Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Sống Lại Ta Từ Bỏ
Chương 3
2
Sáng sớm hôm sau, Chu Diễn Nhất nói muốn đưa ta ra ngoài giải khuây.
Ta vốn không có tâm trạng, liền thẳng thừng từ chối hắn.
Hắn không nói gì thêm, nhưng đến trưa lại sai người mang đến lồng đèn hoa mà ta yêu thích nhất.
Đây gần như đã là một lời ước hẹn không lời giữa chúng ta.
Mỗi khi tâm trạng ta u uất, hắn sẽ tặng lồng đèn hoa, hẹn ta đi du hồ.
Nhìn chiếc lồng đèn, cuối cùng ta vẫn quyết định đến điểm hẹn.
Thế nhưng khi đi được nửa đường, ta lại nghe thấy đám thái giám cung nữ đi ngang qua thì thầm bàn tán:
“Nghe nói gì chưa? Thất công chúa chỉ hơi vấp một cái, mà Chu thế tử đã căng thẳng đến mức như phát điên lên vậy!”
“Chứ còn gì nữa, trông hai người họ như sắp có hỷ sự đến nơi. Đấy, chẳng phải đang cùng nhau đi du hồ rồi sao…”
Những lời bàn tán của họ khiến ta thoáng chốc hoảng hốt.
Những ngày tháng khó khăn nhất khi Mẫu hậu vừa băng thệ, chính là Chu Diễn Nhất đã ở bên bầu bạn cùng ta.
Khi đó ta hiểu rõ Mẫu hậu vì bị Phụ hoàng lạnh nhạt nên mới u uất mà qua đời, thế nên ta đã cố chấp bắt Chu Diễn Nhất phải chứng minh rằng đối với hắn ta là “duy nhất”.
Hắn đã từng trịnh trọng hứa rằng, cả đời này sẽ chỉ du hồ với một mình ta.
Vậy mà khi ta đến được bờ hồ, cảnh tượng trước mắt lại đâm ta đau nhói.
Khương Lệnh Nghi đang ngồi sát rạt bên cạnh Chu Diễn Nhất, tư thế vô cùng thân mật.
Chu Diễn Nhất ngẩng đầu nhìn thấy ta, sắc mặt hiện rõ vẻ bối rối.
Khương Lệnh Nghi lại cười tủm tỉm lên tiếng: “Tỷ tỷ đến rồi sao?
Phụ hoàng bảo muội chuẩn bị hôn sự, xem ra người đi hòa thân cuối cùng vẫn là muội. Tỷ tỷ, tỷ đã được như ý nguyện rồi chứ?”
Ánh mắt Chu Diễn Nhất lập tức lạnh đi, hắn nghiêm giọng chất vấn ta: “Nàng rõ ràng đã hứa sẽ không làm khó Lệnh Nghi chuyện hòa thân!”
“Ta đã nói sẽ cưới nàng, nàng rốt cuộc còn có gì không thỏa mãn nữa?!”
Khương Lệnh Nghi cũng đỏ hoe vành mắt, tiến lên một bước: “Tỷ tỷ, muội nguyện ý gánh vác trách nhiệm hòa thân, chỉ là… chỉ là thực sự không nỡ xa Thế tử, nên mới gặp ngài ấy lần này để từ biệt.
Tỷ tỷ đừng tức giận, cầu xin tỷ cho muội chút thời gian để muội bình tâm lại, có được không?”
Nàng ta vừa nói, nước mắt vừa tuôn rơi lã chã.
Giọng nói của Chu Diễn Nhất tràn ngập sự thất vọng: “Khương Huy Âm!
Nàng nhất định phải ép chết Lệnh Nghi thì mới cam tâm sao?
Nàng trở nên máu lạnh vô tình như vậy từ khi nào?”
Ta nhìn hắn, chỉ cảm thấy vô cùng xa lạ: “Vậy còn ngươi thì sao?
Ngươi vẫn còn là Chu Diễn Nhất của ngày trước ư?”
Hắn cười khẩy một tiếng, vẻ mệt mỏi hiện rõ: “Đủ rồi!
Nàng lúc nào cũng có lý lẽ của mình.
Nếu nàng đã không chịu nghĩ cách giúp Lệnh Nghi, vậy thì ta đi! Ta nhất định phải ngăn cản nàng ấy hòa thân!”
Khương Lệnh Nghi nghe vậy sắc mặt tái nhợt, nước mắt tuôn như suối: “Thế tử không thể! Ngài làm như vậy chính là kháng chỉ đó.”
Nàng ta cứ thế khóc ngất đi trong vòng tay của Chu Diễn Nhất.
Trong mắt ta xẹt qua một tia cười nhạo lạnh lẽo.
Thấy ta vẫn dửng dưng, Chu Diễn Nhất đột nhiên siết chặt cổ tay ta: “Muội muội của nàng sợ hãi đến mức ngất đi, mà nàng vẫn còn tâm trí du hồ sao?”
“Nàng ấy nếu thực sự có mệnh hệ gì, ta thấy hôn ước của chúng ta cũng không cần phải tính nữa!”
Ta chậm rãi nhắm mắt lại.
Khi mở mắt ra lần nữa, đáy mắt đã lạnh lẽo như băng.
“Buông tay.”
Giọng ta bình thản không một gợn sóng.
Gân xanh trên trán hắn nổi rõ: “Khương Huy Âm!
Có phải nàng chỉ muốn trơ mắt nhìn nàng ấy chết hay không?”