Tôi Không Phải Là Cái Áo Bông Nhỏ
Chương 1
Mẹ tôi nằm liệt giường, tôi đón bà về chăm sóc suốt tám năm trời.
Sau này nhà cũ được đền bù giải toả, nhận được năm triệu, tôi muốn mượn bà mười nghìn để làm phẫu thuật ung thư vú, lại bị bà chỉ tay vào mặt mắng té tát.
“Con gái gả ra ngoài rồi mà còn mơ tưởng đến tài sản nhà mẹ đẻ sao?”
“Hoá ra mày đón tao về chăm là có mục đích!”
Bà mang theo khoản đền bù khổng lồ đến nhà em trai tôi, hưởng cảnh sum vầy tuổi già.
Còn tôi vì khối u di căn, không thể cứu chữa, cuối cùng qua đời.
Lần nữa mở mắt ra, tôi quay trở về đúng ngày mẹ bị liệt nửa người.
Đối mặt với ánh mắt tràn đầy mong đợi của bà, tôi khẽ gật đầu.
“Trước khi về nhà con dưỡng già, mình đi làm thủ tục sang tên căn nhà cũ đã.”
1
Mẹ đang khoe với mấy cô bệnh nhân rằng con gái mình là đứa ngoan ngoãn, nghe lời nhất, nhưng lời còn nghẹn trên đầu lưỡi, bà chỉ ngây ngẩn nhìn tôi.
Tôi hơi nghiêng đầu không nói gì, cầm tờ thanh toán viện phí ra viện, lặng lẽ đợi bà hoàn hồn lại.
Mẹ bị liệt nửa người bên phải, chỉ có thể dùng tay trái cố với sang, miễn cưỡng túm được vạt áo tôi.
“Sao lại nói chuyện đó vào lúc này? Trước đây mẹ nói bao lần muốn đưa cho con, nhưng con đều không chịu.”
Mẹ luôn tự nhận mình khác người, lúc nào cũng khoe rằng bà đối xử công bằng, chưa từng trọng nam khinh nữ.
Năm đó bố bị tai nạn qua đời, để lại một khoản bồi thường không nhỏ.
Sau khi mua một căn hộ hai phòng, số tiền còn lại mẹ chia làm hai phần: một phần dành cho tôi đi học, phần còn lại đưa cho em trai mở tiệm.
Nhưng sau đó mẹ nghe nói đại học có thể vay trợ cấp, có học bổng, còn em trai thì làm ăn nhà hàng thua lỗ, lại đổi sang mở gara sửa xe, cuối cùng gom chút vốn còn sót lại muốn nhượng quyền mở siêu thị.
Thế là mẹ vừa khóc vừa nói với tôi: “Con à, con với em trai đều là máu thịt của mẹ.”
“Con đầu óc nhanh nhạy, tự mình cũng sẽ có tương lai tốt.”
“Nhưng em con thì chậm chạp, giờ mới có con đường mưu sinh, mẹ sao mà mặc kệ được?”
Lúc đó tôi đang có cơ hội đi trao đổi ở nước ngoài, nhưng nhìn thấy nước mắt của mẹ, tôi rút đơn, chọn ở lại trường học thạc sĩ, đồng thời nộp đơn xin trợ cấp.
Phần tiền đáng lẽ thuộc về tôi cứ thế mà dần dần chuyển hết vào thẻ của em trai.
Cứ thế bình yên vài năm, cửa hàng của em vẫn không trụ nổi, nhưng cậu ta lại dựa hơi “ông chủ” mà dính vào nhân viên, khiến người ta mang thai chưa cưới.
Mẹ lại tìm tôi khóc lóc: “Bên nhà gái đòi nhà, còn muốn sính lễ nữa, nếu không sẽ bỏ đứa bé.
“Dù gì đó cũng là cháu nhà họ Giang chúng ta, mà nếu không còn đứa bé này… sau này mẹ chết rồi biết lấy gì mà nhìn mặt bố con chứ.”
Mẹ bán căn nhà cũ, dùng tiền đó làm tiền cọc mua căn ba phòng cho em trai, tiền lương hưu mỗi tháng đem đi trả nợ ngân hàng.
Bà còn chuyển đến chăm con dâu ở cữ, bồng bế cháu.
Tôi không còn tin vào chuyện “đối xử công bằng” của bà nữa, bèn nộp hồ sơ vào một công ty lớn ở thành phố Chiết Giang.
Mẹ lại phản đối, cứ lải nhải: “Ba mẹ con mình từ khi bố con mất, khổ cực thế nào cũng vượt qua hết.”
“Giờ mẹ mong hai đứa trưởng thành, vậy mà con lại muốn đi xa như thế… Sợ là mẹ sống không được mấy năm nữa mà chẳng gặp con được mấy lần.”
“Mẹ không thiên vị đâu, nhưng em con là con trai, không có tiền thì lấy vợ sao được.”
“Còn con là con gái, lại giỏi giang, không cần của hồi môn cũng có bao nhiêu đàn ông xếp hàng chờ.”
Tôi phẩy tay, nói mình khó có cơ hội như thế lần thứ hai, rồi kéo vali chuẩn bị đi.
Mẹ bỗng như nghĩ ra điều gì, mắt sáng lên.
“Căn nhà hiện tại đã cho em con rồi, còn nhà tổ tiên ở quê, coi như của con.”
Mẹ còn tưởng đó là ý tưởng tuyệt vời, hớn hở thuyết phục: “Dù con là con gái nhưng nhà mình chưa bao giờ trọng nam khinh nữ.”
“Em con học đến cấp ba đã nghỉ, còn mẹ cố cho con học đến thạc sĩ.
“Giờ bất động sản nhà mình hai đứa mỗi đứa một căn, con thử đi hỏi xem, mười dặm tám thôn có ai được như con không!
“Con xem, nhà cũ dù xuống cấp, nhưng đất nền rộng gấp mấy trong thành phố.”
“Mai sau có tiền thì xây lại, cũng nở mày nở mặt tổ tiên họ Giang.”
Căn nhà cũ đó để không mấy chục năm, mái cũng sập rồi, lại ở nơi hẻo lánh.
Thế mà vào miệng mẹ, nó biến thành bảo địa phong thủy.
Dù tôi chẳng tha thiết gì với nó, cuối cùng vẫn không rời khỏi quê nhà.
2
Những năm này mẹ lao lực quá độ, mắc bệnh tim, đang nói chuyện thì ôm ngực ngã xuống trước mặt tôi.
Trên xe cứu thương, tôi cầm tay bà, hứa sẽ ở lại quê nhà, để gia đình sum vầy bên nhau.
Sau đó tôi thi vào biên chế địa phương, rồi cũng như người khác: xem mắt, kết hôn, sinh con.
Mỗi dịp lễ tết tôi đều đến nhà em trai thăm mẹ.
Bà ôm đứa cháu nội mũm mĩm, tóc mai bạc dần, nhưng lúc nào cũng cười đến híp mắt.
Bà đạt được điều mình mong mỏi, còn tôi sống bình lặng, thời gian âm thầm trôi qua, nỗi bất công trong lòng cũng dần phai nhạt.
Nào ngờ mẹ đột ngột xuất huyết não.
Sau khi đẩy ra khỏi phòng mổ thì nửa người đã mất cảm giác.
Siêu thị của em trai đóng cửa, cậu ta đi làm thuê vài năm rồi lại quay lại mở quán ăn sáng.
Mẹ nằm viện đúng lúc quán của cậu ta khai trương, thế là chỉ mình tôi chạy tới chạy lui trong bệnh viện.
Bác sĩ nói bệnh của mẹ không nặng, chỉ cần kiên trì phục hồi, phần lớn có thể tự lo sinh hoạt.
Tôi còn liên hệ viện phục hồi chức năng, đóng trước hai vạn.
Nhưng đến lúc chuẩn bị xuất viện, chị dâu xách một thùng sữa cận hạn dùng đến thăm, rồi nói với mẹ: “Đúng lúc này mẹ lại đổ bệnh, không ai trông Tiểu Bảo, nên con phải để mẹ đẻ của con đến giúp.”
“Nhà thì chật, con đã dọn hết đồ của mẹ xuống tầng hầm rồi.”
Nói xong cô ta quay người bỏ đi.
Mẹ chết sững, gọi điện cho em trai thì bị đánh trống lảng: “Mẹ, tính tình Huệ Huệ mẹ còn không biết sao? Mẹ bị bệnh như thế, mẹ nghĩ cô ấy sẽ chăm mẹ chắc?”
“Chọc giận cô ấy, thật sự cô ấy sẽ đòi ly hôn đấy.”
“Con đã có hai đứa rồi, mẹ chẳng lẽ muốn thấy nhà con tan nát vì mẹ sao?”
Mẹ cầm chiếc điện thoại bị cúp máy, khóc suốt một đêm.
Sau đó bà nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy hy vọng.
Kiếp trước, tôi không chịu nổi ánh mắt cầu xin không lời ấy, chưa hỏi ý chồng đã đưa mẹ về nhà.
Nhưng một khi đưa về… là trọn tám năm.
Phục hồi không hiệu quả, hy vọng đứng dậy tiêu tan, mẹ càng ngày càng nóng nảy.
Tổng cộng hơn chục điều dưỡng, người bền nhất cũng không trụ nổi nửa tháng.
Cuối cùng tôi đành nghỉ việc, tự mình chăm.
Tôi thay bỉm sạch cho mẹ, nhưng vào giây cuối cùng bà luôn dùng cánh tay trái còn hoạt động xé toạc nó ra.
Tấm đệm dày bị thấm ướt.
Mẹ thích sạch sẽ, tôi chỉ có thể bế bà lên giường mình, rồi nửa đêm giặt giũ chăn gối.
Nhưng quay lại thì thấy giường tôi cũng đầy những vệt nước thải vàng nâu, bên cạnh là miếng bỉm vừa bị bà xé ra.
Tôi suy sụp bật khóc, mẹ liền cầm đồ trang trí ở đầu giường ném thẳng vào tôi.
“Tao còn chưa chết! Mày gào khóc cái gì!”
“Hồi nhỏ tao còn phải bế mày, phải thay tã cho mày, giờ mày lại bắt tao đeo thứ này?”
Căn nhà vốn ấm áp giờ ngập mùi thuốc súng.
Con gái tôi chạy lại lấy khăn giấy lau vết máu trên trán tôi thì cũng bị vạ lây, một chiếc gối bay đến, đầu con bé đập vào góc bàn.
Chồng tôi nổi giận đùng đùng, bế con về nhà mẹ anh ấy, vài hôm sau gửi đến tôi tờ đơn ly hôn.
3
Trong nhà chỉ còn lại hai mẹ con tôi, mà cũng biến thành một chiến trường.
Từ nhỏ tôi đã có tính không chịu thua, hiểu rằng nếu muốn thay đổi hiện tại, cách duy nhất là để mẹ hồi phục lại sức khỏe.
Thế là tôi tự học các khóa phục hồi chức năng, lập hẳn một kế hoạch luyện tập chi tiết.
Ngày nào cũng cõng mẹ xuống công viên trong khu để tập phục hồi, mưa nắng không ngừng.
Cuối cùng cũng có chút tiến triển.
Mẹ dần dần có thể tự đứng, tự giải quyết sinh hoạt cá nhân.
Tôi nghĩ cuộc sống bắt đầu khởi sắc.
Chồng cũng không còn kiên quyết đòi ly hôn, thỉnh thoảng sẽ đưa con gái về nhà ở vài hôm.
Nhưng khối u tuyến vú mà tôi tạm thời chưa xử lý được trước đó bỗng nhiên bắt đầu to lên.
Bác sĩ bảo tôi đã ở giai đoạn sớm của ung thư vú, cần phải phẫu thuật càng sớm càng tốt.
Mà tôi đã nghỉ việc mấy năm, tiền tiết kiệm thì vì lo phục hồi cho mẹ đã gần như cạn sạch.
Đúng lúc này, căn nhà tổ ở quê - cái nơi hẻo lánh chẳng ai về - lại được quy hoạch làm khu du lịch, nằm trọn trong diện đền bù giải tỏa.
Thôn gọi điện báo cho mẹ, nói tiêu chuẩn đền bù rất cao.
Do diện tích đất nền của nhà tôi rộng, có thể được bồi thường năm triệu.
Tôi mừng rỡ như điên.
Dù mấy năm nay mẹ không nhắc tới chuyện căn nhà thuộc về ai, nhưng năm đó mẹ đã hứa cho tôi, em trai cũng không ý kiến.
Giờ kể cả không lấy hết, lấy được một phần ba thôi là đủ chi phí chữa bệnh của tôi rồi.
Thế là tôi đề nghị mẹ ký đồng ý phương án bồi thường của thôn, đợt đầu tiên ký tên nhận tiền.
Điều kiện là ứng trước một vạn cho tôi phẫu thuật.
Nhưng mẹ lại chỉ tay vào mặt tôi mà mắng: “Mày tóc dài óc ngắn vừa thôi! Giờ ai cũng đang chờ không ký để đợi tăng giá, chỉ có mày giống như chưa từng thấy tiền vậy.”
“Dì Lý còn bảo, thôn bên cạnh đợi đến cuối được tăng thêm hai triệu đấy, mày làm cả đời được bao nhiêu tiền như thế?”
Bà hoàn toàn không nhắc đến lời hứa ngày trước, chống gậy đi thẳng ra ngoài.
“Con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi.”
“Mày kết hôn mười năm rồi mà còn nhớ tài sản nhà mẹ đẻ, không sợ người ta cười ư.”
“Mày chăm tao mấy năm mà làm như mày mang ơn tao ấy.”
“Tao là mẹ ruột mày! Xe của em mày đang đỗ dưới lầu, từ nay tao không cần ở nhà mày, cũng chẳng phải nhìn sắc mặt mày nữa.”
Tôi chết đứng, vội chạy theo.
Em trai đang tươi cười đỡ mẹ lên xe.
“Chị, chị chăm mẹ tám năm rồi, chị vất vả rồi.”
“Từ giờ để con trai như em thực hiện chữ hiếu, chị đừng lo nữa.”
Mẹ chuyển sang nhà em tôi, kiên nhẫn đợi ký lần cuối, rồi nhận được bảy triệu đền bù.
Còn tôi, vì khối u di căn, chết trong bệnh viện.
Thi thể không ai nhận.
May thay, ông trời cho tôi sống lại một đời.
Lần này, tôi tuyệt đối sẽ không để thứ tình thân giả tạo mơ hồ ấy trói buộc mình nữa.
Những gì thuộc về tôi, tôi sẽ lấy lại gấp đôi.
Y tá giục mẹ con tôi mau đi thanh toán chi phí nhập viện để làm thủ tục xuất viện.
Mẹ do dự nhìn tôi: “Nhiên Nhiên, trước kia không phải con chê căn nhà đó nát quá, không muốn sao? Giờ sao tự nhiên lại nhắc tới?
“Có phải con thấy lần này mẹ bệnh, em con không giúp được gì, để con chạy ngược xuôi nên con giận phải không?”
“Ôi… con là chị, mà em con thì bận buôn bán, nó khổ lắm.”
“Không như con học cao, có công việc giờ hành chính ổn định.”
“Nó mà không bận là không có cái ăn đâu, con thông cảm cho nó chút, đừng giận nữa.”
Mẹ nói đến khô cả miệng, tôi vẫn không nhúc nhích.
Bà cuống lên, giơ tay đấm vào nửa người không cử động được của mình.
“Không phải mẹ không muốn sang tên cho con… nhưng con xem, giờ mẹ không nhúc nhích nổi, đi làm thủ tục sao được.”
Rồi mẹ lại dùng thứ vũ khí quen thuộc - nước mắt.
“Tại mẹ vô dụng… già rồi còn gây phiền toái… ông nó ơi, ông chờ tôi bao lâu rồi, chắc nóng ruột lắm, tôi đi ngay đây…”
Vừa khóc bà vừa liếc mắt quan sát phản ứng của tôi.
Tôi lấy tờ giấy ủy quyền và hộp mực in ra.
“Không phiền đâu mẹ.”
“Mẹ chỉ cần ký giấy ủy quyền, mọi thủ tục để con lo.”
“Con đi nhanh rồi về, thuận lợi thì chiều nay mình xuất viện được.”
“À đúng rồi, viện phí lần này con tạm ứng trước, chia ra thì mỗi người một nửa, em trai cần đưa mười lăm nghìn.”
“Mẹ gọi cho nó, hay để con ghé tiệm nó xin?”