Sau động đất, tôi ký hợp đồng trọng sinh với hệ thống.
Chương 1
Động đất 8 độ Richter, chồng tôi chê tôi gãy chân, đi lại bất tiện nên bỏ tôi lại rồi chạy trốn.
Tôi và con gái bị đè chết tại chỗ.
Cả nhà chồng chiếm hết của hồi môn của tôi.
Còn gửi tin giả cho ba mẹ tôi, khiến họ chết thảm trong dư chấn.
Sau đó, chồng tôi cưới nữ sinh mà tôi từng giúp đỡ, sinh con trai, sống yên ấm hạnh phúc.
Sau khi chết, hệ thống trọng sinh hỏi tôi:
【Có muốn báo thù không?】
Tôi không do dự:
"Muốn."
Mở mắt ra lần nữa, tôi quay về khoảnh khắc ngay trước khi trận động đất xảy ra.
01
【Tít tít tít, ký chủ, mau chóng rời đi ngay!】
Nửa đêm, chuông báo động trên điện thoại đột ngột vang lên chói tai.
Tôi giật mình tỉnh dậy, bực bội rút điện thoại từ dưới gối ra.
【Cảnh báo thảm họa: trong vòng 20 phút, hãy nhanh chóng di chuyển đến khu vực an toàn, trong vòng 20 phút...】
Tôi vừa định nhấn nút tắt nguồn thì khựng lại.
Thông báo cảnh báo đỏ rực như một cú tát thẳng vào mặt tôi.
Người gửi tin không phải nhà mạng, cũng không phải trung tâm cảnh báo động đất.
Mà là... Hệ thống trọng sinh!
Tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn đó, toàn thân cứng đờ, máu trong người như đông lại.
Trong đầu vụt qua từng mảnh ký ức vụn vỡ, đau đớn.
Cảnh con gái tôi - bé Hàm Hàm - khóc nức nở gọi mẹ.
Cảnh tòa nhà 27 tầng sụp đổ ầm ầm...
Kiếp trước, khi trận động đất 8 độ xảy ra, tôi bị gãy mắt cá chân.
Lúc đó lại đang chăm con trong mơ màng, nên hành động hơi chậm.
Mẹ chồng chê tôi vướng víu, bực bội hét lên một tiếng rồi cùng bố chồng chạy xuống lầu.
Tôi níu tay chồng, muốn anh ta đỡ mình.
Anh ta lại thô bạo đẩy tôi ngã xuống đất, còn mắng:
"Muốn chết thì chết một mình, đừng kéo theo tao!"
Rồi quay đầu bỏ chạy, mặc kệ tôi và con gái.
Tôi chỉ đành gắng gượng, kéo con gái bảy tuổi, vừa chạy vừa khập khiễng.
Nhưng chưa kịp xuống tới nơi, tôi và con đã bị mảng bê tông rơi từ trên cao đè chết tại chỗ.
Sau khi tôi chết, chồng tôi - Lưu Hạo - và bố mẹ chồng không những không đau buồn, mà còn vui mừng.
Họ chiếm hết toàn bộ của hồi môn ba mẹ tôi để lại.
Còn tung tin giả, khiến ba mẹ tôi vội vàng lái xe đến cứu, ai ngờ chết thảm trong dư chấn.
Sau đó, Lưu Hạo cưới cô sinh viên tôi từng giúp đỡ, nhanh chóng sinh một bé trai.
Cả nhà sống ấm êm, viên mãn.
Còn ba mẹ tôi, con gái tôi, những người yêu thương tôi nhất…vĩnh viễn bị chôn vùi dưới đống đổ nát.
Tất cả những cảnh tượng ấy, như ác mộng, hiện lên rành rọt trong đầu tôi.
Tôi bật dậy khỏi giường, cà nhắc chạy sang phòng con gái.
"Hàm Hàm, dậy mau, mặc đồ vào!"
Tôi sốt ruột đến mức gần như hét lên, sợ lại lập lại bi kịch kiếp trước.
"Hàm Hàm, nhanh lên, mẹ con mình ra công viên ngủ một đêm!"
Thấy con thức dậy, tôi vội vàng lấy vài chai nước và ít bánh quy nhét vào ba lô.
Lúc này, chồng tôi lồm cồm ngồi dậy, giọng ngái ngủ:
"Em và con nửa đêm nửa hôm định đi đâu đấy?"
Tôi qua loa:
"Không sao đâu."
Anh ta cau mày:
"Điên à? Nửa đêm la hét cái gì!"
Nói xong liền quay mặt tiếp tục ngủ.
Tôi chẳng buồn quan tâm, kéo tay con gái chạy ra khỏi nhà.
Sợ thang máy xảy ra sự cố, tôi và con đi bộ bằng lối thoát hiểm.
Chân tôi còn chưa lành, phải mất đúng bảy phút mới xuống được hết các tầng.
Vừa ra đến cổng khu dân cư, Hàm Hàm giật nhẹ tay áo tôi, chỉ về phía đường cái.
Rầm rầm rầm!
Tất cả ô tô đang chạy bỗng đồng loạt tắt máy.
Tôi hoảng sợ, bế con gái lao nhanh về phía bãi đất trống gần đó.
Chỉ vài phút sau, toàn thành phố chìm trong bóng tối, mặt đất nứt toác thành những khe sâu mấy mét.
Rầm rầm rầm! Trời đất rung chuyển!
Kiếp này, đúng như đời trước.
Động đất thực sự đã xảy ra.
02
Quả đúng như kiếp trước, cả nhà chồng tôi cũng an toàn chạy thoát.
Mẹ chồng vừa thấy tôi và Hàm Hàm đứng yên lành ngoài quảng trường, liền chỉ tay chửi ầm lên:
“Đồ tiện nhân! Chỉ biết lo chạy với con gái, chẳng thèm ngó ngàng gì tới chồng với bố mẹ chồng. Mày đúng là lòng dạ độc ác!”
Bà ta đứng đó hùng hổ mắng chửi khiến máu trong người tôi sôi sục.
Nỗi hận vì bị chiếm của hồi môn.
Nỗi uất vì con gái bị bỏ mặc.
Nỗi đau vì ba mẹ chết oan...
Tất cả cuồn cuộn dâng lên, suýt nữa nhấn chìm tôi.
Nhưng tôi rất rõ, bây giờ trận động đất mới chỉ bắt đầu, tôi và con lại tay trắng, không đấu lại nổi lũ lang sói này.
Quan trọng hơn, tôi vẫn cần bòn rút thông tin từ họ để tính đường sau này.
Kế hoạch báo thù, phải từ từ mà tiến.
Tôi đè nén mọi cảm xúc xuống, nhưng mẹ chồng vẫn chưa chịu dừng.
Tôi liền lạnh giọng, móc ngược:
“Chân mẹ tốt, chạy nhanh, chứ chân con thế này sao so được!”
Rồi kéo tay con gái, cố ý nói to cho mọi người nghe:
“Hàm Hàm, mau xin lỗi bà nội đi.”
“Bà nội chạy nhanh thật đó, sau này con phải học bà mới được. Chạy thế chắc chắn đoạt huy chương vàng, vậy nhà mình khỏi phải lo nghèo rồi!”
Người xung quanh nghe thế liền bật cười nghiêng ngả.
Chồng tôi không kìm được, trừng mắt lườm mẹ một cái, rồi miễn cưỡng phân trần với tôi:
“Văn Văn, em bớt nói vài câu đi. Trong lúc hoạn nạn ai mà không sợ. Mẹ cũng chỉ là hoảng thôi.”
Tôi lườm trong bụng một cái:
Sợ á? Ờ, sợ đến mức bỏ mặc con dâu và cháu mà chạy trước.
Quả nhiên, bà ta nghe vậy lại lên giọng:
“Người ta làm dâu thì biết quan tâm người già, chứ loại con dâu như cô thì được tích sự gì...”
Chồng tôi vội đẩy mẹ sang chỗ khác, rồi cầm một chai nước lại gần tôi.
“Văn Văn, đừng chấp mẹ nữa, bà là kiểu miệng dao lòng đậu, em hiểu tính bà mà.”
Tôi nhìn anh ta làm bộ quan tâm mà suýt bật cười.
Kiếp trước bị anh ta lừa thế nào, tôi giờ đã thấm.
Anh ta dịu dàng chìa tay:
“À đúng rồi, đưa anh điện thoại đi.”
Tôi cảnh giác hỏi lại:
“Làm gì?”
Anh ta chỉ về phía toà nhà đổ nát:
“Anh muốn kiểm tra xem tài khoản nhà mình còn bao nhiêu. Giờ nhà sập rồi, phải tính mua căn khác.”
Tôi thật sự bái phục.
Giữa thảm hoạ mà vẫn không quên...
Đếm tiền tôi!
Tôi cố giữ bình tĩnh:
“Anh à, tiền của hồi môn em giữ riêng.”
Mặt anh ta đơ ra, ánh mắt bắt đầu lạnh xuống:
“Sao? Em không tin anh hả?”
“Tại vì... tiền em gửi vào quỹ đầu tư hết rồi, giờ chưa rút ra được...”
Mặt anh ta xụ xuống thấy rõ.
Sau đó lặng lẽ đi tới bảng quảng cáo gần đó ngồi phịch xuống, đột ngột ngửa cổ than trời:
“Bố mẹ tôi tích góp bao năm mới mua được căn nhà 2 triệu, ai ngờ một trận động đất là công toi hết.”
“Đặc biệt còn có cô vợ chỉ lo cho bản thân!”
“Đúng là hoạn nạn mới biết lòng người!”
Lúc này, bố mẹ chồng tôi cũng trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
Tôi liếc thấy toà nhà phía xa vẫn còn đứng vững, trong đầu lập tức loé lên một ý tưởng.
Tôi bước lại gần, mỉm cười ngọt ngào:
“Anh à, do điện thoại em rớt nên nứt màn hình, không mở lên được... À đúng rồi, em nhớ trong nhà còn 300 nghìn tiền mặt nữa! Đợi lát nữa dư chấn lắng xuống, em quay lên lấy…”
Mắt chồng tôi sáng rực, liền vờ vĩnh:
“Em lên nguy hiểm lắm, để anh đi. Em cứ ở đây lo cho con và mẹ.”
“Vậy anh cẩn thận nha~”
03
Chồng tôi hí hửng leo lên lầu.
Mẹ chồng liền ngồi thụp xuống cạnh tôi, mắt không rời tôi nửa bước.
Tôi vừa định mở nắp chai nước ra uống, liền bị bà ta hét lên:
“Cô đừng có lén uống nước của tôi!”
Bà ta gào toáng lên, ôm chai nước chặt như bảo vật.
Mọi người xung quanh đều quay lại nhìn.
Mà bà ta vẫn tiếp tục lảm nhảm:
“Cô mà không biết nghe lời, tôi bảo con trai tôi ly dị cô!”
“Cô vừa quay đi đã lén uống nước con tôi, cô uống rồi con tôi uống gì?!”
Tôi thật muốn tát thẳng vào mặt bà ta.
“Mẹ, chỉ là một chai nước thôi mà, có đáng không?”
Thật lòng mà nói, tôi từng cùng con trai bà ấy chịu bao khổ sở.
Không chê anh ta nghèo, cũng chẳng chê không có chí tiến thủ.
Kết quả giờ đây, không chỉ tiếc tiền của hồi môn tôi, mà ngay cả chai nước cũng không muốn cho.
Tôi đúng là mù mắt mới gả vào cái nhà này!
Tôi nắm chặt tay, cố kiềm chế cơn giận.
Giờ chưa phải lúc, tôi không thể lộ mặt quá sớm.
Con gái tôi chu miệng lên:
“Bà nội, mẹ không uống thì sẽ khát chết đó. Sao bà không cho mẹ uống?”
“Mẹ là mẹ tốt, bà là bà nội xấu!”
Mẹ chồng bị nói trúng tim đen, mặt đỏ bừng, tức giận ôm chai nước bỏ ra ngồi xa hơn.
Tôi thấy bà ta ngồi cách mình cả chục mét, bèn nhanh tay lấy điện thoại ra.
Cuộc gọi nhỡ từ ba mẹ liên tục hiện lên.
“Văn Văn, ba mẹ vừa thấy tin thành phố con có động đất, con với Hàm Hàm sao rồi?”
“Ba mẹ, con ổn, Hàm Hàm cũng ổn. Mọi thứ đều ổn.”
Tôi vội vàng báo tin an toàn.
Nghĩ lại kiếp trước, ba mẹ tôi khi đó đang ở thành phố kế bên.
Gọi không được cho tôi, họ liền gọi cho chồng tôi.
Anh ta không những không nói thật, mà còn dối trá rằng tôi bị thương nặng, cần tiền cấp cứu.
Còn bảo dư chấn đã hết, an toàn rồi.
Ba mẹ lo lắng, vội lái xe đến đưa tiền, kết quả gặp dư chấn mạnh, chết thảm.
Còn nhà chồng tôi?
Chẳng ai hề hấn gì.
Còn lấy luôn tiền cứu mạng của ba mẹ tôi, tiêu xài sung sướng.
Nhưng kiếp này, tôi đã sống lại.
Ba mẹ ở thành phố bên vẫn chưa sao.
Nghĩ đến đó, sống mũi tôi cay xè.
Tôi lập tức kìm nước mắt lại, nhắc bản thân:
Phải luôn tỉnh táo.
Chỉ khi còn sống, tôi mới có thể trả thù từng người một trong cái nhà ăn bám máu này.
Tôi bình tĩnh dặn:
“Mẹ, lát nữa con chuyển vào tài khoản mẹ 500 nghìn, mẹ nhớ ghi sổ tiết kiệm đứng tên hai người nhé.”
Cúp máy xong, tôi vội vàng chuyển khoản cho mẹ.
Mẹ chồng vẫn ngồi xa xa, không để ý gì.
Tôi làm bộ nghịch điện thoại, nhưng thật ra đã lén mở camera an ninh trong nhà.
Chỉ thấy chồng tôi đang hì hục mở từng cánh cửa, tìm “300 nghìn tiền mặt” tôi vừa bịa ra.
Tôi cười lạnh.
Số tiền đó hoàn toàn là bịa.
Chỉ sợ anh ta còn chưa tìm thấy, dư chấn sẽ tới...
Năm phút sau, không ngoài dự đoán…
Dư chấn ập đến!