Thời Niệm Chiêu Chiêu - Ôm trọn ngân hà
Chương 1
Mẹ đưa tôi theo chồng mới, gả vào nhà họ Bùi.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã si mê người anh trai cha dượng mẹ kế của mình - Bùi Nghiễn Lễ.
Vì muốn lấy được anh, tôi quấn quýt không buông, đến mức bị mọi người xa lánh, phản đối.
Cuối cùng, tôi cũng như ý nguyện.
Nhưng sau khi kết hôn, Bùi Nghiễn Lễ vẫn lạnh nhạt như cũ, ngay cả trên giường cũng chỉ coi tôi như chỗ trút giận, không hề có chút tình cảm.
Hôm đó ở quán bar, tôi vô tình nghe thấy bạn anh hỏi: “Tại sao cậu lại bỏ tiểu thư nhà họ Phương để cưới cô em gái ương bướng, nông nổi như Chu Thì Niệm?”
Bùi Nghiễn Lễ cười nhạt: “Chỉ là trách nhiệm thôi. Không có tôi, cô ấy sống không nổi.”
Thì ra anh chưa bao giờ yêu tôi.
Chỉ là vì muốn chịu trách nhiệm cho lần hồ đồ sau cơn say hôm đó.
Tôi bước ra khỏi quán bar trong men say, mơ hồ bị một chiếc xe thể thao lao tới, đâm trở về năm mười bảy tuổi.
Sống lại một lần nữa, tôi quyết tâm bù đắp cho những hối tiếc kiếp trước, duy chỉ có một điều… tôi sẽ không còn chạy theo Bùi Nghiễn Lễ nữa.
Thế nhưng, đêm hôm ấy, Bùi Nghiễn Lễ lại ép tôi vào cánh cửa, lần đầu tiên trong hai kiếp, đôi mắt anh đỏ ngầu.
“Chu Thì Niệm, em nhìn anh đi, anh cũng yêu em…”
1
Khi nhận ra mình đã trọng sinh, tôi đang bưng nồi canh nóng hổi, đứng bên bàn ăn.
“Niệm Niệm? Sao con ngẩn ra thế? Mau đặt xuống đi, bỏng tay đấy.”
Giọng mẹ vội vàng kéo tôi về thực tại.
Tôi vội đặt nồi xuống, nhưng ngón tay vẫn bị nóng đến đỏ cả lên.
Ba người quanh bàn đều nhìn tôi.
Mẹ, cha dượng và Bùi Nghiễn Lễ…
Đây chính là ngày tôi biết anh bị bệnh dạ dày, liều lĩnh đòi vào bếp nấu cháo.
Suýt chút nữa đã làm nổ tung cả căn bếp, khiến bác Trương - người giúp việc - sợ chết khiếp.
Tôi vô thức ngước nhìn Bùi Nghiễn Lễ.
Anh trai trên danh nghĩa của tôi.
Lông mày sắc bén hơi nhíu lại, môi mỏng mím chặt, ánh mắt nhìn tôi đầy sốt ruột.
Tôi khẽ cười tự giễu.
Dù tôi có bày tỏ lòng mình thế nào, cũng chỉ là tự đa tình mà thôi.
Kiếp trước, lúc này tôi đã đầy mong chờ, tuyên bố: “Anh Lễ, đây là cháo em tự nấu cho anh. Anh nếm thử xem ngon không, nếu anh thích, sau này ngày nào em cũng nấu cho anh!”
Cả tấm lòng thiếu nữ tôi đã gửi gắm vào từng hạt gạo mềm dẻo.
Nhưng Bùi Nghiễn Lễ chỉ cau mày, liếc qua bàn tay tôi.
“Nhà họ Bùi có giúp việc, sau này đừng làm mấy chuyện thừa thãi này nữa.”
Tôi chết lặng tại chỗ.
Về phòng, tôi khóc suốt một đêm.
Ngày hôm sau, lau khô nước mắt, tôi lại tiếp tục làm cái đuôi nhỏ của anh.
Nghĩ tới đây, tôi đem bát cháo đầu tiên đặt trước mặt cha dượng ngồi ở vị trí chính.
Nở nụ cười tinh nghịch: “Bố, mẹ nói dạo này bố làm việc vất vả, nên con mới đặc biệt nấu cháo để bồi bổ cho bố.”
Gương mặt ông Bùi thoáng hiện vẻ bất ngờ, rồi lập tức cười sảng khoái.
“Đúng là con gái ngoan, bố không uổng công uống bát cháo này. Tháng sau bố tăng cho con thêm mười ngàn tiền tiêu vặt!”
Tôi mừng rỡ cảm ơn rồi lại múc một bát cho mẹ.
Làm nũng: “Lần đầu tiên con vào bếp, mẹ nhất định phải khen con đấy.”
Bát thứ ba, tôi đặt trước mặt mình rồi ngồi xuống ăn.
Không khí có chút gượng gạo.
Bác Trương vội vàng đứng ra hòa giải, định múc cho Bùi Nghiễn Lễ một bát cháo.
Tôi thản nhiên nói: “Bác Trương, anh Lễ không thích cháo đâu, bác đừng mất công.”
Đũa trong tay anh khựng lại, nhưng không lên tiếng.
Coi như ngầm thừa nhận.
Bác Trương đành dừng tay.
Tôi thong thả ăn cháo, trong lòng thề thốt.
Bùi Nghiễn Lễ, cả đời này tôi sẽ không bao giờ làm thêm bất kỳ điều gì vì anh, cũng sẽ không rơi một giọt nước mắt nào vì anh nữa.
2
Vừa về phòng chưa lâu, đã có tiếng gõ cửa.
Là mẹ tôi.
Bà mặc chiếc váy ngủ lụa trắng ngọc trai, mặt không trang điểm vẫn đẹp dịu dàng.
Khác hẳn với hình ảnh kiếp trước, vì lo lắng cho tôi mà gương mặt đầy nếp nhăn.
Tôi không kìm được, lao vào vòng tay bà.
Kiếp trước, người tôi nợ nhiều nhất không phải bản thân, mà là mẹ.
Sau khi ly hôn với cha ruột, mẹ gả cho ông Bùi.
Khi đó tôi không hiểu, nghĩ rằng bà tham phú phụ bần, phản bội cha tôi.
Mẹ vừa chịu đựng những cơn quấy nhiễu vô lý của tôi, vừa cúi mình chịu đựng trong gia đình hào môn.
Khi tôi say rượu, cùng Bùi Nghiễn Lễ xảy ra chuyện hoang đường, mọi việc bại lộ.
Nhà họ Bùi nổi giận, xử phạt Bùi Nghiễn Lễ theo gia pháp, còn đuổi tôi ra khỏi nhà.
Mẹ khuyên tôi quay lại xin lỗi, tôi lại hét vào mặt bà: “Con không sai! Con theo đuổi tình yêu thật sự, con không giống mẹ, tham phú phụ bần! Lẳng lơ trắc nết!”
Tôi ưỡn mặt, gân cổ cãi, còn cái tát ấy… mẹ không bao giờ giáng xuống.
Bà chỉ rơi nước mắt rời đi, nhưng tháng nào cũng gửi cho tôi vài chục ngàn, sợ tôi chịu khổ bên ngoài.
Sau này, khi tôi được toại nguyện gả cho Bùi Nghiễn Lễ, mẹ ở nhà họ Bùi lại càng sống trong khổ sở, u uất không vui.
Đến lúc đó, tôi mới biết cha ruột mình nợ nần chồng chất.
Mẹ sợ chủ nợ làm hại tôi, nên mới vội vàng mang tôi đi tái hôn cùng ông Bùi để tìm chỗ dựa.
Nhưng tôi đã làm tổn thương bà sâu sắc.
Giờ đây, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người mẹ, nước mắt tôi tự nhiên trào ra.
Mẹ dịu dàng vỗ lưng, dỗ dành: “Sao thế công chúa nhỏ của mẹ? Tay con đau à? Để mẹ bôi thuốc cho.”
Bà lấy thuốc mỡ trị bỏng, nhẹ nhàng thoa lên.
“Con gái ngoan của mẹ lớn rồi, cảm ơn con hôm nay chịu đổi cách xưng hô gọi ông ấy là bố. Mẹ hứa, sau này tuyệt đối không để con chịu ấm ức.”
Tôi rưng rưng khóe mắt, nhưng vẫn cười tươi: “Chỉ cần mẹ hạnh phúc, gọi ông ấy là ông nội con cũng chịu!”
“Con bé này nói linh tinh gì thế. Nhìn tay con kìa, lần sau đừng vào bếp nữa.”
Động tác của bà càng thêm nhẹ nhàng.
“Nhưng anh con nói, thuốc này hiệu quả lắm, mai là đỡ ngay.”
Tôi ngẩn ra: “Mẹ nói… Bùi Nghiễn Lễ?”
“Ừ, thuốc trong nhà hết rồi, mẹ định đi mua thì thằng bé vừa về đã đưa cho mẹ một tuýp. Còn bảo là mua nhầm, thằng bé này miệng thì cứng nhưng thật ra là người anh tốt, ngoài lạnh trong nóng…”
Tuýp thuốc mỡ này, giống hệt loại kiếp trước mẹ từng đưa tôi.
Chẳng lẽ… kiếp trước cũng là Bùi Nghiễn Lễ mua sao?
Tôi bĩu môi.
Giả bộ làm người tốt… thật đáng ghét!
3
Sáng hôm sau, khi tôi xuống nhà ăn sáng.
Bùi Nghiễn Lễ đã ăn xong, cái bát trống còn đặt trên bàn.
Trong không khí vương mùi cháo gạo.
“Bác Trương, bác nấu cháo sao?”
Bác Trương liếc nhìn Bùi Nghiễn Lễ, ấp úng.
“Tiểu thư, không… tôi nấu ít hoành thánh thôi, cô ăn mấy cái nhé?”
Kỳ lạ.
Tôi không nghĩ nhiều, chỉ đáp: “Cho cháu tám cái, rưới nhiều dầu mè một chút, cảm ơn bác.”
Khi hoành thánh còn chưa xong, cha dượng và mẹ tôi cũng xuống nhà.
Không khí giữa hai người khá hòa hợp.
Tôi thật lòng vui mừng.
Quan hệ của họ tốt, ở nhà họ Bùi, mẹ tôi mới có chỗ dựa.
Ăn xong tám cái hoành thánh cùng quả trứng luộc thường lệ, tôi đứng dậy chuẩn bị đi học.
“Bố mẹ, từ nay để tài xế đưa đón con đi học nhé.”
Bàn tay Bùi Nghiễn Lễ đang vươn tới, chợt khựng lại trên quai cặp tôi rồi chậm rãi buông xuống.
Cha dượng và mẹ liếc nhau, ngạc nhiên.
“Niệm Niệm, sao hôm qua nay con lạ thế? Trước kia chẳng phải con cứ nằng nặc đòi Nghiễn Lễ lái xe đưa đón con, còn bắt nó đi đường vòng cơ mà?”
Tôi cúi mắt.
“Trước kia con chưa hiểu chuyện. Anh mới tiếp quản công ty, bận rộn như thế, thôi đừng đưa con nữa.”
Cha dượng gật đầu hài lòng.
“Niệm Niệm trưởng thành rồi. Vậy từ nay để lão Triệu đưa con đi học.”
Nghe đến hai chữ “anh trai”, cơ thể Bùi Nghiễn Lễ khẽ run.
Kiếp trước, tôi không chịu coi anh như anh ruột, cố chấp chỉ gọi “anh Lễ”.