Tận Tâm Từ Ái
Chương 1
Ta là một kẻ mù, vậy mà lại được gả cho Thái tử đương triều - Lưu Tận.
Lưu Tận độc miệng lại nóng nảy, mỗi lần dắt ta đi đều không vui vẻ gì: “Không có ta thì nàng biết sống sao hả?”
Cho đến một ngày, mưu sĩ của hắn tặng ta một con chó dẫn đường.
Từ đó, Lưu Tận… thất nghiệp.
Đêm ấy, ta nghe thấy tiếng Thái tử gia gào lên đầy tức tối - “Đồ trời đánh! Tặng gì không tặng, lại đi tặng chó!”
“Bây giờ nàng có chó rồi, còn ta thì sao? Ta phải làm sao đây?!”
“Còn ngươi nữa! Vẫy đuôi cái gì?! Làm chó cho nàng là phúc phận mà ta cầu bao nhiêu năm mới có được, ngươi dựa vào cái gì mà thay thế ta?!”
01
Ta sinh ra đã mù.
Tìm thầy chữa trị suốt nhiều năm, cũng chỉ lờ mờ thấy được bóng dáng.
Phụ thân ta từ nhỏ đã tích góp tiền cho ta.
Từng đồng xu lẻ được bỏ vào ống sành, ông nói: “Đừng sợ, A Từ à, phụ thân sẽ dành dụm cho con thật nhiều tiền!”
Về sau, ông thấy tích góp thế quá chậm, bèn làm một vụ lớn.
Ông theo Lưu bá bá ở nhà bên cầm đao ra ngoài giành thiên hạ.
Bảy năm sau, thiên hạ đổi chủ.
Lưu bá bá thành hoàng đế mới, phụ thân ta cũng nhờ lập công theo rồng mà được phong hầu ban tướng.
Trong yến tiệc tại cung, tân đế nắm tay phụ thân ta, hai người đàn ông nắm tay nhìn nhau, nhớ lại quá khứ, ôm nhau mà khóc ròng.
Rượu vào lời ra, hoàng đế vỗ vai phụ thân ta: “Huynh đệ à, muốn gì cứ nói, huynh đây đồng ý hết!”
Phụ thân ta khịt mũi, đầu óc nóng lên: “Nữ nhi ta, vẫn chưa định được hôn sự.”
Sau này khi tỉnh rượu, ông kể lại, vốn dĩ chỉ định xin cho ta một phong hiệu huyện chủ để sau dễ tìm chồng.
Nào ngờ lão đại lại quá hào phóng, gật đầu cái rụp: “A Từ là cô nương tốt!”
Vung tay cái, đem luôn nhi tử ban cho ta.
Văn võ cả triều biến sắc, người can ngăn thì can ngăn, người ho khan thì ho khan.
Hoàng đế im lặng một hồi, chợt tỉnh ngộ: “À… thái tử không thể… gả người khác.”
Thế là, ta trở thành Thái tử phi.
02
Hôm sau thành thân, chúng ta vào cung bái kiến.
Hoàng đế đang phê tấu trong ngự thư phòng, ban thưởng một đống lụa là châu báu.
Phất tay nói Hoàng hậu có lòng nhớ nhung, bảo chúng ta đến Phượng Nghi cung.
Con đường trong cung dài và vắng lặng.
Ta vịn tay thị tỳ, đầu ngón tay hơi siết lại.
Trong lòng bắt đầu hoảng.
Mẫu thân ta mất sớm.
Sau khi phụ thân ra ngoài chinh chiến, ta được đưa sang nhà họ Lưu nhờ nuôi.
Những năm qua, người chăm sóc ta nhiều nhất chính là dì Lữ - giờ là Hoàng hậu.
Dì Lữ là người phụ nữ rất lợi hại.
Nhà họ Lưu đánh đâu thắng đó, phần nhiều là nhờ dì tính toán mưu lược.
Dì thông minh, quyết đoán, nhìn việc luôn sâu hơn ba phần.
Cho nên ta nghĩ, dì nhất định sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân này.
Vị trí Thái tử phi vô cùng quan trọng.
Một kẻ mù như ta sao có thể gánh vác?
Hôn sự này, chỉ là nhất thời cao hứng khi hoàng đế say rượu.
Với Thái tử, với triều đình, đều chẳng phải kết cục tốt.
Trong lòng dì chắc thất vọng lắm.
Càng nghĩ, lòng càng nặng nề.
Dường như nền gạch dưới chân không được bằng phẳng.
Ta loạng choạng ngã về phía trước.
“Á…” thị tỳ khẽ kêu, không kịp đỡ.
Một bàn tay từ bên cạnh vươn ra, đỡ lấy cánh tay ta.
“Đi đường cũng không xong à?”
Giọng Lưu Tận vang lên.
Hắn gạt thị tỳ sang một bên, tự tay dắt ta.
Con đường trong cung dài lê thê, lòng bàn tay Lưu Tận thật nóng.
Hắn nắm tay ta, từng bước một, dẫn ta đi.
03
Vừa bước vào Phượng Nghi cung, Lưu Tận đã bị dì Lữ gọi vào nội thất.
Ta cầm nửa miếng bánh sen, ngồi ở bên ngoài nhai chậm rãi.
Bên trong mơ hồ vang lên tiếng trò chuyện, không nghe rõ.
Chỉ có tiếng Lưu Tận thỉnh thoảng cao lên gọi một câu “Mẫu thân ơi!”
Vừa xấu hổ, vừa bực dọc.
Bánh ngọt lịm, dính ở cổ họng.
Ta nhấp một ngụm trà nhỏ để nuốt xuống.
Bọn cung nhân im lặng không tiếng động, chỉ có tiếng nắp chén khẽ va vào nhau.
Một lúc lâu sau, có tiếng bước chân tới gần.
Lưu Tận đi ra, khi lướt qua tạo nên một luồng gió nhẹ.
Hắn không nói gì, chỉ gõ nhẹ lên tay vịn ghế của ta một cái.
Thị nữ thân cận của dì Lữ mỉm cười mời ta vào.
Trong nội thất, hương trầm thoang thoảng, là loại hương lạnh dì Lữ vẫn dùng.
Bà nắm lấy tay ta, để ta ngồi cạnh mình.
“A Từ,” bà dịu giọng nói.
“Thành thân rồi, có một số chuyện cần học.”
Ta gật đầu: “Xin dì chỉ dạy.”
“Ví dụ như, làm sao nắm được phu quân trong tay.”
Ta sững người.
Không giống với điều ta nghĩ.
Bà nói, bản chất đàn ông vốn có phần ngỗ nghịch, không thể quá nuông chiều.
Có lợi cho mình thì có thể dịu dàng một chút.
Nhưng đến lúc cần lập quy củ, nhất định không được mềm lòng.
Hắn cứng miệng, con phải cứng hơn.
Hắn nổi điên, con phải lạnh lùng.
Kẹo ngọt không thể cho quá nhiều, cho nhiều sẽ không biết quý.
“Phải để nó hiểu rằng, sự tốt bụng của con không phải điều đương nhiên.”
“Nụ cười của con, nó phải biết trân trọng.”
Ngón tay bà vạch nhẹ trong lòng bàn tay ta, như chỉ điểm điều gì.
Ra khỏi Phượng Nghi cung, Lưu Tận đang tựa dưới hiên.
Thấy ta bước ra, hắn hơi nhướng mắt nhìn.
“Dì nói gì với nàng vậy? Lâu thế.”
Ta nghiêng đầu nhìn hắn, khẽ mỉm cười.
“Dì dạy ta một vài đạo lý.”
“Đạo lý gì?”
“Đạo lý giữa phu thê.”
Lưu Tận ho sặc một tiếng, như bị sặc nước bọt.
Hồi lâu, nghẹn ra một câu: “…Học mấy cái đàng hoàng ấy!”
04
Ngày thứ ba sau hôn lễ là ngày về thăm nhà mẹ đẻ.
Rèm xe vừa vén lên, Lưu Tận đã nhảy xuống trước.
Hắn quay lại, đưa tay đỡ cánh tay ta, dìu ta xuống xe.
Chân vừa chạm đất, phụ thân ta đã xán lại gần.
Lưu Tận hắng giọng, chẳng chào hỏi mấy câu, liền bắt đầu đọc tên món ăn: “Phụ thân, con muốn ăn chân giò kho tàu, vịt tám bảo, đầu sư tử sốt gạch cua, cá thìa là hầm trong…”
Một hơi đọc liền bảy tám món, toàn là món sở trường của đầu bếp nhà ta.
Phụ thân ta cười hề hề: “Biết ngay con sẽ đòi ăn! Cơm trưa chuẩn bị xong rồi! Cứ yên tâm!”
Mắt Lưu Tận sáng rỡ: “Tuyệt quá! Phụ thân, bữa tối con muốn cá phi lê sốt rượu, tôm rang dầu, thịt dê kho vàng, thêm một tô canh măng tươi hầm giăm bông.”
Ta: “…”
Phụ thân ta: “…”
Không khí bỗng im phăng phắc.
Phụ thân ta hít một hơi, vỗ ngực cái bộp: “…Được luôn!”
Lưu Tận hài lòng: “Cảm ơn phụ thân!”
05
Lưu Tận cũng đúng là người có bản lĩnh.
Vừa gắp đồ ăn, vừa trò chuyện, lại không quên dọn món cho ta.
Bát ta chưa bao giờ trống.
Chân giò còn thiếu một miếng, liền bù thêm cái đùi vịt.
Viên thịt sư tử ăn xong, ngay sau đó cá đã được gỡ xương rơi vào bát.
Ta chỉ cúi đầu ăn miệt mài.
Đợi đến khi ta húp xong canh, Lưu Tận mới đứng dậy, kéo ta lên theo.
“Phụ thân, ra ngoài đi dạo một chút nhé?”
“…Ta còn việc phải làm, hai đứa đi đi.”
Lưu Tận đành tự mình dắt ta ra vườn tiêu cơm.
Hắn nắm tay ta, đi rất chậm, thỉnh thoảng lại nhắc: “Có bậc thềm.”
“Rẽ trái, bên đó là hồ nước.”
Đi được một lúc, hắn dừng lại dưới gốc cây.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng gió lay động tán lá.
Bỗng hắn thở dài, giọng đầy cảm khái, ngón tay gõ nhẹ lên tay ta.
“Chúc Từ à Chúc Từ,” giọng hắn kéo dài, cố làm ra vẻ trầm ngâm.
“Không có ta thì nàng biết sống sao hả?”
Lại nữa rồi.
Lưu Tận từ nhỏ đã thích nói câu này.
Năm ta bảy tuổi, lần đầu ra ngoài đụng phải gốc cây, trán sưng một cục.
Lưu Tận vừa mắng ta ngốc, vừa cẩn thận bôi thuốc.
Hắn nói: “Không có ta thì nàng biết sống sao?”
Năm mười tuổi, ta lạc trong vườn sau.
Hắn tìm thấy ta, kéo tay ta trở về.
Lại nói: “Không có ta thì nàng biết sống sao?”
Nghe nhiều thành quen, ta cũng thấy kỳ lạ.
Lén hỏi dì Lữ, sao A Tận cứ nói ta không có hắn thì ta không sống nổi, nghe cứ là lạ.
Khi đó dì đang cắm hoa, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Nó khiến con thấy không thoải mái à?”
Ta nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: “Không có.”
Thật ra, mỗi lần hắn nói xong, đều chăm sóc ta chu đáo hơn.
Cứ như chứng minh cho câu nói kia vậy.
Dì Lữ bật cười, giọng nhẹ nhàng: “Cứ mặc kệ nó đi.”
“Cái tật cũ ấy mà, chẳng chữa được cũng chẳng cần chữa.”
Ta hiểu rồi.
Đó là bệnh mãn tính của Lưu Tận, thỉnh thoảng lại tái phát.
06
Nhưng dì Lữ cũng bảo, có thể dỗ hắn nhiều thêm một chút.
Vậy nên ta lên tiếng, giọng mềm đi: “Đúng vậy, không có chàng thì thiếp biết làm sao.”
Hắn khựng chân lại.
Ngón tay đang nắm tay ta siết chặt một chút, rồi thả lỏng.
“Biết là tốt rồi.”
Hắn hừ một tiếng, giọng làm bộ làm tịch suýt thì không giữ được vẻ nghiêm túc.
Về tới Đông cung, ta quyết tâm thực hiện triệt để “dỗ dành nhiều thêm”.
Lưu Tận nói muốn dắt ta đi một vòng làm quen đường trong Đông cung.
Ta lập tức gật đầu, giọng mềm mỏng: “Được ạ, nghe chàng hết.”
Hắn như bị nghẹn bởi sự ngoan ngoãn đó, khựng lại một chút mới vươn tay nắm lấy ta.
“Nắm chặt vào, té ngã không ai đỡ đâu.”
Ta bóp nhẹ tay hắn, không vạch trần.
Đông cung rất rộng.
Lưu Tận dắt tay ta, đi rất chậm.
Vừa đi vừa chỉ dẫn: “Bên phải là chính điện, ta tiếp khách và xử lý công vụ ở đó.”
“Phía trước rẽ trái là thư phòng, bên trong nhiều giá sách, nàng đừng tự tiện vào, cẩn thận va vào đồ.”
“Bên phải là khu vườn, có hồ cá, có trồng hoa, cạnh đó có lan can, đừng đứng sát quá.”
Trước mắt ta chỉ là những mảng sáng mờ mờ, nhưng nhờ theo giọng hắn mà trong đầu ta dần vẽ được bản đồ phương hướng.