Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Thái Tử Lắm Lời Và Thái Tử Phi Câm
Chương 5
20.
Ta rón rén hầu hạ mẫu thân.
Mãi đến mười tuổi, ta phát hiện cứ ba ngày bà lại đi ra ngoài một chuyến.
Nghi ngờ nổi lên, ta lén theo sau.
Bà chẳng làm gì.
Chỉ đứng ở góc tường, nhìn đứa trẻ nhà người ta mà rơi nước mắt.
Bà không dám khóc lớn, che miệng, ánh mắt chan đầy thương xót.
Ánh nhìn đó, giống hệt ánh nhìn mà Vương đại thẩm dành cho con trai Vương Diệu Tổ nhà bà.
Ta không nhìn lầm.
Ánh mắt ta dời sang cô bé kia.
Nàng đang đá viên sỏi dưới chân.
Giày thêu lấm bụi.
Người hầu bên cạnh phải quỳ xuống lau sạch.
Ta cúi nhìn mấy ngón tay nứt nẻ vì lạnh.
Đôi tay này, lau giày người ta còn bị chê bẩn.
"Châu Nhi! Mẫu thân tìm được trâm cài cho con rồi, đẹp không?"
Một vị phu nhân bước đến âu yếm hôn lên má nàng.
Trao cho nàng cây trâm.
Cô bé cau mày, khinh thường liếc một cái: "Con không cần! Quá tầm thường rồi!"
“Mẫu thân, con muốn bộ trâm quý giá nhất ở Trân Bảo Trai cơ!"
Nói rồi, nàng ta vứt mạnh trâm xuống đất, giận dỗi chạy vào phủ.
Vị phu nhân kia vội vàng chạy theo dỗ dành.
Người hầu cũng đi hết.
Ngay cả mẫu thân ta cũng lau nước mắt rời đi.
Ta bước tới, nhặt cây trâm khắc hình trúc lên.
Phủi bụi, cẩn thận giấu vào ngực áo.
21.
Về đến nhà, mẫu thân ném cho ta một thùng quần áo.
Ta ngoan ngoãn ôm ra bờ sông giặt.
Nhìn mặt nước phẳng lặng, ta ngẩn người thật lâu.
Thế gian này chẳng có nơi nào là nhà của ta.
Một đứa là kim chi ngọc diệp, được nâng niu tận tâm chăm sóc.
Một đứa là con bé quê mùa, thô kệch, câm điếc không biết nói.
Ngốc cũng biết phải chọn ai.
Ta hiểu rõ, ta chẳng thể hòa nhập vào ngôi nhà ấy.
Những vết nứt đỏ trên tay rát buốt.
Bụng đói cồn cào.
Còn cái nhà đầy đòn roi, đầy khổ sở này, ta cũng chẳng muốn ở.
Một con cá tung mình khỏi mặt nước, rồi lại rơi xuống.
Bàn chân ta như không còn nghe lệnh, bước xuống dòng sông.
Làn nước băng giá dâng lên ngực, rồi trùm qua đầu.
Khi ta nghĩ rằng mọi thứ đã kết thúc…
Lại có người kéo ta lên.
Tặc, nơi này người vẫn còn quá nhiều.
Lần sau ta sẽ tìm chỗ không có ai.
22.
Sau đó, ta lên núi định treo cổ.
Không ngờ gặp một kẻ điên.
Cứu hắn xong, hắn thật sự cho ta một túi lớn đầy bánh ngọt.
Ta chưa bao giờ ăn thứ bánh đẹp đẽ đến thế.
Ta nghĩ, chắc nên nghe lời hắn.
Đi kinh thành một chuyến xem sao.
Mẫu thân không còn đi xa nữa.
Bởi vì cô bé kia đã cùng gia đình về kinh.
Nên mỗi ngày, điều bà ta thấy quan trọng nhất, chính là hành hạ ta.
Thêu hoa, bà thích châm kim vào người ta.
Đun nước, bà thích hắt lên người ta.
Những chuyện đó, ta đều đã quen.
Cho đến khi bà nhốt ta cùng một gã nam nhân trong phòng.
Ta biết, nếu ta không phản kháng…
Cả đời này sẽ bị nhốt trong bốn bức tường ấy.
Đêm hôm đó, ta bắt chước cách bà hay làm.
Ngay lúc gã kia vừa cởi nửa quần, ta đâm một dao.
Ta lại kéo cái xác thoi thóp hơi tàn ấy, đặt lên giường mẫu thân.
Sáng hôm sau.
Bà ta sờ thấy một cơ thể lạnh lẽo vô hồn.
Thê tử của gã kia tìm đến cửa, gào khóc đánh gãy đôi chân bà.
Ta vờ cuống quýt, nhưng chân chẳng hề nhúc nhích.
Từ ngày đó trở đi.
Bà ta chỉ có thể dựa vào ta để sống qua ngày.
Nhìn bà ta trừng mắt độc ác, lại vô lực, ta bật cười.
Thật tốt, sau này chẳng còn ai dám ức hiếp ta nữa.
23.
Ta mang cây trâm đi cầm.
Dùng năm mươi lượng bạc mua chuộc một đạo sĩ.
Bảo hắn lên kinh thành giả thần giả quỷ.
Đạo sĩ nhận lấy mảnh giấy của ta, nhìn hàng chữ xiêu vẹo: 【Trước cửa Hầu phủ, mèo rừng đổi thái tử, khí vận.】
Đạo sĩ là kẻ giữ chữ tín.
Làm y như trên giấy ta viết.
Không lâu sau, có người đến tìm ta.
Bà mụ hai mắt rưng rưng: “Tiểu thư vui quá nên không nói được sao?”
Ta quả thật vui mừng khôn xiết.
Cuối cùng cũng có ngày được ăn no từng bữa.
Ta quay lại nhìn người mẫu thân đang nằm liệt trên giường, cười một cái.
Bà ta phát điên muốn ngồi dậy kéo ta lại: “Không! Con không được đi!”
“Con chỉ có thể ở đây! Không được về tranh giành với nó!”
“Các ngươi nhận lầm người rồi! Nó mới là con gái ruột của ta! Đừng đem nó đi!”
Bà mụ nhếch môi khinh miệt: “Tiểu thư Bảo Châu đã nói, nàng chỉ có một mẫu thân là phu nhân chúng ta. Còn bà, dù chết nàng cũng chẳng liếc một cái.”
“Vì danh tiếng của tiểu thư Bảo Châu, chỉ đành làm phiền bà chết đi.”
Nói xong, bà ấy ra lệnh a hoàn siết cổ bà ta.
Bà ta đỏ mặt tía tai, cười rồi bật khóc.
Ngồi trên kiệu, ta khẽ nhấc rèm.
Xa xa chỉ còn thấy một tấm chiếu rách phủ trên thân bà.
24.
Sự độc ác của Bảo Châu, ta đã biết từ dạo ấy.
Chỉ là không ngờ đến tận bây giờ, nàng ta vẫn không buông tha ta.
Ta bị bắt làm con tin nhốt trong phòng.
Bảo Châu lén lút bước vào.
“Ngươi tưởng ta sẽ để ngươi yên à?”
Nàng cầm cây trâm vàng, lia qua mặt ta.
“Giữ lại mạng ngươi để uy hiếp Thái tử là đủ, những thứ khác, ta không dám hứa.”
“Ở quê không tốt sao, ngươi nhất định phải trở về à?”
“Nếu không vì ngươi quay lại, người được tứ hôn cho Thái tử chắc chắn là ta!”
“Giờ cả nhà ta mới ra nông nỗi này, tất cả đều do ngươi!”
Gương mặt nàng vặn vẹo, dữ tợn kinh hoàng.
Chiếc trâm sắc nhọn vung cao.
Ta nhanh chóng tóm lấy cổ tay nàng, đoạt lấy trâm.
Ta và những tiểu thư khuê các mảnh mai như nàng khác nhau.
Tay ta… từng dính máu rồi.
Dưới ánh trăng, giọt máu rơi xuống từ đầu trâm, nhỏ từng giọt trên sàn.
Bảo Châu ôm khuôn mặt đau rát, định hét lên, liền bị ta bịt miệng.
Ta nhét khăn vào mồm nàng, lột áo nàng, trói chặt vào giường.
Nàng hoảng loạn nhìn ta thản nhiên thay y phục của nàng.
Những tiếng rên rỉ tắc nghẹn.
Ta mỉm cười: “Đa tạ kẻ ngu ngốc đã đưa ta chìa khóa mở cửa.”