Nửa đời chịu đựng, nửa đời vinh quang
Chương 1
Năm tôi 50 tuổi, chồng tôi biết được mình là con trai ruột của một gia tộc tài phiệt.
Việc đầu tiên anh ta làm sau khi “một bước lên trời” là ném thẳng đơn ly hôn vào mặt tôi:
“Ngày xưa tôi không có quyền lựa chọn, nhưng bây giờ thì có rồi. Một bà già xấu xí như cô, không xứng với tôi nữa!”
Đứa con trai tôi một tay nuôi lớn, đứa cháu nội tôi yêu thương từng li từng tí, cũng khuyên tôi đừng làm chậm bước tiến của “sự nghiệp cả nhà”.
Tôi không khóc, không làm loạn, chỉ lặng lẽ ký tên.
Vừa ký xong thì điện thoại tôi reo lên.
“Thưa cô, chào mừng cô trở về nhà. Cô mới chính là huyết mạch ruột thịt mà nhà họ Lâm đã thất lạc suốt 50 năm qua.”
“Cái buổi nhận người thân ban nãy của chồng cô, chẳng qua chỉ để giúp cô nhìn rõ bộ mặt thật của những người bên cạnh.”
“Rất tiếc, họ đã khiến cô thất vọng rồi.”
“Giờ đây, quyền quyết định nằm trong tay cô, cô còn muốn giữ họ lại bên mình không?”
1
Hôm sinh nhật tuổi 50, chồng tôi nhận được tin mình là con trai ruột của Chủ tịch Tập đoàn Lâm.
Anh ta thở hổn hển, liên tục xác nhận qua điện thoại: “Thật sao? Tôi thực sự là con trai Chủ tịch Tập đoàn Lâm?”
Tập đoàn Lâm?
Tôi sững người.
Chẳng phải là đế chế kinh tế nghìn tỷ thường xuyên xuất hiện trên bản tin tài chính đó sao?
Tôi và chồng đều lớn lên trong trại trẻ mồ côi.
Trước đó khu dân cư có chương trình từ thiện tìm người thân, khuyên vợ chồng tôi đăng ký xét nghiệm ADN.
Cả hai đều nghĩ, đã 50 năm trôi qua, chuyện tìm lại thân nhân chắc chẳng còn hy vọng gì.
Ai ngờ thật sự có phản hồi.
Bên kia đầu dây xác nhận thông tin xong, Lý Kiến Quốc bỗng như bị tiêm thuốc kích thích, bật dậy khỏi ghế.
Anh ta giơ tay đấm không khí, bật cười điên dại:
“Tôi chính là cậu cả nhà họ Lâm bị thất lạc suốt 50 năm! Cuộc đời tôi sắp sang trang rồi! Ha ha ha ha ha!”
Tiếng cười đó vừa điên cuồng vừa xa lạ, khiến tim tôi run lên từng hồi.
Nhưng nhìn thấy anh ấy vui mừng như vậy, tôi vẫn thật lòng mừng thay cho anh.
“Kiến Quốc, tốt quá rồi! Đây là tin vui lớn trời ban mà!”
Tôi bước đến, định nắm lấy tay anh.
Nhưng chỉ vừa chạm vào tay áo, anh ta đã hất mạnh tôi ra như né tránh dịch bệnh.
Lực quá mạnh khiến tôi suýt ngã.
Anh quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt tôi chưa từng thấy.
Không còn chút ấm áp nào như trước.
Chỉ còn dò xét, chê bai, và... ánh nhìn đánh giá không giấu diếm.
“Tin vui á?”
Anh bật cười lạnh lùng: “Đây là chuyện tốt của tôi, liên quan gì đến cô?”
2
Tôi chết lặng, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.
Lúc này, con trai và con dâu tôi nghe tiếng động liền từ phòng chạy ra.
Sau khi biết chuyện, cả hai còn vui mừng thái quá hơn cả Lý Kiến Quốc.
“Ba ơi! Ba quá đỉnh rồi! Vậy là con thành đời thứ ba nhà tài phiệt rồi đúng không?”
“Ba, con biết ngay ba không phải người bình thường! Sau này con với Kim Bảo đều trông cậy vào ba hết đó!”
Thằng cháu nội Kim Bảo cũng lon ton chạy ra từ phòng, được mẹ dạy cho nói:
“Ông nội ơi, ông nội dẫn Kim Bảo đi ở biệt thự nha!”
Cả nhà vây quanh Lý Kiến Quốc, reo hò phấn khích như thể tiền vàng đã chất đầy trước mặt.
Không ai quay lại nhìn tôi lấy một lần.
Lý Kiến Quốc hắng giọng, làm ra vẻ gia trưởng, lớn tiếng tuyên bố:
“Tối nay Tập đoàn Lâm tổ chức tiệc đón tôi ở ‘Yunding Mansion’. Cả nhà ta đều phải đi!”
“Hay quá đi mất!” – Con trai và con dâu đồng thanh la lên.
Tôi vô thức đứng dậy, định vào thay một bộ quần áo tử tế hơn.
Nhưng ánh mắt của Lý Kiến Quốc lia từ trên xuống dưới người tôi như một lưỡi dao sắc bén.
Cuối cùng, dừng lại ở đôi bàn tay đầy vết chai, thô ráp vì quanh năm làm việc nhà của tôi.
Anh ta cau mày, mở miệng đầy ghét bỏ:
“Cô định mặc vậy đó hả? Quê mùa vậy thì đi đâu cho được?”
Tôi đang mặc một bộ đồ ở nhà bằng vải bông đơn giản, còn dính vết dầu ở ống tay áo vì vừa nấu nướng xong.
“Tôi đang định đi thay bộ khác...” – tôi ngập ngừng.
“Thay gì cũng vô ích!” – Anh ta thẳng tay ngắt lời.
“Cô không nhìn lại cái mặt mình xem! Vàng vọt, nhăn nheo, tóc tai thì khô như rơm!”
“Cô mà vác cái bộ dạng này tới đó thì chỉ tổ làm tôi mất mặt! Ở nhà đi cho lành!”
Tôi như bị sét đánh trúng, đứng đờ ra tại chỗ.
Con trai lập tức hùa theo:
“Đúng đó mẹ! Toàn người trong giới thượng lưu, mẹ đâu có hiểu quy tắc xã hội, đi theo chỉ tổ làm ba khó xử, ảnh hưởng đến tiền đồ của tụi con!”
Con dâu thì cười giả lả:
“Đúng đó mẹ, mẹ ở nhà nghỉ ngơi đi, tụi con sẽ mang món ngon về cho mẹ.”
Ngay cả đứa cháu nội mà tôi thương yêu nhất - Kim Bảo, cũng bắt chước người lớn, giọng ngọng nghịu nói:
“Bà nội vừa già vừa xấu, mất mặt!”
Tôi nhìn những người mà suốt nửa cuộc đời mình tôi xem là tất cả.
Trên mặt họ rạng rỡ toàn là niềm háo hức với tương lai mới…và sự chán ghét tột cùng với “gánh nặng cũ” là tôi.
Họ âm thầm loại tôi ra khỏi cái gọi là “người nhà”.
Không ai nhớ hôm nay là sinh nhật lần thứ 50 của tôi.
Bàn ăn tôi vất vả chuẩn bị cả chiều vẫn còn nghi ngút khói.
Thịt kho là món chồng thích, cá hấp là món con trai mê, tôm rim dầu là món con dâu và cháu nội mê tít...
Chỉ có một điều…không món nào là tôi thích.
Tôi lặng nhìn họ thay đồ đẹp nhất, hớn hở rời khỏi nhà.
“Rầm.”
Tiếng cửa đóng sập lại, chặt đứt mọi âm thanh cười nói phía sau.
Thế giới bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng chết chóc.
Cuối cùng, tôi không trụ nổi nữa, toàn thân rã rời ngã phịch xuống ghế.
Nước mắt rơi trong im lặng.
Từng giọt, từng giọt, nhỏ xuống chiếc bánh sinh nhật không ai đoái hoài.
Vì cái nhà này, tôi đã trao trọn thanh xuân và cả cuộc đời.
Nhưng đổi lại, chỉ là một giấc mộng hoa, một trò cười đau đớn.
Đúng lúc tôi đang hoàn toàn tuyệt vọng, điện thoại bất ngờ vang lên.
Là một số lạ.
Tôi máy móc bắt máy, bên kia vang lên giọng nói đầy cung kính:
“Xin chào, có phải là bà Vương Thục Phân không ạ?”
“Tôi là tài xế riêng do Tập đoàn Lâm cử đến đón bà.”
“Xe hiện đang chờ dưới lầu, kính mời bà xuống.”
3
Trái tim nguội lạnh của tôi bỗng nhen lại tia sáng.
Là Kiến Quốc sao? Hay là Tiểu Vỹ?
Cuối cùng họ vẫn nhớ công lao tôi bao năm, không nỡ bỏ mặc tôi một mình?
Một dòng ấm áp cay xè dâng lên nơi khóe mắt.
Họ vẫn còn nghĩ đến tôi!
Tôi lao vào phòng ngủ, lấy ra bộ quần áo chỉnh tề nhất của mình…
Đó là một chiếc áo len cashmere màu kem nhạt.
Là món mà hai năm trước con dâu tôi mua online, thấy size nhỏ quá, quá hạn trả hàng nên đành ném cho tôi như vứt đồ thừa.
Tôi quý đến mức chưa từng cắt mác.
May mắn thay, giờ nó vẫn như mới, chí ít không khiến Kiến Quốc mất mặt.
Tôi vội vã chạy xuống lầu.
Một chiếc xe sedan màu đen, hiệu tôi không biết đọc tên, đang lặng lẽ đậu sẵn.
Thân xe đen bóng loáng, sáng choang như mới đánh xi.
Tôi không rành xe, nhưng cũng cảm nhận được chiếc này còn sang trọng và đắt đỏ hơn chiếc vừa chở Kiến Quốc và bọn họ đi.
Tài xế cung kính mở cửa xe cho tôi.
Tôi cẩn trọng ngồi vào trong.
Trong lòng đầy hồi hộp xen lẫn mong chờ.
4
Chiếc xe lướt êm vào khu Yunding Mansion.
Tôi được người dẫn đi qua những hành lang uốn lượn sâu hun hút, cuối cùng đến một căn phòng riêng tao nhã, yên tĩnh.
Nhưng khi cánh cửa mở ra, bước chân tôi chợt khựng lại.
Bên trong phòng, không có Kiến Quốc.
Cũng chẳng có con trai hay con dâu tôi.
Chỉ có một cặp vợ chồng già tầm bảy mươi, khí chất cao quý khác thường.
Bà cụ đoan trang, dịu dàng.
Ông cụ uy nghi, cứng cỏi.
Thấy tôi, cả hai đồng loạt đứng dậy.
Ánh mắt trầm tĩnh chợt dâng đầy thương xót và xót xa.
“Con à…”
Giọng người phụ nữ run run, vành mắt đỏ hoe khi tiến lại gần tôi.
“Bao năm qua… khổ cho con rồi…”
Tôi đứng yên tại chỗ, đầu óc trống rỗng.
“Ngài… ngài là…?”
“Ta là mẹ ruột của con,” bà ấy nắm chặt tay tôi, sau đó giới thiệu người bên cạnh, “Đây là cha ruột của con.
Chúng ta đã tìm con suốt năm mươi năm.
Con mới là tiểu thư ruột thịt của gia tộc họ Lâm.”
Mẹ?
Cha?
Tôi chết lặng, vô thức phản bác:
“Có nhầm không ạ? Hôm nay là ngày chồng con - Lý Kiến Quốc nhận lại cha mẹ ruột mà.
Chính anh ấy mới là người được nhận họ, không phải con.”
Tôi nhìn quanh.
Căn phòng trống rỗng, ngoài chúng tôi ra không có ai khác.
Nỗi bất an lại ùa về.
“Chồng con đâu? Còn cả con trai, con dâu con nữa? Họ đâu rồi?”
Người phụ nữ không trả lời ngay.