Tâm Đầu Kiều Nhuyễn Nhục

Chương 6



11.

Ngày hôm sau tỉnh lại, toàn thân ta đau nhức như bị người ta rút sạch gân cốt.

Đã trở về Đông cung, ta nghiêng đầu liền thấy Tô Tư đang ngủ say bên cạnh.

Hắn quả thật hiếm khi ngủ nướng.

“Đỡ hơn chút nào chưa?”

Thanh âm mới tỉnh của hắn trầm thấp, hơi khàn, lại cực kỳ dễ nghe.

Hắn xoay người, đôi mắt còn mơ màng nhìn ta, dịu dàng xoa bóp thắt lưng cho ta: “Ừm?”

Nghĩ đến điên cuồng của đêm qua, mặt ta đỏ bừng, chẳng muốn tiếp tục đề tài này: “Sao chàng chưa dậy?”

“Người cần bắt đều đã bắt rồi, ta có thể nghỉ một thời gian để bầu bạn cùng nàng.”

“Bắt ai?”

Hắn không trả lời, lại bỗng nhiên hỏi ra một câu chẳng đầu chẳng đuôi.

“Âm Hoài…”

“Hửm?”

“Ta… có được không?”

Ta nhắm mắt lại, chẳng buồn đáp. Hắn đúng là ghi hận thật lâu.

“Nói đi, ta có được không?”

Ta cắn chặt môi, nhớ lại cảnh đêm qua, cả người như bị điện giật, đầu ngón chân cũng co rút lại…

“Được… chàng rất được…”

Tô Tư khẽ cười, cúi đầu hôn lên môi ta: “Gả cho ta không?”

Ta khe khẽ đáp: “Gả~”

Tô Tư bỗng ghé sát bên tai, thì thầm: “Ta chưa từng thích ai khác, ta không thích Ngụ Phù Lưu. Âm Hoài, ta chỉ thuộc về một mình nàng. Ta đã sớm đến Lâm An gặp nàng rồi. Hôm đó, ta thấy nàng tay không giết chết một con hổ…”

Ta chợt mở bừng mắt.

Khốn kiếp, bị hắn phát hiện rồi.

Ta trời sinh sức lực lớn, cũng từng học võ.

Lâm An nơi ta ở nằm trên núi, bởi lão hoàng đế không muốn ta tiếp xúc quá nhiều người.

Rảnh rỗi không việc gì, ta liền lên núi đánh hổ, đập báo, ở ngọn núi đó ta đã thành bá chủ.

Hôm ấy, một con hổ mới đến bắt nạt báo con trên núi. Làm đại ca, ta tự thấy có nghĩa vụ che chở tiểu đệ của mình.

Huống hồ báo con vẫn thường mang gà đến tặng ta.

Vậy là ta xắn tay áo xông lên, túm lấy đầu hổ, nện từng cú lên thiên linh cái nó… rồi đập chết luôn…

Chỉ vì muốn ra vẻ nhu nhược, dịu dàng, ta thường chẳng dám xắn tay áo… bởi lỡ tay đánh chết người thì không hay…

Vậy mà lại để Tô Tư nhìn thấy…

Hắn hôn lên khóe môi ta, cười khẽ: “Động tác gọn gàng lắm, ta còn nghe được cả tiếng thiên linh cái của hổ vỡ nát…”

Trời ơi! Ta đã tạo nghiệt gì thế này…

Bị ai phát hiện cũng được, sao lại là hắn…

“Âm Hoài… nàng yên tâm, ta sẽ không lấy người khác đâu… Ta sợ nàng đập nát thiên linh cái của ta mất…”

Ta: …

12.

Ta bị lừa rồi.

Đại hoàng tử vào ngục.

Cả nhà họ Ngự cũng vào ngục.

Cái gì mà sợ hắn thích Ngụ Phù Lưu, sau này đắm chìm nữ sắc chứ.

Hoàn toàn là một ván cờ của hoàng thượng và Tô Tư.

Hắn giả vờ thân cận với Ngự Phù Lưu, khiến nàng ta tưởng lầm hắn muốn cưới mình.

Ngự Phù Lưu đầu óc chỉ nghĩ đến tình ái, để lấy lòng Tô Tư mà chẳng khác gì mật thám, ngày ngày đem chuyện phụ thân mình cùng đại hoàng tử mưu phản tiết lộ cho hắn.

Nàng ta báo cáo say sưa, hễ có tin tức là chạy tới Đông cung, một ngày ba bốn lượt, sợ bỏ sót chi tiết quan trọng khiến phụ thân và đại hoàng tử thành công, làm hỏng giấc mộng hoàng hậu của mình.

Nàng ta coi việc cha mưu phản như quân cờ dâng nộp cho Tô Tư, ngỡ rằng đây là công lao, vừa có thể chuộc tội, vừa có thể đổi lấy ngôi thái tử phi.

Kết quả, một bước sai liền đẩy cả bản thân vào hố.

Đáng lẽ còn có thể đắc ý thêm một đoạn thời gian, nào ngờ nàng ta nóng ruột, lại còn thông đồng cùng đại hoàng tử, hạ dược ta và Tô Tư.

Khiến hắn tức giận, hôm sau liền thu lưới, cả nhà Ngự bị giải vào ngục.

Nghe nói, lúc hắn đến ép Ngự Phù Lưu điểm chỉ, nàng ta vẫn không cam lòng, còn hỏi hắn rằng có từng yêu nàng ta không, thật sự không nghĩ đến cưới nàng ta sao.

Còn đại hoàng tử thì càng nực cười, bị đánh gần chết vẫn còn hỏi: “Ngươi nói thật cho ta biết, ngươi có động đến Âm Hoài không? Ngươi không được chạm vào nàng ấy! Nàng ấy là của ta!”

Khốn nạn thật, kẻ sống bằng tình ái đúng là vô địch.

13.

“Âm Hoài!”

“Phụ hoàng~”

“Âm Hoài!!”

“Phụ hoàng~~”

“Âm Hoài!!!”

“Phụ hoàng hoàng~~~”

Ta như con ngựa hoang thoát cương lao thẳng đến trước long ỷ, Tô Tư hung hăng kéo cổ ta lại.

Nhưng lúc này khí thế đã bùng lên, cảm xúc cũng dâng cao, không lao tới thì sao được.

Ta mạnh mẽ đẩy hắn ngã nhào, rồi xông lên đè lão hoàng đế vừa mới đứng dậy xuống lại long ỷ.

“Đồ lão già thối! Ngài lừa ta! Ngài chẳng có chút nhân nghĩa nào! Ngài bắt ta phải làm việc trước cả một năm! Đồ lão già thối!”

Ta vỗ mạnh lên lưng lão hoàng đế, lực quá lớn khiến ông ho khan dữ dội hồi lâu…

“Âm Hoài, nghe phụ hoàng giải thích…”

Ta chống nạnh, nhảy xuống đất, còn không quên chỉnh lại váy áo, rồi đoan trang đứng sang một bên.

Khuôn mặt tươi cười, lại dịu dàng vỗ lưng cho ông.

“Phụ hoàng, người nói đi, chậm thôi, từ từ giải thích, con nghe đây.”

“Là thái tử! Vốn dĩ trong kế hoạch không có chuyện của con! Con sang năm mới đến, thì mọi chuyện đã xong rồi.

Cũng phải trách phụ hoàng, năm ngoái sinh thần ta uống hơi nhiều, lỡ miệng kể chuyện của con cho thái tử.

Ngày hôm sau hắn liền lén đến Lâm An nhìn con, từ đó về nhớ mãi không quên…

Hắn sợ khi con đến kinh thành nghe chuyện về Ngự Phù Lưu mà hiểu lầm hắn, nên khẩn cầu trẫm sớm đón con đến…”

Ta bừng tỉnh “ồ” một tiếng, rồi bước nhanh xuống điện, nắm lỗ tai Tô Tư lôi đi, giọng lại ngọt ngào mềm mại: “Đi thôi, Thái tử ca ca, để chúng ta về nhà trò chuyện, bắt đầu từ việc chàng làm sao lạnh nhạt ta, làm sao giữ mình không động tâm, quân tử không loạn…”

Tô Tư bị kéo tai vẫn không ngoan ngoãn, vòng tay ôm lấy eo ta, bóp nhẹ chỗ mềm, lại dán sát tai ta, mặt dày nói: “Được, về nhà chúng ta nói, nói suốt một đêm cũng được.”

Ta kéo tai hắn ra khỏi cung, dọc đường gặp nhị hoàng tử, tam hoàng tử, tứ hoàng tử…

Ngày hôm sau liền truyền khắp rằng thái tử sợ thê tử…

Ngày ngày ở nhà bị đánh…

Tất nhiên, hôm sau ta chẳng nghe thấy gì, bởi đêm đó ta bị Tô Tư giày vò suốt một đêm…

14.

“Ọe~ ta sắp chết rồi~ ọe~”

“Âm Hoài, lại đây, ca ca ôm nàng, ca ca đau lòng muốn chết rồi…”

“Đau lòng cái rắm! Nếu không phải ngày nào chàng cũng hành hạ ta, thì ta đã không mang thai sớm thế này… ọe…”

Tô Tư giống như kẻ ngốc ôm ta vào lòng, còn cầm một cái chậu trong tay…

“Là ta sai rồi, Âm Hoài, chỉ sinh đứa này thôi, sau này không sinh nữa. Nào, nàng uống chút nước đi…”

Ta thuận tay nhận lấy, vừa uống vào chưa kịp nuốt lại nôn tiếp.

Thật muốn cảm tạ cả nhà hắn, hôn lễ còn chưa cử hành, con đã được ba tháng.

Ta mệt mỏi gục trên bàn, bộ dạng như mất hết sinh khí.

“Âm Hoài, hỷ phục đã làm xong rồi, nàng chọn một bộ đi.”

Hắn hứng khởi bày ra một loạt kiểu dáng hỷ phục, phía sau còn có cả hàng cung nhân bưng hơn chục bộ lễ phục.

“Cái nào cũng được, dù sao đều làm sẵn rồi, tùy lấy một bộ là xong.”

Hắn nhíu mày: “Nàng còn chưa chọn kiểu dáng, của nàng vẫn chưa may đâu, đây đều là của ta.”

Nói rồi hắn như con công xoè cánh, từng bộ một mặc thử, vặn vẹo tạo dáng cho ta xem bộ nào hợp nhất.

Ta thật sự cạn lời với tên này…

Đến khi ta mang thai bốn tháng, đại hôn mới được cử hành.

Thái tử đại hôn, khỏi phải nói.

Long trọng!

Long trọng trọng!!

Long trọng trọng trọng!!!

Sáng sớm, hắn đã dẫn ta ngồi trên long dư, vòng quanh kinh thành một vòng, sợ thiên hạ không biết hắn cưới thê tử.

Cứ mỗi trăm thước, thị vệ mở đường lại dẫn dân chúng hô vang một câu: “Thái tử phi thiên hạ đệ nhất mỹ nhân!”

Khốn kiếp, ngốc nghếch hết chỗ nói.

Ấy thế mà hắn lại vô cùng đắc ý, nghe xong còn say mê như thể người ta đang khen hắn.

Đến lúc hành lễ thành hôn càng khoa trương, lão hoàng đế khóc như mưa, vừa sụt sùi vừa nức nở…

“Trẫm vất vả nuôi dưỡng nữ nhi lớn khôn, sao lại gả đi mất rồi…

Âm Hoài a… hãy thường xuyên về thăm phụ hoàng…

Âm Hoài… đừng quên phụ hoàng… nếu bị ức hiếp nhất định phải nói với phụ hoàng…”

Khốn kiếp, gả vào nhà các ngươi rồi, mà ông còn bày trò cha già thương con gái nữa.

Tô Tư nắm tay ta đi dọc theo tấm thảm đỏ dài, bước qua văn võ bá quan, bước qua lầu các uy nghiêm.

Đi tới bậc thang mây dẫn vào đại điện, hắn cúi người bế ta lên, từng bước từng bước bước lên.

Ta dựa trong ngực hắn, ngẩng đầu nhìn đường viền cằm sắc nét của hắn mà lén cười.

Được làm đồng dưỡng tức của hắn, thật tốt.

Chương trước Chương tiếp
Loading...