Sau khi câu chuyện cứu rỗi đi đến kết thúc

Chương 1



Ngày tôi cùng bạn trai trở về nước, bất ngờ gặp tai nạn xe hơi.

Từ trong xe, toàn thân nhuốm máu, Tần Nham lảo đảo bò ra ngoài, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt anh run rẩy, ngấn lệ.

Bạn trai tôi quay sang hỏi: “Bạn em à? Có cần qua đó xem không?”

Tôi lắc đầu, đáp: “Không quen.”

Sắc mặt Tần Nham lập tức trắng bệch.

1

Tôi đã nói dối.

Thật ra, tôi quen anh.

Anh là bạn trai cũ của tôi, Tần Nham.

Vì tôi mà anh lỡ kỳ thi đại học, bị đuổi học, ngồi tù ba năm.

Ngày anh ra tù, chính là tôi đến đón.

2

Khi ấy tôi đang học năm ba đại học.

Tôi từng nhiều lần tỏ tình, nhưng lần nào cũng bị anh từ chối.

Dẫu vậy, anh vẫn lặng lẽ theo tôi đến thành phố nơi tôi học đại học.

Rời xa tất cả mọi thứ thuộc về quê hương.

Anh thuê một căn hầm tồi tàn, ngày ngày đạp xe ba gác bán khoai tây chiên, bán bánh kẹp trứng.

Rảnh rỗi, tôi sẽ chạy đến tìm anh.

Nhưng anh thường mất kiên nhẫn, nổi nóng với tôi.

3

Mỗi lần bị anh quát, tôi lại khóc.

Hồi đó, tôi thật chẳng có chút tiền đồ nào.

Thật ra từ trước đến nay, tôi vẫn luôn là một đứa chẳng có tiền đồ.

Thấy tôi khóc, anh lại lúng túng chẳng biết làm sao.

Anh cao lớn, lóng ngóng lúc ấy trông chẳng khác gì một con đười ươi to xác.

Anh chuyển tiền vào WeChat cho tôi.

Sau đó thô lỗ giật lấy điện thoại trong tay tôi, cúi mắt xuống, mở khóa rồi bấm nhận tiền.

Khuôn mặt góc cạnh, lông mày rậm, mắt sáng, nhưng khi cụp mi mắt xuống lại dịu dàng vô cùng.

4

Trước đó nhiều lần anh chuyển tiền cho tôi, tôi đều không nhận.

Ông ngoại tôi mất khi tôi học lớp 10, tôi trở thành trẻ mồ côi.

Nhà trường kêu gọi quyên góp, ngoài ra tôi còn tự mình đi làm thêm trong mỗi kỳ nghỉ để tự lo cho bản thân.

Lên đại học, tôi làm thủ tục vay vốn, tiếp tục vừa học vừa làm để trả chi phí sinh hoạt.

Nhưng Tần Nham lại thấy tôi nên dồn hết tâm sức cho việc học, không nên phí thời gian đi làm thêm.

Thấy tôi không nhận, anh trực tiếp mở điện thoại của tôi, tự nhấn nút nhận tiền.

Anh biết mật khẩu của tôi.

Tôi từng nói với anh, cả điện thoại lẫn thẻ ngân hàng của tôi đều lấy sinh nhật anh làm mật khẩu.

Điện thoại và thẻ của anh cũng là sinh nhật tôi.

Tôi bảo: “Nếu em xảy ra chuyện gì, tất cả tài sản này sẽ để lại cho anh. Anh phải biết mật khẩu, nếu không tiền sẽ rơi vào tay ngân hàng.”

Đó là khoản tiền quyên góp sau khi ông ngoại mất, cộng thêm số tiền vài vạn mà ông để lại và tiền tôi làm thêm, đối với tôi đã là một gia tài lớn.

Tôi nghĩ, nếu mình không còn nữa, số tiền này nên thuộc về anh.

Anh cũng từng nói, nếu anh không còn nữa, tiền của anh cũng sẽ để lại cho tôi.

5

Tần Nham thật sự rất đẹp trai.

Cao 1m89, vai rộng eo thon, cơ ngực rắn chắc, vóc dáng cao lớn.

Khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt hoa đào, khi cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

Anh vốn có một tương lai tươi sáng, việc vào một trường đại học trọng điểm không hề khó.

Nhưng khi chúng tôi bước vào kỳ thi đại học, anh lại phải ngồi trên ghế bị cáo lạnh lẽo, chờ đợi phán quyết.

Khi chúng tôi nhập học, bắt đầu một cuộc sống mới, anh lại đang ở trong trại giam.

Ra tù rồi, anh chỉ có thể thuê căn hầm ẩm thấp.

Không tìm được việc, chỉ có thể tự mình bày quầy bán hàng rong.

Những năm tháng đáng ra phải tự do phóng khoáng, anh lại sống khổ sở, chật vật.

Anh bất lực nói: “Được rồi, đừng khóc nữa. Về đi, anh không thích em. Anh chỉ coi em như em gái.”

“Em thích anh.” tôi vừa khóc vừa bướng bỉnh đáp: “em đã thề rồi, nhất định sẽ sinh cho anh 100 đứa con.”

Mặt anh đỏ lựng.

Nhưng ánh sáng trong mắt nhanh chóng lụi tắt.

Anh không nói gì thêm, lẳng lặng rửa khoai tây, gọt vỏ, thái lát.

Mỗi ngày anh đều làm thế rất lâu, tay phồng rộp rớm máu.

Tôi cũng làm cùng anh.

Tôi từng nghĩ, chỉ cần có anh bên cạnh, dù ăn rau cháo, dù cả thế giới vứt bỏ chúng tôi thì cũng chẳng sao, vẫn thấy như hoa nở khắp nơi.

6

Cuối cùng, anh không thắng nổi sự lì lợm của tôi.

Chúng tôi không bán hàng trước cổng trường tôi.

Nhưng vì anh trọ gần trường tôi, tiện hơn nên chúng tôi đến cổng một trường đại học khác không xa để bày quầy.

Có thể vì anh còn trẻ, ngoại hình nổi bật.

Cũng có thể vì tay nghề anh giỏi.

Mỗi lần mở quầy, hàng dài người xếp hàng mua.

Có người còn chụp ảnh anh đăng lên mạng trường, biến anh thành một chủ quầy nổi tiếng.

Nhưng anh không thích bị chụp hình.

Vì vậy đa số đều là ảnh chụp lén.

Tôi cũng chẳng thích chụp ảnh.

7

Mỗi lần chúng tôi bận rộn chiên khoai, cuốn bánh, tay lại thoăn thoắt đến mờ ảo.

Một ngày nọ, khi đang tất bật, chiếc xe ba gác của anh bất ngờ bị người ta đá mạnh.

Chúng tôi hoảng hốt ngẩng lên, thì ra là Tôn Chí Bằng, công tử ăn chơi của trường tôi.

Sau lưng hắn còn hai tên tay chân.

Trước đây hắn từng tỏ tình với tôi, bị tôi từ chối.

Sau đó hắn theo đuổi người khác.

Giờ hắn nhìn chúng tôi với ánh mắt khinh bỉ, giọng ngạo mạn: “Tưởng cô không đồng ý với tôi là không muốn yêu đương, hóa ra là để dành chỗ cho thằng bán hàng rong này à?”

8

Tần Nham chắn tôi ra sau lưng, cảnh giác nhìn Tôn Chí Bằng.

Hắn nhếch mép cười khẩy, nhổ một bãi nước bọt, mắng tôi: “Đúng là đồ rẻ rách!”

Rồi quay sang hai tên kia: “Đập cho tao! Tiền thiếu gì mà phải sợ bồi thường!”

Xe bị lật, dầu nóng đổ tung tóe, khoai tây lăn đầy đất.

Đám sinh viên xếp hàng sợ hãi bỏ chạy, vài người rút điện thoại ra quay video.

Tôn Chí Bằng gằn giọng: “Ai dám quay thì đừng trách sau này gặp rắc rối!”

Sinh viên sợ phiền phức, chần chừ rồi cũng rời đi.

Bàn tay Tần Nham siết chặt thành nắm đấm.

Tôi ôm cứng lấy cánh tay anh, không cho anh nổi nóng.

Anh từng vì một lần bốc đồng mà hủy hoại cả tương lai, tôi không muốn anh tái phạm.

Tôn Chí Bằng xách hộp đựng đồ ăn lên, định nhìn xuống nói với anh, nhưng hắn chỉ cao 1m65, nặng 75, chẳng ra dáng hăm dọa chút nào.

Nhưng những lời hắn nói lại nhục nhã đến tận xương tủy.

Hắn ném một xấp tiền vào mặt chúng tôi: “Đền cho mày đấy, đủ chưa?”

9

Số tiền rơi xuống đất, tôi vẫn phải cúi xuống nhặt.

Xe hỏng rồi, cần tiền sửa.

Hôm nay chẳng còn đồng nào, đành lấy khoản này coi như bồi thường.

Sau đó chúng tôi vẫn đi bày quầy bán hàng.

Tôn Chí Bằng lại tìm đến, quăng chiếc vali đen trước mặt Tần Nham: “Đồ bán hàng rong, đây là 30 vạn. Giao cô gái này cho tao, tao cho thêm 30 vạn nữa, chịu không?”

Tần Nham nhìn hắn đầy phẫn nộ, bàn tay run lên vì kìm nén.

Tôn Chí Bằng cười lạnh: “Không đồng ý à? Thế thì cái quầy này khỏi mơ mà tồn tại. Mày tự cân nhắc xem có đáng không.”

Tần Nham không chút do dự, chỉ thốt ra một chữ: “Cút.”

Khí thế của anh khiến hắn nghẹn lại, cuối cùng bỏ đi, nhưng trước khi đi còn quay đầu nhìn chúng tôi đầy hằn học như một con rắn độc.

Từ đó, bất kể anh làm gì đều bị quản lý thành phố đuổi.

Tôi đi làm ở đâu, hôm sau cũng bị sa thải.

Mùa đông ở Kinh Thành lạnh buốt.

Tôi được nghỉ đông, đến ở cùng anh trong căn hầm tồi tàn.

Tôi hỏi: “Anh có hối hận không?”

Câu hỏi ấy vừa là vì chuyện anh ngồi tù vì tôi, vừa vì chuyện Tôn Chí Bằng.

Anh không do dự, lắc đầu: “Vì em, anh làm gì cũng không hối hận.”

Hôm đó, chúng tôi chính thức bên nhau.

Anh không còn từ chối tôi nữa.

10

Lần này trở về nước, chủ yếu là để gặp cha mẹ của bạn trai – Hứa Gia Vinh.

Chúng tôi chuẩn bị kết hôn rồi.

Tôi đứng trong phòng khách sạn, phóng tầm mắt nhìn xuống những tòa nhà cao tầng của Kinh Thị.

Thành phố lúc chạng vạng, mang theo một cảm giác u ám như ngày tận thế.

Trên ti vi đang phát tin tức về một vụ tai nạn xe hơi trong ngày hôm nay.

Hứa Gia Vinh vừa tắm xong đi ra, hỏi tôi: “Có mệt lắm không?”

Tôi cười đáp: “Không mệt, chỉ hơi căng thẳng một chút, sợ ba mẹ anh không thích em.”

Anh ấy nói: “Sẽ không đâu. Ba mẹ anh đã ly hôn, mỗi người đều có gia đình mới, họ không để ý anh, càng không quản em. Chỉ là để ông bà nội yên tâm nên mới cần về nước làm thủ tục một chút.”

Anh ấy được ông bà nội nuôi lớn.

Chúng tôi quen nhau khi tôi đi du học, anh là đàn anh, đã giúp đỡ tôi rất nhiều.

Sau một thời gian dài tiếp xúc, chúng tôi tự nhiên trở thành người yêu.

Tôi cảm thấy ở bên anh ấy rất thoải mái, rất yên bình.

Cuộc sống bình lặng và ấm áp ấy chính là điều tôi mong muốn.

Bên anh ấy, tôi có thể rất lâu rồi không gặp ác mộng nữa.

Chương tiếp
Loading...