Sếp Mục Bẫy Tôi
Chương 1
Sếp tôi đột nhiên lên cơn thèm yêu, muốn tìm người yêu để kết hôn.
Tôi: “Sắp xếp!”
Danh sách các thiên kim tiểu thư, danh vọng đầy mình, mỗi người một vẻ, không ai kém ai.
Tôi hoa cả mắt, nhưng Sếp lại tối sầm mặt.
“Sao trong danh sách này không có cô?”
Tôi: “???”
Lương trả cho tôi ít ỏi thế này, mà còn vọng tưởng bắt tôi bán cả thân xác lẫn linh hồn?
Thần thiếp không làm được!
01
Sếp tôi tham dự một đám cưới.
Về liền nói: “Tôi muốn yêu đương và kết hôn.”
Woa, cây sắt vạn năm cuối cùng cũng nở hoa rồi!
“Vậy, Thư ký Kiều, cô nghĩ sao?”
Tôi mừng rỡ khôn xiết, khẳng định:
“Tổng giám đốc Mục, anh lẽ ra nên nghĩ như vậy từ lâu rồi.”
“Với tư cách là thư ký tâm phúc của tôi, cô không phải nên…”
Tôi hiểu!
Quen nhau nhiều năm, Mục Uyên chỉ cần nhếch mông là tôi biết anh ta đang “đi nặng” gì.
Tôi vỗ ngực cam đoan với Mục Uyên:
“Hạnh phúc nửa đời sau của anh, cứ giao phó cho tôi.”
Mục Uyên nửa tin nửa ngờ, nhưng ánh mắt kiên định đầy quyết tâm của tôi vẫn thuyết phục được anh ta.
Tôi lập tức lấy sổ nhỏ ra, với thái độ chuyên nghiệp phỏng vấn Mục Uyên:
“Tổng giám đốc Mục, xin hỏi tiêu chuẩn chọn bạn đời của anh là gì?”
“Gì cũng được.”
Tôi khựng lại, nụ cười xu nịnh trên mặt đông cứng ngay lập tức.
Tốt cho anh, Mục Uyên, cố tình làm khó tôi đúng không?
“Vậy cô lao công của công ty chúng ta có được không?”
Mục đích này, hôm nay tôi nhất định phải thực hiện!
“Thư ký Kiều, cô có thái độ làm việc kiểu này sao? Cô muốn đổi sang làm vị trí tạp vụ không?”
Một cú chí mạng, tôi còn dám nói gì nữa.
Nhanh chóng lăn đi làm danh sách hẹn hò cho Mục Uyên.
02
Tuy nhiên, phụ nữ trong độ tuổi kết hôn trong thành phố lên tới hàng ngàn.
Việc tìm kiếm một đối tượng hẹn hò thích hợp cho Mục Uyên mà không có tiêu chí cụ thể chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Những ngày sau đó, tôi thường xuyên ra vào văn phòng Mục Uyên.
Chỉ để ngầm thăm dò mẫu người lý tưởng của anh ta.
Không ngờ, những lời đồn đại ngớ ngẩn trong công ty lại bắt đầu thịnh hành.
— “Tổng giám đốc Mục và Thư ký Kiều ngày nào cũng liếc mắt đưa tình, bao giờ thì công khai đây?”
— “Công khai? Ha, quan hệ giữa hai người họ không phải kiểu có thể công khai đâu.”
— “À? Là loại quan hệ đó sao?”
— “Tôi tận tai nghe thấy Kiều Vi đòi tiền Tổng giám đốc Mục đấy!”
Trong nhà vệ sinh, có người đang tám chuyện sôi nổi.
Có người lãnh lương đi vệ sinh mà vẫn bị tức đến táo bón.
Tôi kéo quần lên, phá cửa xông ra ngay.
“Một người lao động thấp cổ bé họng làm việc từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, đòi tăng lương là quá đáng sao!”
Đồng nghiệp không kịp phòng bị, thi nhau bỏ chạy.
Tôi đuổi theo giải thích: “Tôi chỉ thèm tiền của Mục Uyên, không phải thèm người anh ta.”
Để giữ lại sự trong sạch cho bản thân, tôi phải nhanh chóng sắp xếp lịch hẹn hò cho Mục Uyên!
Và vô tình công khai chuyện anh ta sắp đi xem mắt.
Kết quả, cô nhân viên lễ tân lại lỡ lời nói với tôi rằng, tin đồn trong công ty bây giờ lại đổi thành một phiên bản khác:
“Họ nói cô cam tâm tình nguyện làm người phụ nữ đứng sau lưng Tổng giám đốc Mục, không đòi thăng chức.”
Tôi: “…”
EQ thấp: Người thứ ba bị bao nuôi.
EQ cao: Người phụ nữ đứng sau lưng anh ta.
Đúng là nghệ thuật ngôn ngữ…
03
Đến nước này rồi, không thể quản nhiều được nữa, cứ đưa đối tượng xem mắt ra thôi.
Dựa trên bảng xếp hạng các cô gái chất lượng cao, tôi tự tin sắp xếp buổi hẹn hò cho Mục Uyên.
Thế nhưng, buổi đầu tiên đã kết thúc bằng một thất bại thảm hại.
“Cô ấy không ưng anh sao?”
Là tổng đạo diễn cho lần đầu xem mắt của Mục Uyên, tôi phải biết nguyên nhân thất bại.
Mục Uyên ấp úng: “Chắc là vậy.”
Tôi nhìn gương mặt quốc sắc thiên hương của Mục Uyên tới lui.
“Không thể nào, hai người đã nói gì với nhau?”
“Cô ấy vừa gặp đã hỏi tôi có muốn đến nhà cô ấy xem mèo không.”
Tôi lờ mờ có một dự cảm không lành.
“Coi thường ai đấy, tôi tự có mèo.”
Nghe câu này, tôi giật mình đến mức trẹo cả giày cao gót, phải vịn vào bàn mới đứng vững được.
Chỉ một câu ngắn ngủi, mà tôi không biết phải bắt đầu phàn nàn từ đâu.
Cá nhân tôi cho rằng, đây là một biểu hiện cực kỳ ngớ ngẩn.
Nhưng Mục Uyên có ngày hôm nay, chắc chắn là do tôi hướng dẫn sai cách.
“Lại đây, nhìn cho kỹ, tôi chỉ dạy một lần thôi.”
Không nói nhiều lời, tôi trực tiếp diễn tập thực chiến.
Cho Mục Uyên xem một màn minh họa cấp sách giáo khoa.
04
Dựa vào kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm, kỹ năng tán gái tôi tuôn ra như suối:
“Anh chỉ cần nhếch mép cười một cái, sau đó thô lỗ nhưng không kém phần dịu dàng ôm eo cô ấy.”
Tôi tự mình diễn cảnh trên người mình.
“Rồi ghé sát tai cô ấy, kiềm chế nhưng ẩn nhẫn nói: ‘Ngoan, cười một cái đi, mạng anh cũng cho em.'”
Tưởng tượng cảnh tượng đó, Thật sự sến súa và nổi da gà.
Thế nhưng, Mục Uyên không hề cảm kích, ngược lại còn châm biếm ý tốt của tôi:
“Ngay từ đầu, tôi đã cực lực phản đối việc cô xuất viện rồi.”
“Tiểu Mục, sao anh lại nói chuyện như vậy!”
Mục Uyên khinh thường liên tục thở dài và lắc đầu.
“Chậc, tôi lại vọng tưởng có thể học được gì đó từ cô.”
Khinh thường tôi đúng không?
Tôi sẽ cho Mục Uyên thấy điểm mạnh vượt trội của tôi!