường, lòng ta vui mừng không xiết.
Ba năm không gặp, thiếu niên tướng quân năm nào giờ càng thêm anh tuấn kiêu hùng, từng nét mày nét mắt đều toát lên vẻ tuấn dũng của bậc nam nhi.
Tuy ta và chàng chỉ gặp thoáng qua trong ngày thành thân, nhưng dung mạo ấy từ thuở nào đã khắc sâu trong tâm trí ta.
Tuy đại bá Lục Diên Chiêu có dung mạo y hệt, nhưng giữa chân mày lại vương chút nho nhã thư sinh, rốt cuộc cũng khác biệt.
Nam nhân, vẫn là của nhà mình mới tốt.
Nghĩ vậy, ta bèn sai Cải Hà đi đun nước nóng, mang đến phòng.
“Phu quân, người cởi áo ra, thiếp thân hầu người lau người, bằng không sẽ thấy khó chịu đấy…”
Lục Diên Tề dường như đã say, nằm yên bất động.
Ta đánh bạo cởi áo ngoài của chàng, dùng khăn nhúng nước lau mặt, rồi từ cổ xuống đến ngực...
2.
Dung mạo của Lục Diên Tề, trong hàng con cháu quyền quý chốn kinh thành, quả thực hiếm ai sánh bằng.
Sống mũi cao thẳng, ngũ quan sâu sắc, vai rộng eo thon, đôi chân dài thẳng tắp...
Tuy đã xuất giá ba năm, nhưng đây là lần đầu tiên ta được nhìn thân thể nam nhân, nhất thời xấu hổ đến mức chẳng dám ngẩng đầu, chỉ biết nhắm mắt, tay cầm khăn lau loạn khắp nơi trên người chàng.
Chỉ cảm thấy thân thể dưới tay nóng rực và rắn chắc, từng đường nét đều rõ ràng mạnh mẽ...
Không biết khi nhắm mắt ta đã chạm phải chỗ nào, bỗng nhiên “Lục Diên Tề” đang ngủ kia liền siết chặt cổ tay ta.
Thân mình ta loạng choạng, ngã nhào vào lòng chàng, cả khuôn mặt vùi sâu vào lồng ngực rắn rỏi.
Ta hoảng hốt ngẩng đầu, vừa mở mắt liền chạm phải đôi mắt đen nhánh thâm sâu kia.
“Phu quân…”
Ta chống tay định ngồi dậy, nhưng lòng bàn tay lại vô tình đặt ngay trên phần ngực cường tráng kia.
Cảm giác cứng cáp căng đầy ấy khiến ta theo bản năng nhéo nhẹ hai cái.
Ánh mắt Lục Diên Tề tối sầm lại, giọng nói mang theo một tia lạnh lẽo khó nhận ra: “Chạm đủ chưa?”
Chợt nhận ra bản thân vừa làm chuyện gì, ta vội vàng cúi đầu nhận lỗi: “Thiếp… thiếp xin lỗi, phu quân, thiếp không cố ý…”
“Thiếp chỉ thấy chàng uống say, lo rằng người ra mồ hôi sẽ khó chịu, muốn giúp chàng lau người…”
Càng nói, thanh âm ta càng nhỏ dần, cuối cùng nhỏ tới mức gần như không nghe thấy.
Dẫu sao ta cũng là tiểu thư xuất thân từ phủ Thái phó, là nữ nhi khuê các, hành vi vừa rồi đích thực là có phần thất thố.
Nhưng nghĩ đến việc chàng là trượng phu của ta, hầu hạ chàng vốn là bổn phận, trong lòng cũng chẳng còn thấy xấu hổ đến vậy nữa.
Ta ngượng ngùng nhìn chàng, nhỏ giọng nói: “Phu quân… để thiếp giúp chàng cởi y phục nhé…”
Nói xong, liền đưa tay định tháo áo ngoài của Lục Diên Tề.
Nào ngờ, lại bị chàng đẩy mạnh ra.
Ta ngã ngồi trên giường, nhất thời bối rối không biết nên làm gì.
Chàng lại lạnh mặt đứng dậy, giọng lãnh đạm: “Ta uống say, cả người đầy mùi mồ hôi, thân thể phu nhân lại yếu ớt, chẳng dám để nàng vất vả hầu hạ ta.”
“Cải Hà, hầu phu nhân nghỉ sớm. Đêm nay ta sang thư phòng nghỉ tạm.”
Nói rồi, mặc kệ tiếng gọi với theo của ta, chàng dứt khoát xoay người rời đi.
Ta trân mắt nhìn theo bóng lưng chàng khuất dần, nước mắt bỗng chốc rơi lã chã.
Ta không hiểu.
Ta và chàng là phu thê danh chính ngôn thuận, vì sao chàng lại muốn chia phòng?
Nghĩ đến người ta mòn mỏi mong ngóng ba năm nay, vậy mà chàng lại không chút yêu thích ta, tim ta như bị xé toạc.
Cải Hà thấy vậy, giận thay cho ta.
“Tiểu thư! Sao cô gia có thể như vậy được?”
“Ngài ấy đâu biết, tiểu thư vì ngài ấy mà chờ đợi ba năm trời!”
“Ba năm nay, tiểu thư lo liệu mọi việc trong Lục gia, hiếu kính phụ mẫu của ngài ấy, có điểm nào không tận tâm? Ai thấy chẳng tấm tắc khen: Lục gia thật có phúc mới cưới được người?”
“Ngài ấy thì hay rồi! Đêm tân hôn thì ra trận đã đành, nay khải hoàn trở về, lại được phong hầu, vậy mà còn không chịu viên phòng với người!”
Càng nghe, lòng ta càng đau đớn.
“Đừng nói nữa… đừng nói nữa…”
Ta đau lòng đến chết lặng, rửa mặt xong liền nằm xuống nghỉ.
Trong cơn mê man nửa tỉnh nửa mơ, bỗng có một thân thể nóng hừng hực áp sát vào từ phía sau.
Ta giật mình bật dậy: “A! Ai đó?!”
Quay đầu nhìn lại, hóa ra là trượng phu ta… người đã rời đi lại quay về.
Lúc này, sắc mặt Lục Diên Tề đỏ bừng, ánh mắt mê ly, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ ta, khiến người ta chẳng biết né tránh vào đâu.
Bàn tay rực nóng của chàng siết chặt eo ta, kéo sát ta vào lòng.
“Nóng quá… Huệ Nương… ta khó chịu quá…”
Cảm nhận được sự bất thường của Lục Diên Tề, mặt ta đỏ bừng như bị lửa thiêu, giọng cũng run lên khe khẽ:
“Phu… phu quân… chàng sao vậy?”
Ánh mắt Lục Diên Tề sáng rực, như muốn nuốt chửng ta vào tận xương tuỷ, chàng cúi đầu, hôn ta.
“Hãy giúp ta…”
3.
Ta chưa từng thấy Lục Diên Tề có dáng vẻ thế này, trong lòng mơ hồ dâng lên cảm giác bất an.
“Phu quân chẳng phải đã nói đêm nay nghỉ ở thư phòng, sao lại…”
Chưa kịp dứt lời, Lục Diên Tề đã mạnh bạo xé tung áo ta, giọng điệu bá đạo: “Đưa ta!”
Bị ánh mắt của chàng nhìn chằm chằm, chân ta bủn rủn như nhũn ra.
Đưa, đưa, đưa, đưa!