Tám tuổi cách biệt
Chương 1
Chú nhỏ – người luôn được ví như đóa hoa cao lãnh – đã kết hôn.
Còn tôi, lại phải lòng một đóa hoa cao lãnh khác ngay trong buổi tiệc cưới ấy – Hứa Ca.
Cao 1m85, đầu đinh, giữa một đám thiếu gia hào nhoáng, anh là người nổi bật nhất.
Tôi bị hội chị em đẩy tới trước mặt anh, lắp ba lắp bắp mở miệng:
“Có thể… thêm WeChat với anh không ạ?”
Giữa tiếng hò reo trêu chọc xung quanh, anh dập điếu thuốc trong tay, khẽ cười một tiếng:
“Em còn nhỏ quá.”
1
Chú nhỏ kết hôn rồi, cả nhà như mở hội, ai nấy đều mừng rỡ vì “đóa hoa cao lãnh” cuối cùng cũng chịu bước xuống thần đàn.
Mẹ tôi suýt chút nữa rơi nước mắt, mồm cứ lẩm bẩm “Phật tổ hiển linh”.
Tôi thật lòng chẳng muốn đến dự đám cưới, bởi từ nhỏ đến lớn, người tôi sợ nhất chính là vị chú nhỏ này.
Suốt ngày mặt lạnh như tiền, chẳng khác nào Diêm Vương sống, thật là uổng cho gương mặt điển trai ấy.
Nghe nói cô dâu của chú nhỏ cũng cỡ tuổi tôi, chẳng hiểu cô ấy nghĩ gì mà lại trúng tiếng sét ái tình với một người hơn mình tận tám tuổi.
Đúng là tình yêu thật vĩ đại, khoảng cách thế hệ gì cũng chẳng là vấn đề.
Mẹ tôi còn trêu chọc:
“Con chưa từng nếm qua mùi vị của tình yêu nên không hiểu được đâu. Tuổi lớn chút thì sao, lớn mới biết thương người. Đừng thấy chú nhỏ con ngày thường lạnh như băng, xa cách người lạ, chứ cưng chiều cô dâu đó đến tận trời luôn.”
Lúc đó tôi vừa chọn váy để mặc trong đám cưới vừa hừ nhẹ một tiếng đầy khinh thường:
“Cho dù con chưa từng yêu đương đi nữa thì cũng không thể nào thích kiểu đàn ông trung niên như vậy. Nếu tìm một người giống chú nhỏ, lạnh như băng ấy hả, con thật sự không chịu nổi.”
Chỉ là, tôi không ngờ… cái tát mặt lại đến nhanh đến thế.
2
Đám cưới của chú nhỏ được tổ chức rất long trọng, khách mời đều là những nhân vật có máu mặt.
Thế nhưng ánh mắt tôi lại vô thức dừng mãi trên một người.
Một người đàn ông vô cùng cuốn hút.
Bộ vest khoác trên người anh ấy như được may riêng, toát lên vẻ lười biếng phong lưu.
Có người đứng đối diện nói gì đó, anh chỉ lặng lẽ cầm ly rượu, mân mê miệng ly bằng đầu ngón tay, thỉnh thoảng gật đầu một cái.
Tôi hoàn toàn bị anh thu hút.
Cô bạn thân thấy tôi ngẩn người, liền thúc cùi chỏ vào tôi:
“Sao vậy Đường Đường, bị hồ ly hút hồn rồi hả?”
Tôi sực tỉnh, ngơ ngác đáp:
“Cưng à, chắc tớ thật sự gặp hồ ly tinh rồi.”
Cô ấy nhìn theo ánh mắt tôi:
“Cậu để ý ai thế?”
Tôi khẽ ngẩng cằm chỉ:
“Kia kìa, anh chàng cao nhất, đầu đinh, đẹp trai thật sự, có điều nhìn hơi dữ.”
Cô bạn tròn mắt kinh ngạc:
“Trời ơi, đừng nói là cậu để ý Hứa Ca đấy nhé?”
“Hứa Ca? Cậu quen hả?”
“Không lẽ cậu không biết? Đường Đường, anh ấy nổi tiếng lắm đó. Với lại, công ty của chú nhỏ nhà cậu là do anh ấy góp vốn chung, là đối tác lâu năm luôn đó!”
Tôi lí nhí giải thích:
“Từ nhỏ tớ đã sợ chú nhỏ rồi, vốn dĩ không thích ảnh, nên cũng chẳng quan tâm ảnh làm ăn với ai.”
Tôi nâng ly rượu, liếc trộm Hứa Ca thêm vài lần:
“Anh ấy… có bạn gái chưa?”
Cô bạn cười cười như đã hiểu mọi chuyện:
“Nổi tiếng là ‘đóa hoa cao lãnh’, không có bạn gái đâu.”
Tôi lắc nhẹ ly rượu vang đỏ, buột miệng hỏi tiếp:
“Anh ấy… bao nhiêu tuổi rồi?”
“Bằng tuổi chú nhỏ cậu.”
Tôi khựng lại một giây, rồi thì thầm:
“Hơn mình tám tuổi…”
3
Trong lúc tôi còn ngơ ngác, cô bạn thân đã đẩy tôi một cái, tôi loạng choạng đến trước mặt Hứa Ca, cô ấy còn không quên buông một câu trêu chọc:
“Đường Đường, thích thì xông lên, đừng nhát!”
Tôi suýt nữa đâm sầm vào ngực anh – cao quá trời.
Loạng choạng suýt ngã, tôi vội đứng vững, ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
Khí thế của anh như bao trùm tất cả giác quan của tôi.
Tôi căng thẳng đến đỏ cả mặt.
Hứa Ca liếc tôi một cái, nhướng mày, thản nhiên hỏi:
“Có chuyện gì không?”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía này.
Tôi cắn răng, lấy hết can đảm, lắp ba lắp bắp mở miệng:
“Chào anh, em… em có thể… thêm WeChat của anh được không ạ?”
Vừa dứt lời, xung quanh liền vang lên tiếng trêu chọc rần rần.
Anh nhìn tôi, khẽ cười một tiếng, giọng trầm thấp:
“Em bao nhiêu tuổi?”
Tôi cố tỏ ra bình tĩnh, cúi gằm mặt nhìn mũi giày mình:
“Em… hai mươi rồi ạ.”
Anh khẽ ngẩng cằm, cười nhạt một tiếng, dập tắt điếu thuốc trên tay, giọng khàn khàn trêu chọc:
“Còn nhỏ quá.”
Giọng nói lười biếng, chẳng để tâm, càng khiến đám người xung quanh cười ầm lên.
Mặt tôi cúi càng ngày càng thấp.
Anh cúi đầu nhìn gương mặt đỏ bừng của tôi, khẽ tặc lưỡi một cái – rất nhẹ.
Rồi bất ngờ đá một cái vào người đang la ó ầm ĩ nhất.
“Đừng ồn nữa, tiểu cô nương nhà người ta da mặt mỏng.”
4
Hôm đó tôi đỏ mặt bỏ chạy, tạo nên trò cười lớn nhất trong suốt 20 năm cuộc đời.
Có gì to tát đâu chứ? Cùng lắm chỉ là một người đàn ông đẹp trai thôi mà?
Chỉ là... một người đàn ông đầu đinh mà cũng đẹp hút hồn thôi mà?
Chỉ là... gu ăn mặc cũng hoàn toàn trúng tim đen tôi thôi mà?
Tôi… cũng đâu đến mức mê mẩn gì cho cam.
Nhưng mà, anh ấy thật sự có sức hút quá lớn.
Lần đầu tiên tôi gặp một người có thể mặc vest trông vừa lưu manh, vừa khí chất như thế.
Hình như anh quá nổi tiếng trong giới nên tôi không cần cố gắng cũng nghe được không ít thông tin về anh.
Hứa Ca là kiểu “hổ cười” khét tiếng trong thương giới, cho dù tôi có tám trăm mưu kế thì cũng không thể đấu lại anh.
Tôi và anh hoàn toàn không cùng đẳng cấp, nên cũng nghĩ rằng, duyên phận với anh chỉ đến thế là cùng.
Chỉ không ngờ, tôi lại gặp anh lần nữa ở quán bar.
Càng không ngờ hôm đó tôi lại chật vật đến thế.
Hôm đó là sinh nhật bạn cùng lớp, cả phòng ký túc của tôi được mời đến một quán bar xa hoa đắt đỏ tên là Rancho.
Có lẽ vì muốn thể hiện mình đã 20 tuổi, hoặc cũng có thể vì không muốn bị mấy người "ra đời vài năm" kia xem thường, nên cả bọn chúng tôi đều ăn diện kỹ lưỡng.
Tôi uốn tóc xoăn sóng, mặc một chiếc váy dài hai dây màu đen.
Tóc xoăn sóng lớn kết hợp với son đỏ, bạn cùng phòng bảo trông tôi rất quyến rũ.
Tôi vốn rất vui vẻ đến dự tiệc, ai ngờ nửa chừng lại bị mấy gã trung niên dính đầy mỡ quấy rối.
Trên đường đi vệ sinh, tôi vô tình va vào một trong số họ – say khướt, bốn tên đàn ông ánh mắt liếc tôi với vẻ không lành.
Một gã bụng bia nhìn tôi từ đầu đến chân:
“Ồ, em gái mới tới à?”
Tôi lạnh mặt:
“Tránh đường.”
Nói rồi tôi định lách qua, nhưng một tên khác lập tức chắn trước mặt tôi:
“Đụng người rồi định đi à? Em gái cũng thật chẳng biết điều.”
Tôi nhíu mày liếc bọn họ, mặt không cảm xúc:
“Xin lỗi, tôi không để ý.”
Tôi lại định rời đi, nhưng bọn họ không chịu buông tha, còn bắt đầu động tay động chân.
“Nào nào, chuyện nhỏ thôi mà. Làm bạn một chút, uống ly rượu nhé?”
Ánh mắt của bọn họ khiến tôi cực kỳ khó chịu, tôi lập tức né tránh tay bọn họ:
“Mấy người bị bệnh hả? Tôi có quen biết gì sao?”
Một gã trẻ hơn lập tức trở mặt:
“Thật là cho cô mặt mà không biết xấu hổ. Tổng giám đốc Ngô mời cô uống rượu là phúc phận của cô, cô tưởng mình là ai? Mặc thế này chẳng phải để dụ dỗ người ta à? Không phải muốn bám đại gia sao?”
Tôi cũng nổi giận:
“Tôi mặc gì là chuyện của tôi, ông Ngô hay ông Ngũ gì đó, tôi không hứng thú.”
Hắn vươn tay túm lấy tay tôi, định lôi tôi vào phòng VIP bên cạnh.
Tôi giãy giụa nhưng không thoát nổi, sức hắn quá lớn, tôi không thể thoát khỏi tay hắn, liền hét to cầu cứu.
Người trong các phòng bên cạnh nghe thấy liền ló đầu ra nhìn, nhưng chẳng ai dám giúp, hình như đều kiêng nể gã tên Ngô kia.
Lúc ấy tôi mới thật sự thấy sợ, liền gọi to tên bạn cùng phòng.
Các bạn tôi chạy ra, vừa hét:
“Mấy người là ai vậy? Chúng tôi báo cảnh sát rồi đấy!”
Vừa lao tới định kéo tôi ra.
Nhưng chênh lệch sức lực giữa nam và nữ quá rõ ràng, bạn tôi suýt nữa cũng bị kéo vào phòng.
Tôi thấy vô cùng bất lực và hối hận, hối hận vì đã gọi họ, khiến họ bị liên lụy.
Ngay lúc tình thế hỗn loạn nhất, một giọng nói lười nhác vang lên, làm mọi thứ chững lại.
“Sôi nổi quá nhỉ.”
Tôi quay đầu lại, bắt gặp một đôi mắt nâu nhạt.
Là Hứa Ca.