Sau cơn mưa, trời lại sáng

Chương 4



“Chủ tịch Khánh Phong là kỹ sư ngành cơ khí.

Nhưng phu nhân ông ấy lại là đệ tử của danh y số 1 thủ đô. Ảnh hưởng trong ngành Đông y rất lớn. Hai người là liên hôn hào môn, bà vợ nghỉ ngơi nhiều năm rồi, luôn muốn làm gì đó của riêng mình. Giờ Khánh Phong mua lại Hòa Thịnh, anh nghĩ bà ấy sẽ để nó sụp đổ sao?”

Tống Trì im lặng vài giây, rồi bật cười: “Nhưng đó vẫn chỉ là suy đoán của cô. Chưa đủ lý do để công ty chúng tôi đầu tư vào mã cổ phiếu đó.”

Tôi nhìn thẳng anh ta: “Nếu không có ý định mua vào, sao anh lại bảo trưởng phòng nhân sự gọi riêng tôi?”

“Suy đoán là giả định dựa trên nền tảng thực tế. Tỷ lệ thành công không thấp.”

“Bình thường tôi không chỉ đọc báo tài chính, còn xem cả tin tức giải trí. Vì một khi giới hào môn ra tay, có thể khiến sóng gió cuồn cuộn.”

“Cuộc sống liên quan mật thiết đến thị trường. Từ những chi tiết nhỏ mà suy ra toàn cục. Đầu tư cổ phiếu cũng vậy, phải nhìn sau lưng doanh nghiệp, chứ không phải chỉ mặt nổi.”

Tống Trì vỗ tay tán thưởng.

Nhưng chưa kịp nói gì, thì cửa phòng bị đẩy mạnh ra: “Thằng nào vẽ bậy lên tường phòng họp của lão tử? Tống Trì! Có trộm vào công ty à? Mở camera coi liền!”

Giọng nói này…

Tôi quay đầu lại, đối diện là khuôn mặt khó ở của Lâm Mục.

Mục Trì Chứng Khoán.

Tống Trì và Lâm Mục?

Thật là khéo như phim.

“Cô là… cái người ly hôn có con, hôm đó mẹ tôi bắt tôi làm tài xế đi đón?”

Anh ta vô tư nói như rạch thẳng mặt.

Tôi nhếch môi, gật đầu coi như chào hỏi.

Thật ra nếu anh ta không phải con trai dì Lâm, chắc tôi đã quay gót bỏ đi.

Dù công ty này có là lựa chọn số 1 của tôi.

“Khụ khụ, Lâm Mục, chú ý lời nói với phụ nữ.” Tống Trì có vẻ cũng chịu hết nổi, lên tiếng chỉnh nhẹ.

Nhưng vô ích.

Lâm Mục đi thẳng tới máy tính, bật camera, rồi quay lại nhìn tôi: “Thì ra là cô. Tường tôi giờ nhìn như mèo vẽ bậy. Cô phải đền.”

Chuyện này tôi đã nghĩ rồi.

Dù có đậu hay không, cũng sẽ trả phí sửa chữa.

Nhưng cái kiểu đòi bồi thường thẳng mặt thế này… quả đúng là dân tài chính.

Tính tích cực mà nghĩ, thì keo kiệt cũng là biểu hiện của sự trách nhiệm.

“Tôi sẽ bồi thường đầy đủ phần tường, mời Tổng giám đốc Lâm yên tâm…”

Tôi còn chưa nói hết câu, anh ta đã xua tay: “Tôi nghe mẹ nói cô làm nội trợ hơn 3 năm, chắc không dư dả gì. Vậy đi, mai cô bắt đầu đi làm, tiền sửa tường trừ thẳng vào lương. Chi tiết tôi bảo trưởng phòng kỹ thuật làm việc trực tiếp với cô, sẽ không tính thêm một xu nào. OK?”

Ý anh ta là… nhận tôi?

Tôi nhìn sang Tống Trì.

Anh ta mím môi, nói: “Khả năng quan sát và phân tích của cô Tần rất phù hợp với vị trí phân tích rủi ro. Chỉ có điều… cô nghỉ việc vài năm…”

“Này, đừng xem thường bà nội trợ. Việc gì cũng biết, làm việc nghiêm túc kỹ càng lắm đó.”

Lâm Mục khoanh tay đứng tựa kệ sách, ra dáng người hiểu phụ nữ.

Tôi cau mày, chẳng muốn đáp.

Tống Trì lại gật đầu, cười nói: “Nếu cô Tần đồng ý, hoan nghênh gia nhập Mục Trì.”

“Dĩ nhiên rồi, cảm ơn Tổng giám đốc Tống.”

Ai kia ho một tiếng rõ to, tôi đành thêm: “Cũng cảm ơn Tổng giám đốc Lâm đã cho một người phụ nữ ly hôn như tôi cơ hội việc làm. Yên tâm, tôi sẽ chăm chỉ làm việc trả tiền sơn tường.”

“?”

“Cái miệng của cậu ấy chẳng có phong độ gì cả.”

Tống Trì chỉnh lại đồng hồ, liếc mắt đầy “thân thiện”.

Lâm Mục câm nín.

14

Có việc rồi, tôi gọi điện cho ba báo tin vui.

Ông mừng rỡ, bảo tối nay sẽ trổ tài, nấu nồi lẩu tôm tươi chân gà và cá nấu cà chua.

Tôi nuốt nước miếng, trong lòng ngập tràn mong đợi.

Đây là món ruột của ba tôi, ăn ít thì ba bát cơm.

Tự dưng nhớ lại lời hứa mời dì Lâm ăn cơm.

Hôm nay lại gặp Lâm Mục, coi như anh ta cũng “giúp” tôi một chút.

Tôi gọi cho dì Lâm, kể sơ qua buổi phỏng vấn và chuyện mời cơm, hỏi dì có rảnh không.

Dĩ nhiên, tôi đã “lọc sạch” mấy câu vô duyên của Lâm Mục.

“Xem ra… nhà chúng ta thật có duyên.”

Dì Lâm xúc động.

Tôi nghĩ chắc do dì sống một mình lâu ngày, hiếm khi được ăn bữa cơm gia đình đầm ấm nên mới thấy vui đến vậy.

Tôi cười trêu: “Dì nhớ ăn nhiều chút nhé. Ba cháu nấu ngon lắm đấy.”

Dì liên tục gật đầu, còn đề nghị để Lâm Mục làm tài xế.

Tôi đi ra đầu đường.

Năm phút sau, xe của Lâm Mục trờ tới.

Mặt anh ta đen như đáy nồi.

“Xin lỗi, xe tôi đang sửa, nếu không tôi sẽ tự qua đón dì.”

“Lên xe đi.”

Thái độ anh ta thay đổi, lạnh nhạt xen lẫn chán ghét.

Nhìn qua thì đúng là nhắm vào tôi.

Lên xe, tôi ngồi hàng ghế sau.

Ghế phụ là vị trí nhạy cảm, tôi không dễ ngồi đó.

Anh ta liếc gương chiếu hậu, hít một hơi sâu rồi khởi động xe.

Dọc đường hai đứa không ai nói câu nào.

Cũng chẳng mở nhạc.

Không khí ngột ngạt dần.

Tôi không thích kiểu im lặng thế này, nên mở lời: “Tổng giám đốc Lâm, tuy chỉ mới gặp hai lần, nhưng có vẻ anh rất ghét tôi?”

Anh ta giảm tốc, phản hỏi: “Rõ đến thế sao?”

Ừm… còn chưa đủ rõ à?

Tôi xoa trán: “Ngoài chuyện hôm nay ra, tôi nghĩ mình không đắc tội gì với anh.”

Đèn xanh chuyển vàng rồi đỏ.

Anh ta phanh xe lại, quay đầu nhìn tôi: “Thật ra tôi không ghét cô. Chỉ là mỗi lần nhìn thấy cô, tôi lại nhớ đến chuyện mẹ tôi muốn tôi… theo đuổi cô.”

Tôi giật mình: “Gì cơ?”

“Mẹ tôi thích con cô. Còn ghét việc tôi chọn không sinh con. Nên bà ấy muốn tôi lấy cô, như vậy có thể danh chính ngôn thuận làm bà nội của thằng bé.”

“…”

15

Không ngờ dì Lâm lại có ý nghĩ như vậy.

Bảo sao nãy còn nói “hai nhà có duyên”...

Tôi ngẩng lên nhìn bóng lưng Lâm Mục, chợt hiểu ra vì sao thái độ của anh ta lại thất thường như thế…

Anh ta tưởng tôi cũng có ý định kết hôn với anh ta.

Thật quá nực cười!

“Anh yên tâm, tôi sẽ nói rõ với dì Lâm. Tôi không có ý định tái hôn.”

Xe tiếp tục lăn bánh, anh ta nhìn thẳng phía trước, giọng điệu nửa tin nửa ngờ: “Lần đầu gặp thì chưa nghĩ, nhưng hôm nay ở công ty, sau khi biết tôi là CEO thì sao? Nếu không thì làm sao mẹ tôi gọi điện nhanh như vậy?”

Tôi khẽ nhắm mắt…

Thật là một sự trùng hợp xui xẻo.

“Thứ nhất, tôi thật sự không biết anh là sếp lớn ở Mục Trì. Thứ hai, tôi sẽ không kết hôn nữa.”

Đàn ông chỉ làm chậm tốc độ kiếm tiền của tôi.

Anh ta vẫn chưa hoàn toàn tin.

Tôi nghĩ ra một cách khác, liền nói thêm: “Quan trọng là… ngoại hình anh cũng không phải gu tôi, nên tuyệt đối không thể.”

Tôi chẳng muốn dây dưa chuyện riêng tư với anh ta.

Nói rõ dứt khoát cho đỡ mất thời gian.

“…Vậy thì tốt.”

Sau đó, vì quá ngượng ngập, chúng tôi chẳng ai nói thêm câu nào.

Đến dưới lầu khu nhà, anh ta gọi cho dì Lâm, còn tôi lấy cớ đi mua chút đồ.

Vừa xuống xe, một bóng người lao nhanh về phía tôi.

Còn chưa nhìn rõ mặt, cổ tay đã bị siết đau.

“Mới mấy ngày mà cô đã cặp kè với đàn ông khác rồi à?”

Mắt Trần Kha đỏ ngầu, cả người đầy phẫn nộ.

Lực tay anh ta rất mạnh, như thể muốn bóp nát xương tay tôi.

“Nghe nói cô đang rao bán căn hộ? Còn chặn liên lạc của tôi với mẹ tôi? Sao, có tật giật mình hả? Hừ… mẹ tôi nói đúng, cô đúng là lòng tham không đáy!”

Tôi cố nhịn đau, rút tay lại, rồi lạnh lùng nhìn anh ta.

Nhếch nhác, cáu bẳn, người nồng nặc mùi thuốc lá.

Mỗi lần công việc không thuận, anh ta đều như vậy.

Trước đây tôi còn an ủi vài câu, còn giờ…

“Chúng ta đã ly hôn rồi. Tôi làm gì là quyền của tôi. Làm ơn sau này đừng ra vẻ bố đời trước mặt tôi.”

“Sắp đến bữa rồi, anh nghe lời mẹ như thế, sao không mau về bú sữa đi?”

16

“Tần Cầm! Tôi là ba của Khải Khải, cô đừng hòng mang con tôi đi lấy người khác!”

Anh ta siết nắm tay giơ cao, như thể định đánh tôi ngay tại chỗ.

Tôi bình tĩnh nhìn anh ta.

Cược rằng anh ta không dám.

Quả nhiên, anh ta chậm rãi hạ tay xuống, nghiến răng nghiến lợi: “Tốt nhất cô nên nghĩ cho kỹ. Tiền nuôi con sau này còn phải dựa vào tôi. Nếu cô dám cầm tiền đó bao nuôi trai bao, tôi nhất định không tha cho cô!”

“Ê ê ê…”

Tôi còn chưa kịp đáp, thì trong xe có người không chịu nổi nữa.

Lâm Mục đẩy cửa bước xuống, quát to: “Thằng cha nào đấy?! Tao đẹp trai thì mặc tao, ‘trai bao’ là từ sỉ nhục, ai cho mày nói bậy hả? Muốn ăn đấm không?”

Anh ta cao lớn, 1m88 đứng trước Trần Kha 1m78, khí thế ép người rõ rệt.

Mắt Trần Kha thoáng hoảng, trông có vẻ chột dạ.

Nhưng chạm phải ánh nhìn của tôi, hắn ta liền ưỡn ngực, giọng khinh khỉnh: “Dựa vào đàn bà nuôi, không thấy nhục à?”

“What?”

Lâm Mục bật cười, giơ tay kéo cổ áo hắn ta, chậc lưỡi: “Tiền có thể bị mày làm bẩn, nhưng đừng làm bẩn nguồn gốc của nó. Biến! Nói thêm câu nào nữa… tao không nhịn nổi đâu!”

“Rẹt”

Cổ áo sơ mi bị xé toạc.

Mặt Trần Kha xanh như tàu lá, chẳng khác gì cọp giấy bị xì hơi.

Lâm Mục vứt mảnh vải trên tay, rồi từ ví móc ra tờ 100 tệ nhét vào túi quần hắn: “Đây, tiền đền áo.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...