Thái Tử Lắm Lời Và Thái Tử Phi Câm

Chương 6



25.

Trở về Đông cung.

Bên trong loạn như ong vỡ tổ.

Vừa thấy ta, mọi người mới thở phào.

Thương Lẫm lúc trước có để lại một ám vệ canh giữ bên cạnh ta.

Ta giao tin tức về việc Vương phi của Vệ vương là phù thủy, mưu đồ khống chế Hoàng đế cho hắn, bảo lập tức chuyển đến Thương Lẫm.

Ám vệ vừa rời đi thì mưa như trút nước.

Ba ngày sau mới có tin Thương Lẫm bình an trở về.

Cùng với đó là việc Vệ Vương bị đày về phong địa, vĩnh viễn không được trở lại kinh thành.

Dĩ nhiên, phụ thân ta - từng là phe cánh của hắn cũng bị lưu đày ba ngàn dặm.

Ngày bọn họ rời đi, ta chọn một tửu lâu có tầm nhìn tốt nhất để nhìn xuống.

Dù mặc áo tù, dù sa sút tột cùng, họ vẫn ôm lấy Bảo Châu mà dỗ dành: “Đừng khóc, có mẫu thân ở đây, sẽ không để con khổ.”

“Chỉ cần cả nhà chúng ta bên nhau, chẳng sợ điều chi.”

Ta bình thản nhấp một ngụm trà.

Trong lòng không chút gợn sóng.

Bởi vì, ta đã có gia đình của riêng mình.

Thương Lẫm khoác chiến giáp dính mùi máu trở về Đông cung.

Vừa thấy hắn, ta chạy đến.

Hắn lại lấy tay che mặt lùi lại: “Ba ngày rồi ta chưa tắm, vừa bẩn vừa xấu, nàng đừng đến gần!”

Qua khe tay, đôi mắt hắn vẫn lấp lánh, tham luyến nhìn ta.

Bẩn… xấu?

Ta từng thấy hắn còn bẩn hơn thế.

Ta nhào đến ôm chặt hắn.

Sau lưng là bàn tay hắn khẽ vỗ, như đang dỗ trẻ con.

Khóe môi hắn nhếch lên, giọng đầy kiêu ngạo: “Nàng không thấy ta lợi hại cỡ nào đâu. Một cước ta đã đá bay Vệ vương, một kiếm làm hắn chạy trối chết!”

“Dám mơ tưởng soán ngôi ư?”

“Nếu không phải lão yêu bà kia tự vẫn cứu mạng hắn, hắn đã mất đầu rồi!”

“Bà ta chết cũng tốt, từ nay chẳng còn ai dám làm khó nàng nữa!”

“Quan trọng nhất là Thái tử phi của ta dũng cảm thông minh, thoát hiểm an toàn, truyền tin cho ta~”

“Có thê tử thế này, phu quân còn cầu gì hơn!”

“Um~” Hắn muốn hôn, ta nghiêng đầu né.

Dù ta bảo không chê, nhưng hắn không thể thật sự làm vậy.

Thương Lẫm ấm ức: “Hừ, nàng đúng là ghét bỏ ta!”

“Tối nay trên giường mà nàng không dỗ ta, ta giận thật đó, mặc kệ nàng luôn!”

“Thành thân bấy lâu nàng chưa nói với ta một câu, nàng lạnh nhạt, nàng bạo lực tinh thần với ta!”

“Nàng vừa chê vừa lạnh nhạt, ta còn sống làm gì nữa? Ta không sống nổi đâu~”

Ngựa gỗ kêu cót két.

Ta đặt môi hờ lên má hắn rồi rút về.

Hắn cố nén ý cười đang bật ra.

Ho khan một tiếng: “Sống rồi.”

26.

Nửa tháng nay chưa cùng giường.

Tối nay Thương Lẫm đặc biệt quấn quýt, cũng đặc biệt không biết chán.

Ban đầu chỉ là nằm dưới chăn tâm sự.

Hắn rón rén bảo muốn nói một bí mật.

“Thực ra ta đến từ một thế giới khác, nơi đó không có Hoàng đế, không có Thái tử, mọi người bình đẳng.”

“Nhưng ta ở nơi đó sống chẳng tốt chút nào.”

“Ở đó không có phụ hoàng mẫu hậu yêu thương ta, cũng không có nàng.”

Ta chớp mắt.

Hắn nhíu mày: “Nàng không tin sao?”

Ta lắc đầu.

Những gì hắn nói, ta đều tin.

Hắn bảo gà trống đẻ trứng, ta cũng tin.

Thương Lẫm hừ nhẹ: “Ta giận rồi!”

Hắn nheo mắt, liếc ta bằng khóe mắt.

“Dỗ ta đi!”

Ta vừa bất lực vừa buồn cười nghiêng người lại gần.

Kết quả bị hắn giảo hoạt đè xuống dưới.

Trời vừa hửng sáng.

Hắn vẫn ghé sát tai ta thì thầm: “Thêm lần nữa nhé, nàng không nói coi như đồng ý.”

Ta hít một hơi thật sâu, mở mắt nặng trĩu.

Một cước đạp hắn xuống giường: “Cút…”

Thương Lẫm sáng rỡ: “Ha!”

“Ta biết ngay nàng sẽ nói chuyện mà. Nào, gọi một tiếng ‘phu quân’ cho ta nghe đi~”

“Không gọi? Vậy gọi tên ta đi!”

“Thái tử phi? Tiểu Thảo?”

Ta còn đang say ngủ, không buồn đáp.

Thương Lẫm cúi hôn trán ta, kiêu hãnh thì thầm: “Tình yêu của ta, đúng là thần dược.”

27.

Trong mộng, ta bước vào thế giới mà Thương Lẫm từng nhắc đến.

Ta có thể chạm vào mọi thứ, nhưng chẳng ai nhìn thấy ta.

Ngoại trừ…

“Một lần này nữa mà còn không chết được, lão tử sẽ không chết nữa.”

Một người đàn ông đội mũ lưỡi trai va phải ta.

Gương mặt hắn một khắc trước còn u ám, vậy mà ngay sau đó lại rụt rè nói lời xin lỗi.

Là Thương Lẫm!

Ta há miệng, định gọi hắn, nhưng lại phát hiện bản thân chẳng thể phát ra tiếng.

Mà Thương Lẫm đã quay người rời đi.

Ta vội vàng đuổi theo, nhìn hắn đi đến giữa cây cầu.

Hắn lẩm bẩm: “Lão thiên gia, lần này xin cho ta chết thống khoái một chút.”

“Công đức kiếp này giữ lại, kiếp sau cho ta làm hoàng đế cũng được!”

“Kiếp này lão tử không sống nữa!”

Dứt lời, hắn leo lên lan can, định nhảy xuống sông.

Ngàn cân treo sợi tóc, “Thương Lẫm!”

Ta lao tới kéo hắn xuống.

Hai người lăn một vòng trên đất.

Lúc này người qua đường mới ùn ùn bu lại.

Ta kinh hoảng nhìn Thương Lẫm.

Hắn lại mỉm cười rạng rỡ: “Sao cô biết tên tôi?”

Ta sững sờ.

Thương Lẫm hai má đỏ ửng, ngượng ngập nói: “Không cần nói, tôi biết cô thầm thích tôi.”

28.

“Thương Lẫm!”

Ta bừng tỉnh ngồi bật dậy.

Ánh mắt chạm vào đôi mắt đầy e thẹn của Thương Lẫm.

“Thái tử phi, thừa nhận đi?”

“Thừa nhận nàng cũng yêu ta đến mức không kiềm được, câu đầu tiên liền gọi tên ta, ngay cả trong mơ cũng gọi mãi.”

Ta nhào đến ôm chầm lấy hắn.

Thương Lẫm khựng lại rồi ôm đáp lại: “Sao thế?”

“Mơ thấy ác mộng.”

Ta gật đầu, đuôi mắt còn vương lệ: “Mơ thấy chàng muốn tìm chết.”

“Không được chết, ta không cho chàng chết.”

Ngón tay Thương Lẫm khẽ run, khẽ cười: “Được, Thái tử phi của ta.”

“Ta không tìm chết, nàng cũng không tìm chết, để mạng lại đến khi chúng ta già rồi sẽ cùng nhau chết.”

Ta bật cười khúc khích: “Nói phải giữ lời đấy, phu quân.”

Đôi tai Thương Lẫm lập tức đỏ ửng, cả người nóng bừng.

“Nàng… nàng… nàng…”

“Vừa nói gì thế?”

“Nghe không rõ thì thôi.” Ta đẩy hắn ra.

Thương Lẫm hốt hoảng: “Rõ… rõ mà!”

“Chỉ là ta quá kích động thôi.”

“Thái tử phi, nàng chịu mở miệng nói chuyện, ta thật sự mừng lắm.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...