Tặng Em Cả Vũ Trụ
Chương 1
Là "nữ hoàng mưu mô" được cả giới giải trí công nhận, tôi cùng chồng cũ là Ảnh đế tham gia một chương trình tạp kỹ về ly hôn.
Cả mạng xã hội đang chờ xem trò cười của tôi, một "kẻ liếm gót" (thể hiện tình yêu mù quáng, hạ thấp mình).
Buổi phát sóng trực tiếp bắt đầu, ba cặp khách mời khác đúng kiểu chiến trường ly hôn, cãi nhau gà bay chó sủa.
Còn tôi thì hoàn toàn buông xuôi, cả ngày chỉ ngủ.
Trong khi đó, Thẩm Hành Chu thì giặt giũ, nấu cơm, lau nhà, rửa bát, chăm sóc tôi tận tình, thậm chí còn chuẩn bị sẵn cả nước rửa chân cho tôi.
Cho đến một đêm nọ, máy thu âm của camera quên tắt.
Từ phòng tôi truyền ra giọng nói trầm thấp của người đàn ông đó:
"Bé ngoan, anh còn chưa hôn đủ đâu."
Cư dân mạng: ? Thật sự là lừa chó vào để giếc sao.
(Một câu cửa miệng trên mạng xã lý miêu tả sự lừa dối, bất ngờ)
1.
Mọi người trong giới giải trí đều biết, tôi đã liếm gót Thẩm Hành Chu suốt ba năm.
Ngay cả khi chúng tôi kết hôn, tôi cũng là người tuyên bố công khai một cách rầm rộ, trong khi Weibo của Thẩm Hành Chu lại im ắng như tờ.
Trên ảnh, tôi nắm lấy bàn tay khớp xương rõ ràng của người đàn ông, đi kèm là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh chói mắt.
"Quả dưa hái xanh, thật ngọt."
Các fan nữ "bạn gái" của Thẩm Hành Chu cuối cùng cũng xác nhận đó là tay anh thông qua một nốt ruồi nhỏ.
Văn án của tôi suýt chút nữa đã chọc thủng phổi của họ.
Không ai biết, tôi đã làm thế nào để đạt được điều khó khăn đến vậy.
Bởi lẽ, Thẩm Hành Chu là Ảnh đế Tam Kim cao quý, đứng trên vạn người.
Còn tôi, là "Nữ hoàng phim rác" nổi tiếng nhờ những bộ phim gợi cảm.
Tôi vốn đã có tiếng xấu, vì dòng trạng thái đó, tôi càng trở thành mục tiêu bị cả mạng xã hội la ó, chửi bới.
"Nữ liếm gót", "tiện nhân mưu mô"... ngay lập tức, vô số từ ngữ khó nghe ập đến như vũ bão.
Nhưng tôi không bận tâm.
Thẩm Hành Chu thanh lãnh, cao quý, cái khí chất cấm dục và xa cách đó luôn làm tôi mê mẩn.
Tôi cảm thấy, vì tình yêu đơn phương của mình, tôi có thể chịu đựng mọi thứ.
Sau khi kết hôn, Thẩm Hành Chu không bao giờ công khai bày tỏ thái độ về cuộc hôn nhân của chúng tôi.
Người tinh ý đều có thể thấy rõ sự tránh né và ghét bỏ của anh ta dành cho tôi.
Tôi giống như một chú hề đang diễn trò độc diễn, khoe khoang mọi thứ về Thẩm Hành Chu với bên ngoài.
Mọi người trong giới giải trí đều nghĩ tôi đã chơi bùa Thẩm Hành Chu.
Thế nhưng, cuộc hôn nhân này chỉ duy trì được vỏn vẹn một năm rưỡi.
Sau khi biết tin, quản lý Lý Xuân nói với tôi rằng gần đây có một chương trình thực tế về ly hôn sắp lên sóng.
"Ôn Du, hai đứa ở bên nhau lâu như vậy, cũng chẳng thấy cô cọ được tí nhiệt nào, lại còn gánh nhiều lời chửi rủa."
"Hay là nhân lúc hai đứa chưa ký thỏa thuận, mau chóng tham gia show, cọ nhiệt một lần cuối thật mạnh."
Tôi thấy có lý.
Khi quản lý của tôi tìm Thẩm Hành Chu để thương lượng, không ngờ tên này lại nhanh chóng đồng ý.
Nhưng điều kiện là tôi phải ký trước vào thỏa thuận ly hôn.
Tôi tức đến nỗi thái dương giật thình thịch.
Thẩm Hành Chu sợ tôi hối hận hay sao?
Tôi giận dữ viết tên mình, gửi ngay thỏa thuận ly hôn cho anh ta.
Làm xong những việc này, tôi bỗng cảm thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Tôi quả thực là một người mặt dày.
Lúc theo đuổi Thẩm Hành Chu, tôi không sợ trời không sợ đất, chỉ cắm đầu cắm cổ lao về phía trước.
Nhưng, tôi cũng đã bị mắng chửi gần năm năm rồi.
Thẩm Hành Chu chưa từng một lần đứng ra bảo vệ tôi.
Anh ta giống như một tảng đá không thể làm ấm được, chỉ thỉnh thoảng đối xử tốt với tôi.
Và tôi lại tham lam cái tí tốt đó, rồi lại cười hì hì mà bám víu lấy.
Tôi, sẽ không như vậy nữa.
Hoàn thành chương trình này, tôi sẽ hoàn toàn nói lời tạm biệt với Thẩm Hành Chu phải không?
Ha hả. Không sao cả.
Từ hôm nay, cho dù bị xe đâm bay, chị đây cũng phải bò dậy bấm 666 – làm một người phụ nữ lạnh lùng.
2.
Ngày đầu tiên của buổi phát sóng trực tiếp.
Tôi mặc bộ lễ phục đắt nhất, rầm rộ tiến vào trường quay.
Thấy tôi, ánh mắt của các khách mời khác đa số đều đầy vẻ săm soi, dò xét.
Thẩm Hành Chu đến sớm hơn tôi.
Anh ngồi bên cạnh bàn ăn, lông mày sâu thẳm, môi mỏng mím chặt, đôi chân dài bắt chéo, cơ thể dựa về phía sau.
Bộ vest màu xám đậm đó, lại rất hợp với bộ lễ phục cao cấp của tôi.
Tôi cau mày, vội vàng tránh đi, thầm kêu xui xẻo.
Có độc sao, lại đụng hàng thế này.
Cứ như là đồ đôi của cặp tình nhân vậy.
Quả nhiên, ánh mắt của Thẩm Hành Chu chỉ lướt qua chân tôi một cách hờ hững, không dừng lại lâu.
Sau đó, anh ta đứng dậy, đi thẳng đến một chiếc camera thấp nhất, trực tiếp chuyển góc quay xuống đất.
Mọi người đều không hiểu tại sao.
Đúng lúc này, nhân viên bước vào, tay ôm một thùng carton.
Đến phần bốc thăm chọn phòng.
Vì đây là chương trình trực tiếp nên không có kịch bản, các khách mời tham gia chỉ được thông báo trước về quy trình.
Tôi đầy mong đợi, thầm cầu nguyện chọn được phòng tốt.
Tôi thích nhất căn phòng thông thoáng hai mặt (Nam-Bắc).
Nếu ánh sáng không tốt, cả ngày tôi sẽ thấy u ám.
Trước khi đến đây, tôi đã sớm có lựa chọn ưng ý.
Thế nhưng, tôi hoàn toàn không ngờ, tổ ấm yêu thích của tôi lại bị Thẩm Hành Chu bốc mất!
Còn tôi, cái bàn tay thối này, lại bốc phải căn phòng đối diện phòng anh ta!
Tôi tức điên lên.
Nhưng bề ngoài vẫn cố gắng giả vờ bình tĩnh.
Mất căn phòng yêu thích thì thôi, tôi tuyệt đối không muốn ở đối diện Thẩm Hành Chu!
Đúng lúc này, Thẩm Hành Chu hơi giơ tay, giơ chìa khóa phòng của mình lên.
"Xin lỗi mọi người một chút, tôi không thích phòng có ánh sáng quá tốt, có ai tiện đổi với tôi không."
Mắt tôi sáng lên, hoàn toàn không bận tâm đến việc lại ở đối diện Thẩm Hành Chu nữa, tôi lập tức đáp lời.
"Tôi."
Thấy là tôi, Thẩm Hành Chu không hề thay đổi sắc mặt.
Sợ anh ta đổi ý, tôi vội vàng trao đổi chìa khóa phòng với anh ta.
"Cảm ơn anh, chồng cũ."
Lời tôi vừa dứt, có khách mời không nhịn được, phì cười một tiếng.
Sau khi chọn phòng, nhân viên dặn dò chúng tôi vào nghỉ ngơi trước, buổi nghỉ trưa một tiếng rưỡi này sẽ tắt phát sóng trực tiếp, đến trưa mọi người sẽ tập hợp lại.
Tôi ngênh ngang bước vào tổ ấm nhỏ của mình.
Kéo rèm ra, bên ngoài là cánh đồng yên tĩnh, cùng với những ngọn núi trập trùng nhấp nhô.
Đây là một cảnh tượng tôi chưa từng thấy bao giờ.
Tôi luôn muốn cùng Thẩm Hành Chu đi nghỉ dưỡng ở một nơi thanh bình như thế này.
Nhưng anh quá bận, ngay cả khi anh ta hòa nhã với tôi, anh ta cũng chưa bao giờ đồng ý yêu cầu của tôi.
Ngay lúc này, chúng tôi lại xuất hiện trong khung cảnh này, với thân phận như thế này.
Thật sự là... mỉa mai quá.
Phiền thật.
Sao lại nhớ đến Thẩm Hành Chu nữa rồi.
Mắt tôi hơi nóng, lúc quay người, tôi âm thầm lau nước mắt.
Nhưng tôi không ngờ, Thẩm Hành Chu đang ở ngay sau lưng tôi.
Anh ta làm tôi giật nảy mình.
"Anh sao lại không gõ cửa vậy?"
Thẩm Hành Chu tựa vào cửa, nới lỏng cà vạt.
"Em khóc à?"
Tôi đáp trả sắc lạnh:
"Đúng vậy, vừa mất chồng, trong lòng đau khổ."
Thẩm Hành Chu tiến lại gần tôi, tôi lùi từng bước, cho đến khi lưng chạm vào cửa sổ kính lớn sát đất.
Bàn tay ấm áp của anh ấy áp lên đùi tôi.
Cứ như là...đang đo kích cỡ gì đó.
"Ôn Du.
"Hôm nay lúc đổi thẻ phòng, anh quên nói điều kiện tiên quyết của mình.
"Buổi chiều, thay chiếc váy này ra.
"Anh biết em thích căn phòng này nhất. Nếu em không đồng ý, thỏa thuận của chúng ta sẽ hủy bỏ bất cứ lúc nào."
3.
Quả nhiên, Thẩm Hành Chu vẫn là kiểu đó.
Anh ta luôn thích quản lý tôi cái này, quản lý tôi cái kia.
Tủ quần áo của tôi luôn có rất nhiều lễ phục kiểu dáng khoa trương, nhưng Thẩm Hành Chu cũng luôn không thích tôi ăn mặc quá hở hang.
Nếu lễ phục cắt xẻ quá táo bạo, anh ta sẽ tìm nhà thiết kế riêng của mình để sửa đổi kiểu dáng một chút.
Trước đây tôi chỉ nghĩ anh yêu tôi, hiểu hành vi này là sự chiếm hữu giữa những người yêu nhau.
Sau này tôi mới dần cảm thấy, có lẽ anh ta chỉ sợ mất mặt.
Tôi chợt nhận ra, hành động nhỏ của Thẩm Hành Chu khi nãy điều chỉnh camera là vì cái gì.
Sợ rằng người vợ cũ này của anh ta bị lộ hàng, làm mất mặt anh ta trên chương trình sao?
"Có người vợ cũ như tôi mất mặt lắm sao, Thẩm Hành Chu."
Tôi lạnh lùng nhìn anh, nói tiếp.
"Phụ nữ ăn mặc trang điểm, không phải để đàn ông xem, đây chỉ là đang chiều chuộng bản thân tôi."
Thẩm Hành Chu xoa xoa giữa hai đầu lông mày.
"Ôn Du, chúng ta đừng cãi nhau.
"Anh chưa bao giờ nghĩ việc phụ nữ thể hiện cái đẹp là điều xấu.
"Nhưng ở nơi công cộng khắp nơi đều có máy quay, em thì luôn hời hợt, không thể ứng phó chu toàn.
"Nếu có bất kỳ hình ảnh không phù hợp nào bị kẻ có tâm cơ lưu lại, truyền lên mạng, không tốt cho em."
Tôi phải phân tích một lúc lâu mới phản ứng được, ý anh muốn bày tỏ có lẽ là "vì tốt cho tôi".
Lúc này tôi ngớ người.
Khiến tôi không biết, vừa rồi là tôi đang lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, hay là đã thực sự vạch trần ý định của Thẩm Hành Chu.
"Vậy, em có thay không."
Tôi suy nghĩ lại lời Thẩm Hành Chu vừa nói, dường như cũng có lý.
Vị trí của chiếc camera đó hôm nay... quả thực nguy hiểm.
"Dù sao, lát nữa mọi người đều đi cắm trại, em cũng không thể mặc váy đi được."
Tôi nói nhỏ.
"Vậy anh ra ngoài đi, em phải thay quần áo."
Nghe thấy lời đuổi khách của tôi, Thẩm Hành Chu cuối cùng cũng quay người rời đi.
Đi đến cửa phòng, anh đột nhiên dừng bước.
"Ôn Du, anh nhận được thỏa thuận ly hôn rồi.
"Hôm nay lần đầu tiên anh biết, em làm việc hiệu quả đến vậy.
"Ký nhanh quá nhỉ, hửm?"
Lời này có vẻ mỉa mai, khiến tôi nổi trận lôi đình.
Không phải anh ép tôi ký trước sao? Giả vờ ngây thơ cái gì.
"Đâu có, không nhanh bằng ngài đâu."
"Ngài, chỗ nào cũng nhanh."
Tôi cố ý nhấn mạnh mấy chữ "chỗ nào cũng nhanh".
Tôi đang đắc ý, nghĩ rằng mình đã gỡ gạc lại được một ván.
Nhưng đột nhiên nghe Thẩm Hành Chu nói: "Ừm, nếu không em cũng sẽ không lần nào không gọi khan cả giọng."
Tôi theo bản năng nhìn về phía camera trong phòng.
Sau khi xác nhận thiết bị chưa được bật, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
"Chúng ta đang quay chương trình, anh chú ý lời nói cho tôi.
"Anh có nghĩ đến, nếu vừa rồi là livestream thì sao không?
"Chúng ta đã ly hôn rồi, đừng nói chuyện bừa bãi nữa, cẩn thận tôi tố cáo anh q u ấ y r ố i t ì n h d ụ c."