Sống Lại Ta Từ Bỏ

Chương 2



Bao nhiêu năm qua, ta đã nhìn hắn từ một thiếu niên ý khí hừng hực, từng bước một chìm đắm để trở thành một quyền thần âm u, tàn nhẫn.

Hắn có thể vừa nói cười vừa giăng ra bao sát cục, thế mà lại vì cái c h ế t của Khương Lệnh Nghi mà không bao giờ nở một nụ cười vui vẻ nữa.

Mãi cho đến khi c h ế t đi một lần, ta mới triệt để tỉnh ngộ.

Có những ái tình, đã định sẵn là cầu mà không được, chẳng thể có kết quả tốt đẹp.

Lần này, đổi lại là ta thành toàn cho hắn.

Ta đã đi rất lâu, cuối cùng cũng leo lên được đỉnh tháp chuông mà năm xưa Phụ hoàng xây cho Mẫu hậu.

Mẫu hậu yêu Phụ hoàng tha thiết, yêu đến mức trái tim tan nát.

Bà c h ế t vì khó sinh, nhưng nào chỉ đơn giản là khó sinh.

Phụ hoàng yêu bà, nhưng kể từ ngày bà ra đi, hậu cung của người chưa một ngày nào trống vắng.

Còn ta thì sao?

Dùng thứ tình yêu mù quáng đó t r ó i buộc Chu Diễn Nhất suốt hai mươi năm, để rồi cuối cùng nhận lấy kết cục lưỡng bại câu thương.

Gió lộng thổi tung tà váy của ta.

Ta cứ một mình như vậy, ngồi đợi cho đến khi hoàng hôn buông xuống.

Tiếng bước chân vang lên từ phía sau.

Chu Diễn Nhất nhìn thấy ta ngồi chênh vênh nơi mép tháp nguy hiểm, sắc mặt hắn lập tức trắng bệch.

“Điện hạ đang làm gì vậy!”

Ta đón lấy ánh mắt hắn, mỉm cười nhàn nhạt: “Không có gì, chỉ là ngắm cảnh một chút thôi.”

Từ nơi này có thể nhìn bao quát toàn bộ hoàng thành, mà cơ hội như vậy, đối với ta mà nói, đã chẳng còn lại bao nhiêu.

Chu Diễn Nhất thở phào nhẹ nhõm, hắn bước nhanh tới, nắm chặt lấy cổ tay ta: “Đừng khiến ta lo lắng, đừng bao giờ một mình chạy đến nơi này nữa.”

Giọng điệu của hắn mang theo sự quan tâm.

Ta trầm mặc không nói.

Hắn trước nay vẫn luôn như vậy, dù không yêu, cũng dựa vào thói quen và trách nhiệm để đối xử tốt với ta.

Nhưng thứ ta khao khát, là tình ý xuất phát từ tận đáy lòng hắn.

Chỉ cần lúc này hắn chịu nhìn kỹ ta thêm một chút, ắt sẽ phát hiện cây trâm cài trên búi tóc ta, chính là tín vật cầu thân của Nam Chiếu.

Vậy nhưng, hắn đã không làm thế.

Chu Diễn Nhất đưa một chiếc hộp gỗ đến trước mặt ta: “Quà sinh thần của nàng.”

Ta nhìn hắn: “Sinh thần của ta, vẫn còn mấy ngày nữa mới tới.”

“Ta sợ sau này sự vụ bận rộn sẽ quên mất.” Hắn giải thích, “….nên chuẩn bị trước cho nàng, để tránh lúc đó nàng lại hờn dỗi ta.”

Nghe những lời này của hắn, ta không đáp lại nữa.

Hắn dường như nhận ra sự khác thường của ta, giọng nói càng hạ thấp hơn: “Huy Âm, nàng và ta sắp phải thành hôn.

Ta đã thuận theo ý nàng để cưới nàng, nhưng cũng không thể không màng đến sự an nguy của Thất công chúa…”

Hắn còn chưa dứt lời, trái tim ta đã chìm thẳng xuống vực sâu.

“Nàng thừa biết, vị công chúa hòa thân của tiền triều đã có kết cục thảm khốc đến nhường nào, ta tuyệt đối không thể để nàng ấy giẫm lên vết xe đổ đó.”

Từng câu từng chữ của hắn đều chan chứa tình ý chân thật.

Ta bỗng nhiên có chút mong chờ, nếu hắn biết người phải gả xa đến Nam Chiếu chính là ta, hắn sẽ có biểu cảm gì đây?

Chu Diễn Nhất vẫn tiếp tục ôn tồn khuyên nhủ: “Thất công chúa là muội muội duy nhất của nàng, sau này… bất cứ chuyện gì, nàng cũng nên nhường nhịn nàng ấy một chút.”

Ta siết chặt bàn tay trong tay áo, lồng ngực nhói lên một cơn đau sắc lẹm.

Hít một hơi thật sâu, ta đáp: “Được, ta đều nhường cho nàng ta hết.”

Kể cả ngươi, ta cũng sẽ nhường lại cho nàng ta.

Chương trước Chương tiếp
Loading...