Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Tiền Dưỡng Lão Của Mẹ Tao, Đừng Mơ Mua Nhà
Chương 4
Bình thản nhìn thẳng vào ống kính máy quay, tôi lên tiếng:
“Xin chào các bạn khán giả.
Tôi là Phó Vũ Hân, người bị gán cho danh hiệu ‘trà xanh’ trên mạng những ngày qua.
Sở dĩ tôi chưa lên tiếng là vì cần thời gian thu thập chứng cứ.”
“Nhưng hôm nay, khi đã có người tìm đến tận đây, vậy thì chi bằng chúng ta cùng xem rõ chân tướng nhé.”
Vừa dứt lời, mẹ Trần Văn Thanh như phát điên, lao tới định giật điện thoại khỏi tay tôi, nhưng đã bị bảo vệ giữ lại.
Màn hình lớn đột nhiên phát một đoạn video là camera ghi hình tại quán cà phê hôm trước.
May mắn thay, vị trí lúc đó khá gần máy quay, nên âm thanh và hình ảnh đều rõ ràng mồn một.
Không ít nhân viên đã tụ tập về sảnh công ty để xem.
Đám người hóng chuyện ngày một đông, gần như chật kín cả khu vực.
“Trời ơi! Lấy trộm tiền dưỡng lão của mẹ Phó Vũ Hân để mua nhà?? Đây là việc con người có thể làm sao??”
“Vãi cả linh hồn, còn ép cưới nữa!
Mẹ của Trần Văn Thanh đúng là cực đoan đến kinh ngạc!
Mấy thứ trong livestream toàn là bịa đặt à?”
“Bà ta đàn áp bạn gái của con trai, Trần Văn Thanh không nói một lời?
Cái quái gì mà ‘người đàn ông thật thà’, đúng là đồ nhu nhược vô dụng!”
“Thương quá… Phó Vũ Hân bị tạt cả ly cà phê nóng vào mặt, cà phê vừa mới được bưng ra chưa đến mười phút, trong video còn thấy bốc khói.”
Đoạn video khiến cả dân mạng lẫn nhân viên công ty đang có mặt tại sảnh tức đến tăng xông.
Đây mà là người sao?
Mẹ Trần Văn Thanh lắp bắp biện minh:
“Mấy người hiểu cái gì!
Sau này Phó Vũ Hân gả vào nhà tôi, tôi chẳng còn nhà để ở nữa!
Chẳng lẽ tôi không được nghĩ cho bản thân một chút à?”
“Với lại cô ta ngoại tình là thật mà!”
“Con trai tôi đã trao trọn bảy năm thanh xuân, còn là người đầu tiên của cô ta!
Chẳng lẽ cô ta không nên đáp lại gì sao?
Số tiền dưỡng lão đó tạm coi là xứng đáng rồi!”
Giọng điệu đầy lý lẽ ấy khiến ai nấy đều siết chặt nắm tay, tức đến run người.
Trần Văn Thanh vội bịt miệng mẹ mình lại, gắt khẽ:
“Mẹ, đừng nói nữa!”
Tôi khoanh tay, hơi nghiêng đầu cười lạnh:
“Tôi ngoại tình? Bà mù chắc?”
Mẹ Trần Văn Thanh đẩy Trần Văn Thanh ra, lôi từ túi ra một bức ảnh của một người đàn ông.
Đó chính là ảnh của Phó Trầm Châu.
Bà ta giơ cao tấm ảnh lên, cuối cùng dí thẳng vào ống kính:
“Là hắn! Chính hắn là người mà Phó Vũ Hân qua lại! Đừng tưởng chỉ có cô ta có bằng chứng, tôi cũng có!”
Bà ta không hề nhận ra nét mặt của những người xung quanh đều có chút biến đổi thậm chí có người còn suýt bật cười.
Ngay lúc đó, một giọng nói trầm thấp vang lên, lập tức dập tắt toàn bộ tiếng ồn trong sảnh.
Tất cả mọi người lập tức im bặt.
“Đây là thứ mà bà gọi là bằng chứng à?”
Thư ký lập tức sáng rỡ ánh mắt khi thấy người vừa đến:
“Giám đốc, cuối cùng anh cũng tới rồi!”
Phó Trầm Châu khẽ gật đầu, khí thế sắc bén tràn ngập khắp đại sảnh.
Anh nhướng mày, cười nhạt đầy thú vị:
“Bà nói người mà Phó Vũ Hân ngoại tình là tôi?”
Mẹ Trần Văn Thanh tưởng mình nắm thóp trong tay, dõng dạc hét to như không sợ trời đất:
“Đúng vậy! Chính là anh! Chính anh đã nhốt cả nhà tôi vào chuồng heo ba ngày!”
Ngay sau đó cả đại sảnh bật cười rộ lên như vỡ tổ.
6.
Mẹ Trần Văn Thanh hoảng lên, gào to:
“Cười cái gì mà cười! Mấy người lại còn bênh vực cái đồ c/ặ/n b/ã này?!”
“Thế đâu là bằng chứng ngoại tình?”
“Hừ, hàng xóm các người đều nói thấy tên đàn ông kia thường xuyên ra vào căn hộ của cô ta!
Đàn ông độc thân với đàn bà độc thân sống chung một phòng, còn đang có bạn trai không gọi là ngoại tình thì là gì?”
Thư ký vừa nghe vậy liền bật cười khinh miệt:
“Nực cười, ở đây ai mà không biết giám đốc của bọn tôi chính là anh trai ruột của cô Phó Vũ Hân.”
Ánh mắt Trần Văn Thanh trợn to, không thể tin nổi, nhìn chằm chằm vào tôi:
“Giám đốc? Em là tiểu thư của tập đoàn Phó thị?”
Cái offer anh ta nhận được trước đó chính là từ tập đoàn Phó thị!
Anh ta không ngừng lắc đầu, cả miệng cũng run rẩy:
“Không thể nào… không thể nào… em nói em là con nhà đơn thân, con một mà…”
Tôi khẽ nở nụ cười giễu cợt, ánh mắt lạnh băng:
“Ha, nếu tôi không giấu thân phận, e là cả nhà các người đã sớm ăn sạch tôi không chừa một mẩu rồi!”
Mọi người xung quanh lập tức bừng tỉnh, cuối cùng cũng hiểu rõ ngọn nguồn sự việc.
“Thì ra là tiểu thư Phó thị ẩn thân để yêu đương với Trần Văn Thanh… Trời ạ, may mà tỉnh sớm.”
“Trời đất, thật kinh tởm. Đúng là một gia đình tham lam ghê tởm. Tội nghiệp tiểu thư Phó thị quá.”
Mặt mẹ Trần Văn Thanh khi thì xanh, khi thì trắng, thay đổi liên tục như tắc kè hoa.
“Không thể nào! Cô cấu kết với bọn họ diễn kịch, đúng không?!”
Bà ta bỗng nhảy dựng lên, chỉ tay vào mặt từng người, gào thét điên loạn:
“Tôi biết ngay mà!
Con đ* này là đồ giả nhân giả nghĩa!
Tìm người dựng kịch với nó!
Tránh hết! Đây là chuyện gia đình chúng tôi, không liên quan gì đến các người cả!!”
Tôi liếc bà ta một cái đầy khinh bỉ:
“Cố chấp đến mức đáng thương.”
Tôi chạm nhẹ vào màn hình điện thoại.
Ngay sau đó, một đoạn ghi âm tại bệnh viện vang lên.
May là lúc đám phóng viên vừa xuất hiện, tôi đã lén mở ghi âm. Dù chiếc điện thoại sau đó bị phá hỏng, nhưng tôi vẫn có thể khôi phục bản sao lưu.
Từng lời nói thô tục, ghê tởm lần lượt vang vọng khắp sảnh lớn.
Cả đám người lập tức phẫn nộ.
“Trời ơi ! Đây là đe dọa, là bắt cóc trắng trợn chứ còn gì nữa! Còn ép người ta đi đăng ký kết hôn?!”
“Ôi không chịu nổi nữa rồi!
Một tiểu thư nhà họ Phó mà lại bị đối xử thế này…
Trước còn đãi cả công ty trà sữa, là một người rất tốt, rất thân thiện!”
“Hu hu, mình cũng từng được uống trà sữa chị ấy mua!
Thật sự rất tử tế!
Nghe nói còn làm từ vị trí nhân viên bình thường lên, chưa từng tỏ vẻ ta đây!”
“Bị cưỡng ép chụp ảnh kh/ỏ/a t/h/â/n?
Bọn chúng là s/ú/c s/i/n/h à? Không xứng làm cha mẹ!
Không đúng, loại này phải ném vào ổ chó dại cắn c/h/ế/t!”
Ngay sau đó, trên màn hình lớn phát ra hình ảnh mẹ Trần Văn Thanh đưa cho hắn một gói thuốc đầy màu sắc.
“Thuốc ngoan ngoãn này, uống vào là nghe lời ngay. Lát nữa chúng ta đưa nó đến Cục dân chính.”
Mẹ hắn như phát điên, cố vùng ra khỏi vòng kiềm chế của bảo vệ, trong mắt chỉ còn chiếc điện thoại trên tay tôi.
Nhưng ngay lúc còn một bước nữa chạm được vào tôi, bà ta lập tức bị cả nhóm bảo vệ khống chế chặt xuống đất.
Tôi lắc lắc điện thoại trong tay, mỉm cười đắc thắng:
“Bà không giật nổi đâu.”
Cư dân mạng như nước sôi bốc lên cuồn cuộn.
“Cái gì!? Trời ơi thật sự có thứ thuốc khốn nạn như vậy à?!”
“Quá khốn nạn rồi! Tôi phải báo công an, loại người như này cần bị tống vào tù!”
“Báo công an! Báo gấp! Trời ơi…”
Mẹ Trần Văn Thanh thấy tình hình đã vượt khỏi tầm kiểm soát, lập tức khuỵu xuống đất, khóc lóc van xin:
“Vũ Hân, dì sai rồi… dì thật sự biết lỗi rồi! Làm ơn tắt video đi, dì sẽ xóa hết ảnh! Cả 200.000 cũng sẽ trả lại con ngay!”
Mọi người xung quanh vây kín tôi, như thành một vòng bất khả xâm phạm, không cho ba mẹ con kia thoát được nửa bước.
Trần Văn Dao hoảng loạn, túm chặt lấy tay tôi, gào lên:
“Thả tôi ra mau! Việc này không liên quan gì đến tôi cả! Là mẹ tôi và em tôi làm, tôi không có phần!”
7.
Cô ta khóc như mưa như gió, đôi mắt đầy tuyệt vọng và khẩn cầu được sống sót.
Tôi chẳng buồn để ý đến, chỉ thản nhiên tiếp tục phát đoạn video kế tiếp.
Trong màn hình, gương mặt rõ ràng của Trần Văn Thanh đang ôm ấp quấn quýt bên một cô gái vóc dáng mảnh mai.
Cảnh tượng vừa xuất hiện, cả sảnh lập tức nổ tung vì tiếng hét.
“Aaa ——!”
“Mày là đồ khốn nạn! Phó Vũ Hân, sao cô lại có cái video này?!”
Liên tiếp những cú twist khiến tất cả mọi người đều c/h/ế/t lặng, không ai thốt nên lời.
“Đồ tồi! Ngoại tình rồi còn dám vu oan giá họa!”
“Hóa ra kẻ phản bội thật sự chính là Trần Văn Thanh!”
Trần Văn Dao vội nhào tới định ngăn cản phóng viên quay phim, nhưng bị đám người vây xem đẩy ra.
“Cô định làm gì?! Đây là tin nóng, đang livestream! Không đến lượt cô nói dừng là dừng!”
Mặt mày Trần Văn Dao trắng bệch, tay siết chặt đến trắng bệch các khớp ngón, run rẩy nhìn tôi:
“Cầu xin cô… tha cho tôi một con đường sống được không… tôi thật sự không làm gì cả… tất cả là do mẹ tôi sai khiến!”
“Hừ, cô dẫn cả đám phóng viên xông vào phòng bệnh của tôi, còn nói mình vô can?”
“Trần Văn Dao, tự làm thì tự chịu hậu quả đi!”
Trần Văn Thanh thì không dám manh động, chỉ gắt gao nhìn tôi, giọng khẩn thiết:
“Vũ Hân, mình nói chuyện đàng hoàng được không?
Cho mọi người đi trước đã… Là mình hồ đồ, tin lời mẹ nói phải ‘dạy dỗ’ em, nên mới chuyển 200.000 kia đi…”
“Tha lỗi cho anh được không? Là anh ngu ngốc, không ngăn được mẹ làm những chuyện khốn nạn đó với em. Anh xin lỗi.”
“Là anh ngoại tình trước, là anh sai, nhưng… em có thể thả bọn anh ra trước không…?”
Đồ c/ặ/n b/ã!
“Muốn đi à? Nằm mơ đi!”
Một tiếng còi cảnh sát chói tai vang lên khiến cả ba người lập tức tái mặt vài phần.